Ngô Soái yêu súng như mạng, thậm chí hắn còn thường xuyên mượn khẩu súng diệt quỷ level 4 của Hàn Phong để ôm ấp vuốt ve, thì thầm mấy âm thanh quái đản. Nhìn hơn 30 khẩu súng bị Hàn Phong tuỳ tay ném ra ngoài cửa sổ, hắn đau lòng không chịu nổi.
Hàn Phong cười nhạt:
- Không phải ta đã nói sao, kết một cái thiện duyên với họ.
Ngô Soái nghe vậy nhưng vẫn ấm ức phản bác:
- Thiện duyên thì cũng thôi đi, ở sân nhà người ta đúng là không nên làm căng quá, nhưng cung cấp 10 khẩu súng cùng 1000 viên đạn là đủ a…
Hàn Phong thản nhiên trả lời:
- Ngô Soái, chúng ta sắp sửa phải đối diện 3 vạn, hoặc thậm chí là 4 vạn thây ma từ hướng bắc…
Ngô Soái nghi hoặc hỏi:
- Đệ biết, thế cho nên không phải chúng ta phải cố hết sức giữ lại càng nhiều súng đạn càng tốt sao?
Hàn Phong lắc đầu cười:
- Chúng ta đúng là cần súng đạn để đối diện 3 vạn thây ma, bất quá số vũ khí hiện tại có thể đủ để chiến thắng. Nhưng nếu đột nhiên ở hướng đông có thêm 6 vạn thây ma nữa hợp lực cùng lúc tấn công, tạo thế gọng kìm, đệ nói chúng ta có thể chống cự được không?
Ngô Soái suy nghĩ một lát thì lắc đầu:
- Chúng ta chỉ có 6 vạn viên đạn, khó mà tiêu diệt được, chỉ có thể thất bại…
Đạn bắn ra không phải viên nào cũng đều trúng đầu, viên nào cũng có thể tiêu diệt thây ma. Với trình độ xạ kích gà mờ của đội viên dưới trướng, 6 vạn viên đạn tiêu diệt được 3 vạn thây ma đã là điều không tưởng.
Hắn dừng một chút, lập tức hai mắt mở to vội vã hỏi lại:
- Đại ca, huynh nói là, phía đông có một thi đàn hơn 6 vạn thây ma?
Hàn Phong bình tĩnh gật đầu, bắt đầu từ tốn dạy bảo đệ đệ:
- Đúng, phía đông phương hướng thôn Xuân Lê có một thi đàn cực kỳ khổng lồ, ta nói 6 vạn con là còn nói giảm nói tránh. Ta cung cấp vũ khí cho Đổng Thành, chính là muốn mượn tay họ ngăn cản thi đàn tại đây.
- Kết thiện duyên với họ, một mặt chính là muốn trấn an tư tưởng thèm thuồng hung ác của họ, để họ không có ý đồ xấu. Một mặt khác, cung cấp hi vọng cho họ, để họ thấy bản thân có chút sức chống cự, làm ra phản kháng quyết liệt với quái vật.
- Nếu cung cấp quá ít vũ khí, họ không chống cự được thi đàn, vậy thì thôn Xuân Lê sẽ vỡ trận rất nhanh… Một khi đám lang sói kia mất đi cứ điểm, chúng mà tràn về trấn Hi Vọng, khi đó sẽ cực kỳ khó giải quyết.
- Mà cung cấp vừa đủ vũ khí, lại thể hiện ra thành ý dễ chịu, vậy thì đám Đổng Thành sẽ không tới mức chó cùng rứt dậu. Nếu bọn chúng gặp khó khăn, bọn chúng cũng không lập tức trở mặt, sẽ dùng thái độ mềm mỏng mà cầu viện. Khi đó, chúng ta sẽ bơm vũ khí từ từ, bơm nhân lực qua bên kia từ từ.
- Tận thế này, nguy hiểm không chỉ đến từ thây ma, nguy hiểm hơn cả thây ma chính là con người. Chúng ta có thể dồn thây ma vào đường cùng, nhưng đừng nên dồn con người vào đường cùng. Bởi con người trong đường cùng, sẽ rất nguy hiểm.
- Cách ứng xử tốt nhất là phương pháp nấu ếch, đun nóng từ từ cho tới khi con ếch bất tri bất giác tử vong.
- Cho bọn họ bên kia chút hi vọng, để bọn họ cống hiến ra hết giá trị của mình, dùng tính mạng đi ngăn chặn thây ma, duy trì hi vọng nhỏ nhoi.
- Mà chúng ta bên này cũng có áp lực, chỉ cần thi thoảng tiếp thêm chút lửa hi vọng cho bên kia, vắt kiệt giá trị của chúng, tranh thủ cho bản thân thời gian giải quyết áp lực, điều đó mới là lợi ích lớn nhất.
- Vũ khí trong tay bản thân thật tốt, nhưng càng tốt hơn nếu nó được đặt đúng chỗ. Đệ có lấy hết súng ống về, trấn Hi Vọng cũng chẳng có đủ người sử dụng. Số súng ống kia, xem như tạm gửi cho Đổng Thành bảo quản hộ.
- Chờ khi ba vạn thây ma bên này được giải quyết xong, đối phương khi đó đã sớm thoi thóp, lúc đó chúng ta mới trở mặt, vậy thì bọn chúng sẽ không có lực hoàn thủ!
Ngô Soái nghe dự hoạch của Hàn Phong mà khẽ rùng mình.
Đại ca của hắn thực sự là ác độc.
Gieo cho người ta hi vọng, trong vô hình mượn sức của người ta, cuối cùng là chờ đối phương kiệt sức liền ở phía sau đâm một đao.
Thật sự là giết người còn khiến người cười tươi. Kia nào phải nhân tình gì, chính là một bình thuốc độc đúng hơn.
Mà bình thuốc độc Hàn Phong pha chế, đối phương không muốn uống cũng phải uống.
Chiều nay Hàn Phong cũng dùng lý do “giúp đỡ người dân khốn khổ tại thôn Xuân Lê, cũng gián tiếp giúp đỡ trấn Hi Vọng” để trấn an Lý Võ Lạc, Quan Bình, để bọn hắn không còn bất mãn khi mất vũ khí.
Hắn vẫn giả nhân giả nghĩa, chỉ lấy lý do nửa vời, hứa hẹn rằng một khi tấn công xong trung tâm huyện Liễu Lâm thì sẽ dẫn quân trợ giúp thôn Xuân Lê.
Bất quá hắn còn lâu mới thực hiện như rao giảng. Chỉ cần đánh hạ thi đàn trung tâm huyện Liễu Lâm, hắn sẽ đuổi hai cái tiểu phiền phức này cút qua huyện Tam Giang, khi đó làm thế nào đều do hắn quyết.
Lừa kẻ địch, lừa cả người mình.
Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, Ngô Soái đã không còn bất mãn nữa. Nhưng hắn vẫn nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, huynh vì sao biết bên kia có thi đàn khổng lồ?
Hàn Phong chỉ vào tấm bản đồ trước mặt rồi chậm rãi nói:
- Phía mạn bên thôn Xuân Lê có rất nhiều xí nghiệp, nhà máy, công xưởng. Ta nghiên cứu số liệu dân cư của cảnh sát, phát hiện bên kia có tới bảy vạn dân cư, còn đông hơn trung tâm huyện, chủ yếu là công nhân nhà xưởng từ trung tâm huyện qua bên đó làm việc. Những người này, e rằng hiện tại đã toàn bộ biến thành thây ma.
Dị biến diễn ra buổi chiều, tất nhiên cư dân đang miệt mài làm việc trong nhà xưởng.
- Hơn nữa, ta đã nhận được dấu hiệu thi đàn tụ tập rồi…
Ngô Soái thấy Hàn Phong đột nhiên không nói nữa thì hơi ngẩn người, sau đó tức giận đáp:
- Được rồi, đệ rất ngu, huynh mau nói đi, đệ không hiểu đâu.
Hàn Phong thiếu chút đã gõ cho tên đệ đệ này một cái.
Nếu gã bớt ngâm cái thứ kia trong miệng Kiều Ti Vân, thời gian đó tranh thủ học tập trau dồi kiến thức, vậy thì Hàn Phong đã không phải tốn nước bọt.
Hắn tuỳ ý hỏi:
- Đệ có biết trước cơn sóng thần thường sẽ có hiện tượng gì không?
Ngô Soái cũng rất hay xem phim thảm hoạ, sau khi đảo mắt, hắn cẩn thận đáp:
- Trước cơn sóng thần, nước biển gần bờ sẽ bị rút cạn…
Hắn nói tới đây, đồng tử không tự chủ được mà thu nhỏ lại.
Trước sóng thần, nước biển bị rút cạn vì con sóng đang ra sức tích tụ lực lượng…
Vậy bầy thây ma cũng đang từng chút hút hết thây ma rải rác khắp nơi để tạo thành sóng triều kinh khủng?
Hắn nghĩ tới dị trạng thây ma tại ký túc xá cảnh sát cơ động, bọn chúng đều xoay người nhìn về một hướng, vài con thây ma yếu ớt còn bắt đầu thụ động di chuyển, tất cả đều tập trung về trung tâm huyện Liễu Lâm.
Bọn chúng cũng giống như sóng thần, đang tích tụ lực lượng để tạo thành sóng thi thể, sẵn sàng quét qua bất kỳ vật cản nào.
Ngô Soái nuốt một ngụm nước bọt hỏi:
- Đ-đại ca… Gần khu vực thôn Xuân Lê không có bất kỳ thây ma nào, có phải bọn chúng đã bị thu hút lại nơi nào đó, biến thành một cơn sóng thần cự đại hay không?
Hàn Phong trầm trọng gật đầu:
- Chẳng những thế, rất nhanh bọn chúng sẽ quét qua thôn Xuân Lê. Nếu chúng ta không nhanh chóng đánh hạ phiền phức bên này, đám người Đổng Thành sẽ không chống cự được bao lâu, sẽ bị thi đàn ăn tới xương cốt cũng không còn.
Ngô Soái chỉ có thể trầm mặc gật đầu.
Thôn Xuân Lê bên kia dân số có khi còn nhiều hơn cả trấn Hi Vọng bên này, chỉ nhìn hàng dài người chờ tiếp tế tiền có thể thấy rõ. Nếu nhóm Đổng Thành không chịu được áp lực, e rằng bọn chúng sẽ không thèm chịu nữa, trực tiếp đem vũ khí tài nguyên bỏ trốn.
Mà đám cư dân bình thường sẽ trở thành mồi cho thây ma…
Sau khi giải đáp nghi vấn xong, Ngô Soái mới tò mò hỏi:
- Đám người kia nếu chịu áp lực thì họ sẽ cầu cứu chúng ta thế nào a? Họ liệu đã biết địa điểm của chúng ta chưa?
Hàn Phong mỉm cười gật đầu nói:
- Chiều nay đã có một tên tiểu đầu mục bám theo đoàn xe tới bên này rồi.
Ngô Soái càng không hiểu hỏi lại:
- Sao đệ lại không biết?
Hắn phụ trách đi đoạn hậu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào phía sau, hoàn toàn không thấy dấu hiệu có xe hay người bám theo.
Chẳng lẽ tên theo đuôi kia có kỹ năng ẩn hình?
Hàn Phong chỉ vào cái mũi của mình nói:
- Đơn giản thôi, buổi trưa nay ta vừa hay học được kỹ năng nhị giai Siêu Khứu Giác, lúc ở thôn Xuân Lê, ta đã tranh thủ liên tục hít vài hơi, đem mùi vị của đám người đó đều ghi lại. Thời điểm ra khỏi thôn và trên đường về, ta cũng hít vài hơi, nhận ra có người bên đó dị động theo chúng ta tới tận bên này.
Đây chính là kỹ năng vận dụng sức mạnh từ thể tiềm thức mà Hàn Phong sở hữu. Chỉ cần ngửi, vậy liền sẽ không quên.
Ngô Soái kỳ quái nhìn Hàn Phong, sau đó tức giận nói:
- Huynh thật giống con chó biến dị kia, nhìn qua thật ngứa mắt.
Hàn Phong khoé miệng co giật, thiếu chút đã triệu hồi ra băng nô gõ cho đệ đệ một cái.
Ngô Soái hết vấn đề, bắt đầu gãi gãi cằm tuỳ tiện thảo luận:
- Huynh có cách đối phó với kỹ năng Ám Kỳ Sát kia sao?
Hàn Phong thản nhiên gật đầu:
- Hôm nay có hai cách, ngày mai liền có 3 cách.
Ngô Soái nhếch miệng cười kiêu ngạo:
- Đệ hơn huynh rồi, có 5 cách.
Hàn Phong lại muốn triệu hồi băng nô ra gõ gã.
Hắn tức giận mắng:
- Được rồi, mau cút đi. Còn nữa, thịt chó chưa xác nhận an toàn, đệ đừng có táy máy đi ăn vụng.
Ngô Soái lập tức cười ngượng ngùng gãi đầu, làm sao đại huynh biết hắn chuẩn bị chạy đi ăn vụng thịt chó?
Sau khi nhìn Ngô Soái rời đi, Hàn Phong ở lại đọc tài liệu thêm 15 phút nữa mới rời phòng hội nghị.
Làm thủ lĩnh không dễ dàng mà, ngay cả tắm còn không có thời gian, thậm chí đến giờ hắn còn chưa cả ăn tối đây. Kỹ năng tam giai Ảnh Chiếu Ánh Trăng của hắn cũng chưa có thời gian được sạc.
Chậm rì rì tiến về phòng ăn, hắn vừa đi vừa nghĩ cách đối phó Ám Kỳ Sát.
Thực ra Hàn Phong đối phó kỹ năng này rất đơn giản, chỉ dựa vào một cái kỹ năng nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm là đủ rồi. Ám Kỳ Sát có mạnh hơn nữa, có là kỹ năng tam giai đi nữa, khi khởi động bốc lên sát khí, Hàn Phong cũng sẽ biết trước.
Một khi biết trước, hắn sẽ tặng cho sát thủ một đòn Phá Tâm Linh, để xem kẻ ám sát làm sao chém hắn.
Sát thủ cũng đừng hòng chạy thoát. Một khi tiếp cận hắn, hắn sẽ dùng Siêu Khứu Giác đánh hơi, kẻ kia có trốn ở góc nào cũng khó mà chạy nổi.
Nếu cách thứ nhất bị khắc chế khi đối thủ sở hữu trang bị miễn sát thương tinh thần, kiểu dạng Nhẫn Hồn Giáp, không chịu ảnh hưởng bởi kỹ năng Phá Tâm Linh, vậy thì Hàn Phong sẽ áp dụng cách thứ hai, kích hoạt kỹ năng tam giai Lấy Tĩnh Chế Động. Cho ngươi chém, sau đó phản lại ngươi.
Đây là hai cách mà Hàn Phong dự định dùng để đối phó Ám Kỳ Sát.
Còn cách thứ ba, cần hắn lên level 12 mới có thể áp dụng.