Chương 137: Thảm trạng tại thôn Xuân Lê

Tám giờ tối, phòng ăn sĩ quan chỉ còn duy nhất một người, kia tất nhiên chính là Hàn Phong.

Hắn đang thoải mái đem phần cơm 60 cống hiến gồm bò hầm đậu, cá nướng, mực một nắng xào rau dại, đùi heo hun khói, canh tôm nấu cùng rau dại, mấy miếng đào đóng hộp, cùng một cốc sữa.

Vật tư siêu thị kết hợp rau dại an toàn, để cho bữa ăn của tất cả mọi người đều ngon miệng hơn rất nhiều.

Hơn nữa hiện tại hệ số quy đổi lương thực tăng, ai cũng có cơ hội tiếp cận thực phẩm tốt hơn.

Sau khi giải quyết xong chiếc bụng đói, Hàn Phong mới thong thả trở về phòng mình.

Trước cửa phòng hắn đang đứng đông nghịt một đám người.

Có Xuân Hoa Xuân Thu nhị nữ, có 5 cái nữ nhân được tặng từ Đổng Thành, cũng có cả cái nữ tử buồn thảm tới tuyệt vọng Hương Vẫn Tình kia.

Thấy Hàn Phong tiến tới, Xuân Hoa vội vã hô lên:

- Chủ nhân.

Xuân Thu cũng không chịu thua kém, nhanh chóng bước lên giúp hắn cầm lấy tập tài liệu.

Các nàng nhìn đoàn xe tìm kiếm vật tư trở về, đã sớm chờ tại chỗ này hơn 2 tiếng đồng hồ. Nhưng chờ mãi cũng không thấy chủ nhân đâu, trái lại có mấy nữ tử vô cùng xinh đẹp chạy tới vây quanh, còn nói là hầu cận của chủ nhân.

Này sao mà được a, chủ nhân có các nàng là đủ rồi, không cần ai khác cả.

Hàn Phong không khỏi có chút nhức đầu. Cái lão Phương Tường làm ăn thực sự là vớ vẩn, sao lại sắp xếp hết nữ nhân chạy tới nơi này.

Phương Tường quả thực bị oan, lão sau khi hỏi thăm những nữ nhân này thì biết được họ là quà tặng của Đổng Thành tặng cho Hàn Phong, là tài sản cá nhân chứ không phải người sống sót đơn thuần được tìm thấy.

Những nữ tử này lại quá xinh đẹp, đều là mỹ nhân khiến người yêu thích, lão đoán Hàn Phong sẽ không dễ sắp xếp họ làm mấy việc như đào đất, vác sắt, gia cố tường thành. Bởi vậy vì ổn thoả, lão đem họ điều hết tới cho hắn quyết định.

Hàn Phong đưa tập tài liệu cho Xuân Thu rồi hỏi mấy hỏi mấy người này:

- Sao các cô không đi nghỉ ngơi đi?

Một nữ nhân trong đó có vẻ là người dẫn đầu, lúc này cẩn thận rụt rè đáp:

- Đại… Đại đương gia… Có cần tổ chức hội dê không?

Hàn Phong nhướng mày, hội dê là đồ vật gì?

Hắn bóp bóp trán rồi nói với Xuân Hoa:

- Dẫn tất cả bọn họ tới gặp Liễu tiểu thư.

Mấy cái phiền phức như này, hắn không rảnh mà đặt tâm trí vào.

Mấy nữ nhân mới tới nghe được mệnh lệnh này, khuôn mặt lập tức trở nên tái xanh. Vài người trong đó thân hình không khỏi run rẩy như thể sắp ngã.

Tại thôn Xuân Lê, không được sủng hạnh còn đáng sợ hơn cái chết.

Xuân Hoa thấy một số lượng lớn đối thủ bị loại bỏ thì vô cùng mừng rỡ, nàng ta ngọt ngào đáp lại:

- Dạ…

Mấy nữ nhân mới tới do dự một chút, cuối cùng vẫn phải cắn răng bước theo sau Xuân Hoa rời đi. Đối với bọn họ, mệnh lệnh của cường giả là phải tuyệt đối tuân thủ.

Hàn Phong chỉ vào Hương Vẫn Tình nói:

- Cô ở lại.

Hương Vẫn Tình lặng lẽ cúi người đáp:

- Dạ, đại đương gia.

“Đại đương gia? Thời nào còn dùng danh từ này, học đòi cái gì chứ. Nghe thật sự não tàn…”

Hàn Phong mở cửa phòng rồi tuỳ tiện nói:

- Gọi tôi là Hàn đội trưởng, hoặc như bọn họ, gọi là chủ nhân cũng được.

Hắn đồng thời còn tự lẩm bẩm: chủ nhân sao, nghe vẫn não tàn.

Sau khi bước vào phòng, Xuân Thu đem tài liệu đặt trên bàn cho Hàn Phong, sau đó nhanh nhẹn giúp hắn cởi ra áo khoác.

Hàn Phong lắc lắc cái cổ mỏi mệt, tiến tới ghế dựa ngồi xuống rồi nói với nàng ta:

- Cô ra ngoài trước đi, đồng thời ngăn không cho ai tiến vào.

Xuân Thu cắn môi một cái, lí nhí nói:

- Chủ nhân, hay là để tôi chuẩn bị nước tắm trước?

Nàng cả ngày hôm nay mới gặp lại Hàn Phong, không muốn nhanh như vậy liền bị đuổi đi.

Hàn Phong suy nghĩ một lát, sự lười biếng trong lòng chiến thắng tâm ý bản thân, cuối cùng gật đầu:

- Cũng được.

Sau khi Xuân Thu bước vào phòng tắm, hắn mới nhìn qua Hương Vẫn Tình rồi trầm giọng nói:

- Kể tất cả những gì cô biết về Đổng Thành, về thôn Xuân Lê… Trước hết về Đổng Thành và thế lực dưới trướng đi.

Hương Vẫn Tình nhu thuận đứng ở một bên, âm thanh nàng ta cũng hệt như ánh mắt, vô cùng u buồn, âm điệu khiến người ta muốn lập tức nhắm lại hai mắt mà đi vào giấc ngủ:

- Dạ, chủ nhân… Nghe nói đại đương gia là thành viên của hội Bạch Đường… Ngài ấy là người rất tàn nhẫn, những người dám làm trái ý đều không có kết cục tốt, đều sẽ trở thành dê hai chân, hoặc bị đày đi làm lao công vất vả, thậm chí trực tiếp giết chết…

Hàn Phong xua tay nói:

- Gọi thẳng tên của hắn đi.

Hương Vẫn Tình dường như vẫn còm rất ám ảnh với Đổng Thành, bởi vậy sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng ta mới tiếp tục nói:

- Đổng… Đổng Thành có thể tạo ra ngọn lửa, ngọn lửa kia rất nóng, cũng có thể đốt cháy thây ma, còn có thể đốt cháy nhân loại. Thậm chí nung chảy sắt thép… Đại đương gia còn có thể bay trên trời như chim, còn có thể hét một tiếng khiến người ta xây xẩm mặt mày, chảy cả máu mũi…

- Tôi cũng không biết quá rõ về các tiểu đầu mục dưới trướng. Chỉ biết có tam đại đương gia, ngũ đại tướng, tất cả đều có khả năng siêu phàm.

Hương Vẫn Tình chỉ là một nữ tử được sủng hạnh dưới trướng Đổng Thành, thường ngày không có việc gì liền chỉ được phép ở lì trong phòng hắn, hầu như không tiếp xúc với người lạ. Những thông tin mà nàng ta biết hầu hết là truyền miệng giữa các nữ hầu với nhau, thậm chí có khả năng những năng lực của Đổng Thành đã tiến hoá hơn xa lời kể.

Nhưng thế đã đủ, chỉ cần nắm sơ qua năng lực đối phương, Hàn Phong đã có thể ước lượng một hai.

Đổng Thành này, hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đạt được tư cách chức nghiệp. Cũng không biết là có đang thực hiện nhiệm vụ tiếp theo hay không.

Hắn thản nhiên nói:

- Trình bày những hiểu biết của cô về thôn Xuân Lê.

Đối với thôn Xuân Lê, Hương Vẫn Tình có hiểu biết nhiều hơn hẳn, nàng ta bắt đầu chậm rãi kể ra:

- Thôn Xuân Lê có hơn 600 người, hầu hết đều là công nhân nhà máy…

Theo lời kể của nàng ta, Đổng Thành quản lý nhân khẩu tại cứ điểm này cực kỳ khắc nghiệt.

Hắn ta đề cao năng lực nam nhân, nhưng phải là nam nhân khoẻ mạnh, còn lại thì chà đạp giá trị nữ nhân. Những nam nhân mạnh khoẻ nhất sẽ được mời chào vào đội nhóm chiến đấu, nhóm còn lại thường bị đày đi xây tường thành.

Về phần nữ nhân đều bị coi là chiến lợi phẩm. Nếu ai không có nhan sắc, chỉ có thể làm các công việc nặng nhọc, những người có chút nhan sắc đều thuộc sở hữu của tam đại đương gia, thường thường sẽ được dùng làm phần thưởng cho đám lâu la dưới trướng.

Đổng Thành ưa thích dùng sắc dụ, nghe nói có một thủ lĩnh căn cứ nhỏ đã bị hắn dùng sắc dụ thành công, hiện tại chính là tam đương gia.

Những nữ nhân không ngoan ngoãn nghe lời sẽ bị giáng xuống làm “dê hai chân”.

Những người này sẽ trở thành đồ chơi chung cho tất cả binh lính, bất kỳ ai thuộc đội ngũ của Đổng Thành đều có thể tuỳ ý lăng nhục chà đạp, chơi đùa bất kể lúc nào, thậm chí là giết chết cũng không phải vấn đề quá lớn.

Chính sách này ban đầu bị phản đối rất kịch liệt. Nhưng sau khi Đổng Thành giết hại rất nhiều người phản đối, lại lấy sắc dụ, lợi dụ, lương thực dụ, lôi kéo được một đám có thực lực nhiệt liệt hưởng ứng.

Bởi vì thôn Xuân Lê nằm gần khu công nghiệp, lương thực thực phẩm không phải rất dồi dào. Đổng Thành nắm giữ tài nguyên, những người khác không thể không nghe theo.

Có người dẫn đầu phát tiết thú tính, dần dần tất cả mọi người đều phát tiết. Bọn chúng có vũ khí, có lực lượng, có người bảo kê, cuối cùng biến thành không chút cố kỵ.

Thậm chí sau khi trật tự triệt để đổ nát, bọn chúng còn làm ra những hành động kinh tởm hơn. Bọn chúng lập ra chuồng dê, nơi này nhốt tất cả những “dê hai chân”. Tiến vào nơi này chỉ cần 3 lạng lương thực, ngay cả không phải đội viên của Đổng Thành cũng có thể thoải mái chơi đùa nữ nhân cả ngày.

Những nam nhân còn lại trong thôn cuối cùng cũng từ bỏ phản đối mà hùa theo…

Đây chính là khi mặt tối của con người hoàn toàn được triển khai ra. Khi nắm giữ lực lượng, có mấy ai vẫn giữ được đạo đức chứ, khi đối diện sức mạnh, có mấy ai là dám đứng lên cất cao tiếng nói chứ.

Hương Vân Tình kể tới đoạn này, giọng điệu không khỏi hơi trầm xuống. Một người bạn tốt của nàng bị đày thành “dê hai chân”, ngay tại trước mặt nàng bị bảy tám tên đại hán hợp lực lăng nhục chơi đùa, cuối cùng bị ném vào chuồng dê.

Hiện tại sống chết e là khó nói.

Mỗi ngày Đổng Thành đều để cho tiểu đầu mục dưới trướng tổ chức trò bắt dê. Nữ nhân nào bị hắn chấm điểm thấp nhất, hầu hạ kém nhất, biểu hiện tệ nhất sẽ bị giáng thành dê. Mà đám tiểu đầu mục sẽ lấy lương thực ra cá cược với nhau, đem điều này ra làm thú vui thường nhật.

Thôn Xuân Lê còn kinh khủng hơn cả địa ngục trần gian.

Hàn Phong nghe tới đây, trong lòng không khỏi nhấc lên cảm khái.

Bản năng cầu sinh là bản năng tuyệt vời mà tạo hoá ban cho loài người. Nhưng dưới hoàn cảnh khắc nghiệt tại thôn Xuân Lê, dưới sức mạnh tuyệt đối áp đảo, cầu sinh giữ mạng lại biến thành gông cùm trói buộc.

Tất cả mọi người đều phải cúi đầu xuống, cắn răng mà tiếp tục sống sót.

Hắn không muốn đánh giá đúng sai. Nếu để so sánh bản thân với Đổng Thành, hắn tự nhận bản thân “nhân từ” hơn đôi chút, nhưng chỉ là 99 so với 100 mà thôi.

Hắn hiện tại cũng đang đè ép tất cả những người tại trấn Hi Vọng này, lợi dụng họ để đạt được mục đích của mình.

Hắn và Đổng Thành chung mục đích, chỉ khác nhau ở cách làm. Người kia dùng bạo lực để mạnh mẽ khống chế, mà Hàn Phong thì dùng chiêu bài hi vọng để cầm chân, dối lừa.

Nếu lộ trình nhiệm vụ hệ thống đưa ra là thực hiện việc gì đó khác mà không phải “bảo hộ”. Hắn chắc chắn sẽ không chút do dự mà rời bỏ những người ở đây.

Hắn không phải người tốt, càng không phải người có tinh thần hi sinh, có can đảm trách nhiệm.

Nhìn Hương Vẫn Tình có điểm run rẩy trước mặt, Hàn Phong nhẹ nhàng lẩm bẩm rất khẽ như chỉ để bản thân nghe thấy:

- Haha, vậy thì tôi sẽ dùng 1 điểm nhân từ kia trên hành động nhân từ.