Chương 135: Tin tốt, tin xấu

Kha Thành im lặng một lát rồi nói:

- Tôi bỏ lượt.

Hắn tự nhận bản thân đóng góp không bằng Chu Vấn trong việc tiêu diệt con quái vật nhanh nhẹn kia.

Người kia gần như góp cả cái mạng nhỏ vào, mà cậu ta cũng là người trực tiếp kết liễu.

Kha Thành còn vậy Mã Mộng Đình, Hứa Dương cũng đều lần lượt biểu đạt:

- Tôi bỏ lượt.

Chu Vấn vai trái băng bó, trong mắt xuất hiện hào quang cảm kích và hưng phấn. Cậu ta cầm kỹ năng tam giai này lên rồi trầm giọng nói:

- Đại đội trưởng, phó đại đội trưởng, các vị tiểu đội trưởng. Tôi Chu Vấn xin thề, tôi sẽ dùng kỹ năng này để bảo vệ tất cả những gì của chúng ta!

Khoảnh khắc này, Chu Vấn giống như đột nhiên trưởng thành.

Lý Võ Lạc ngồi ở một bên, hắn dù không hiểu lắm một kỹ năng tam giai sẽ có bao nhiêu ý nghĩa, thế nhưng chỉ từ thái độ của mọi người là có thể biết được vật kia vô cùng quý giá.

Hàn Phong lại sẵn sàng nhượng ra thứ quý giá như vậy cho đội viên.

“Hắn là một thủ lĩnh vô cùng hợp cách…”

Sau khi nhìn Chu Vấn hoàn thành học tập kỹ năng, mọi người bắt đầu phân chia lợi ích còn lại.

Chu Vấn coi như đã hao sạch cống hiến, bởi vậy những kỹ năng nhị giai và nhất giai còn lại đã bớt đi một đối thủ lớn, 4 bản kỹ năng nhị giai lần lượt được Kha Thành, Hứa Dương, Mã Mộng đình thu lấy.

Lục Đại Nguyên là tàn quân Tam Lang hội, lúc này hắn có lần đầu tiên sở hữu kỹ năng nhị giai cho mình, kỹ năng Bạo Châu, có thể triệu hồi 3 khoả cầu năng lượng phát nổ, uy lực không hề tầm thường.

Hai người Châu Lam, Đào Đại Tư thì thu về mỗi người một chiếc nhẫn.

Số kỹ năng nhất giai cùng dần dần được chia chác, bất quá dựa theo cống hiến tiêu hao hết, vẫn còn 4 cuốn kỹ năng thư nhất giai dư thừa, cuối cùng được sung vào công quỹ.

Hàn Phong và Ngô Soái chia nhau mỗi người 2 thẻ vật phẩm và 150 exp tinh thạch kinh nghiệm.

Quá trình này, Lý Võ Lạc rốt cuộc biết sự lợi hại của cái gọi là sách kỹ năng.

Chỉ một bản sách kỹ năng Bạo Châu đã cung cấp cho con người sức sát thương gần bằng lựu đạn phát nổ. Đây là cái dạng gì kinh khủng a. Hắn bị nhốt dưới hầm 9 ngày, khi trồi lên lại lạc hậu tới vậy.

“Chết tiệt, bản thân có 1000 cống hiến, có nên “mua” gì đó không. Có lẽ nên tìm hiểu thật kỹ trước…”

Hắn chỉ có thể lẩm bẩm như vậy mà thôi.

Sau màn chia chác tài nguyên, Hàn Phong mới trầm giọng nói:

- Mọi người từ nay ra ngoài thu thập vật tư hãy chú ý tới các loại rau dại này, đốc thúc đội viên phát hiện và thu thập, chúng là loại có thể ăn được.

Theo lời hắn nói, từng tờ tài liệu được Liễu Huyên phân phát cho mọi người.

Bên trên là hình vẽ và miêu tả chi tiết về 4 loại rau dại. 4 loại này có hình dạng gần giống mấy loại rau trước tận thế. Sau tận thế, có vài loại mọc hoang khá nhiều, có loại còn phát triển mạnh về kích thước. Như là rau ngải biến dị kia, nó đã to gấp 3 lần, lại còn để tươi được khá lâu.

Âu Dương Tà đã thử nghiệm qua, nhân loại ăn liền một mạch 2kg rau này cũng không có vấn đề.

Việc này để cho tất cả các tiểu đội trưởng đều vô cùng vui mừng. Rau dại a, đây là thực phẩm tươi sống, có thể giúp bọn họ thoát cảnh ăn đồ khô, đồ đóng hộp, hoặc chỉ toàn thịt nấu với các loại tinh bột.

Sau khi các tiểu đội trưởng đã xem xong tài liệu, Hàn Phong lại tiếp tục trầm giọng nói:

- Hạt giống gieo trồng không biết vì nguyên nhân gì mà không nảy mầm, hoặc có nhú mầm nhưng liền chết rất nhanh.

Theo từng tờ tài liệu được phân phát ra, một vài tin tức được Hàn Phong chọn lọc cơ bản đến tay các tiểu đội trưởng.

Tin tốt vừa qua, tin xấu kéo tới.

Lại còn là tin cực xấu.

Miệng ăn núi lở, bọn họ hàng ngày thu thập vật tư nhiều thật đó, nhưng nếu không có hậu cần tự phát triển, tự nuôi trồng, như vậy sớm muộn gì cũng đem hết thực phẩm đào bới được ăn hết sạch sẽ.

Nhưng những người ở đây ngoài đánh đấm ra thì không có ai giỏi trồng trọt cả, vài người thậm chí cả nửa đời trước chưa từng tự trồng cây bao giờ.

Một khoảng trầm mặc kéo dài tới đáng sợ.

Mã Mộng Đình sau khi đọc tài liệu báo cáo chi tiết thì suy tư, thiếu phụ xinh đẹp này do dự một chút rồi nói:

- Trong tài liệu có nói sau khi ươm trồng rồi cấy ra đất, mầm cây liền héo chết rất nhanh sao?

Hàn Phong nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:

- Mã tiểu đội trưởng có kinh nghiệm về việc này sao?

Mã Mộng Đình gật đầu xác nhận:

- Trước đây tôi rất thích trồng cây, trên sân thượng là một khoảng ngập tràn rau xanh, cũng có vài kinh nghiệm nhất định. Như là…

Thấy nàng ta muốn nói thêm, Hàn Phong lập tức vung tay ngắt lời:

- Việc này sẽ thảo luận với người có liên quan sau. Trước hết chúng ta bàn việc tiến công trung tâm huyện Liễu Lâm. Chu Vấn, kết quả tiến công hôm nay thế nào.

Hàn Phong không có ý định bàn sâu về vấn đề trồng trọt cũng không khiến mọi người quá kinh ngạc. Hắn nói đúng, việc liên quan để người có trách nhiệm làm, bọn họ cần nhất bây giờ là làm sao tấn công thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm.

Chu Vấn thấy Hàn Phong hỏi tới thành quả tiến công hôm nay thì lập tức lên tinh thần, hắn nghiêm túc nói:

- Hôm nay chúng tôi đã tiến công thêm 500 mét về phía trung tâm huyện Liễu Lâm, do thám tình hình hơn 1 cây số…

- Không biết vì sao, thây ma gần đây giống như trở nên có chút thưa thớt… Ừm, không phải chúng nó ăn thịt lẫn nhau để tiến hoá lên thành thây ma tay to, nhỏ lùn cái dạng kia, mà là chúng nó giống như đã… Đã đi đâu đó…

- Những thây ma cấp cao thì vẫn vậy, khoảng 300 - 600 thây ma bình thường sẽ có một đầu thây ma dị thường… Ân, chỉ là tỉ lệ rơi trang bị đã giảm xuống. Hôm nay chúng tôi săn một thây ma khá lớn, nhưng nó chỉ rơi ra duy nhất 1 bản sách kỹ năng nhị giai cùng tinh thạch exp…

- Khoảng cách 1 cây số về phía trung tâm lại có sự kỳ dị xảy ra. Đám thây ma kia giống như đang nhìn về một hướng mà ngẩn người…

Hàn Phong nghe Chu Vấn trình bày, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Dự đoán của hắn đã đúng rồi. Hiện tại nghĩ lại hành động trao vũ khí cho Đổng Thành tại thôn Xuân Lê khi trước là hoàn toàn chính xác.

Đợi Chu Vấn trình bày xong, Hàn Phong mới chậm rãi nói:

- Tình hình đã rất gấp gáp. Từ ngày mai, chúng ta sẽ chia binh ra bắt đầu tấn công ba con đường dẫn tới trung tâm huyện Liễu Lâm. Tình báo chính xác về thi đàn, ngay ngày mai sẽ có. Chúng ta đã có drone, có người điều khiển, sẽ có lợi thế thông tin.

- Mọi người sau khi trở về thì lập bảng yêu cầu vật tư, súng đạn và quân phục sẽ được cấp phát. Ngoài ra, thông báo tới tất cả đội viên dưới trướng, tôi muốn mọi người dồn hết sức cho nhiệm vụ này.

Nghe mệnh lệnh của Hàn Phong, đám người đều hô vang:

- Rõ!

Cuộc họp đi tới hồi kết, các tiểu đội trưởng dần dần rời đi, Hàn Phong giữ bốn người lại.

Đầu tiên là ba người Trần Diệu Âm, Quan Bình và Lý Võ Lạc. Hắn nhìn lướt qua bọn họ, thản nhiên nói:

- Tăng cường độ huấn luyện lên, vật tư tiêu hao không giới hạn nữa. Tôi muốn là từng người mạnh lên trong chiến đấu, chứ không phải đơn thuần là tập luyện rồi mới xông pha chiến trường. Việc này ba người tự sắp xếp với nhau, sau đó báo cáo cho tôi.

Ba người này đều có kinh nghiệm dày dặn, nháy mắt đã hiểu ý Hàn Phong.

Hắn muốn đẩy tân binh ra chiến trường, huấn luyện tại tiền tuyến.

Việc này là vô cùng nguy hiểm, người chưa có nhiều kỹ năng kinh nghiệm, tỉ lệ chết sẽ rất cao.

Lý Võ Lạc cân nhắc một chút rồi nói:

- Tôi có thể đảm bảo tăng tốc thời gian huấn luyện, có điều an toàn thì…

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Tôi cho anh 1 xe bọc thép áp trận, súng đạn bắn tuỳ ý. Chỉ cần thấy khó, lập tức xả súng. Ngoài tập luyện cận thân chiến đấu, còn phải gia tăng độ chính xác khi xạ kích. Bắn trên bia ngắm, tốn tài nguyên.

Lý Võ Lạc chỉ có thể kiên trì đồng ý:

- Tôi sẽ cố gắng.

Hàn Phong lại lấy ra ba tấm bản đồ và vài trang tài liệu rồi nói:

- Ba vị ngồi với nhau nghiên cứu một chút bộ khung chiến thuật tác chiến cơ bản, tôi muốn nhận được báo cáo chi tiết ngay sáng ngày mai.

Đây là bản đồ khu vực 5km xung quanh trấn Hi Vọng, còn tài liệu là tài liệu về các loại thây ma, số lượng ước chừng trong thi đàn, tất nhiên cũng có cả năng lực đại khái của từng loại.

Mỗi 300 - 600 thây ma sẽ có một thây ma tiến hoá, vậy thi đàn có khoảng bao nhiêu cũng có thể đoán được vài phần.

Hắn muốn mấy người này vắt óc nghĩ ra cách đối phó với lũ quái vật tiến hoá này, đêm nay làm, ngày mai có bộ khung, sau khi có tình báo chính xác là có kế hoạch hoàn chỉnh ngay buổi trưa, tiết kiệm nửa ngày mất thời gian.

Ba người tiếp nhận tài liệu, cẩn thận đọc lướt, đều hiểu đêm nay sẽ là một đêm dài với nhiều tranh cãi.

Lập kế hoạch tác chiến đâu phải dễ.

Hàn Phong đã hết nhiệm vụ cho họ, tuỳ tiện phất tay:

- Các người trở về đi.

- Rõ!

Sau khi ba cái người này rời đi, hắn mới quay qua Mã Mộng Đình hỏi:

- Cô có kinh nghiệm gì về việc trồng cây?

Tình báo về các loại rau dại, hắn rất thoải mái chia sẻ với “người ngoài”, bởi chắc chắn thế lực nào cũng sẽ cho người thử nghiệm việc này mà thôi. Nhưng tình báo về nuôi trồng hậu cần, hắn muốn càng ít người biết càng tốt.

Cái gì quan trọng, nên giấu một tay.

Mã Mộng Đình dù có chút kinh ngạc vì câu hỏi, nhưng nàng ta vẫn nghiêm túc sắp xếp mạch suy nghĩ mà trả lời:

- Tôi đoán nguyên nhân không đến từ hạt giống, mà đến từ đất, nước.

Hàn Phong nhướng mày, nghi hoặc hỏi:

- Đất, nước có vấn đề gì sao?

Mã Mộng Đình nhẹ nhàng vuốt tóc rồi đáp:

- Dù đây chỉ là dự đoán, nhưng tôi nghi ngờ đất và nước đã bị thứ gì đó ô nhiễm, hạt giống vì thế không phát triển nổi. Dù sao, hầu hết cây cối hiện tại cũng đều đã biến dị ở mức độ khác nhau, vài loài cây còn thối rữa chết đi, hạt giống cái vật trước tận thế này đã không còn phù hợp sinh tồn…

Thứ gì đó ở đây ai cũng biết, hẳn là đầu lâu đỏ khổng lồ kia.

Hàn Phong trầm mặc, việc này thật khó làm. Hắn thẳng thắn hỏi:

- Cô có cách giải quyết không?

Mã Mộng Đình gật đầu:

- Tôi nghĩ nên xử lý nguồn nước. Trước hết lọc qua vài lớp vải, sau đó lại đun sôi, rồi xử lý bằng hoá chất thích hợp, quá trình gieo trồng chỉ sử dụng loại nước lọc đã đun sôi này.

Hàn Phong bừng tỉnh, đúng a.

Nếu cái dị biến này do một loài vi khuẩn hay virus nào đó gây nên, vậy diệt nó là xong. Điều này chưa thể xác nhận, nhưng chỉ cần thử là biết rõ, chẳng mất gì cả.

Hắn mỉm cười nói:

- Vậy còn cách xử lý đất?

Mã Mộng Đình thản nhiên nói tiếp:

- Luộc luôn đất, hoặc hấp bằng hơi nước trong thời gian dài. Nếu vẫn không thể xử lý, vậy thì chuyển hẳn qua trồng bằng phương pháp thuỷ canh, bỏ qua việc trồng dưới đất. Việc này tôi có kinh nghiệm.

Hàn Phong nhẹ nhàng thở ra. Mã Mộng Đình cái thiếu phụ xinh đẹp này luôn đưa ra nhiều ý kiến quan trọng, giúp hắn giải quyết nhiều vấn đề đau đầu. Hắn bình tĩnh nói:

- Tốt, nếu việc này có thể áp dụng, tôi sẽ cho cô một bản kỹ năng nhị giai tấn công mạnh mẽ, hoặc giúp cô tiến giai kỹ năng lôi cầu.

Sau khi Mã Mộng Đình rời đi, Hàn Phong mới nhếch mép hỏi Ngô Soái:

- Đệ có gì thắc mắc sao?

Ngô Soái sớm nhịn từ lâu, lúc này hắn có chút hờn dỗi mà nói:

- Đại ca, huynh vì sao đem vũ khí đi tặng cho người khác?