Xuân Thu vừa đi ra từ phòng tắm, sau khi nghe thấy thảm trạng tại thôn Xuân Lê thì không khỏi khóc thút thít. Nàng cũng biết tận thế tàn khốc, thậm chí ngay tại trấn Hi Vọng cũng vẫn tàn khốc như thường, nhiều nữ nhân yếu đuối không được nhận vào đội đào đất đã phải bán thân lấy miếng ăn.
Thế nhưng tới tình trạng làm đồ chơi cho người khác tuỳ tiện chà đạp, nàng vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Phong tuỳ tiện phất phất tay nói:
- Được rồi, thông tin của cô khiến tôi rất hài lòng. Thế này đi, tôi cho cô 100 cống hiến coi như tiền phòng thân. Về phần công việc sau này thế nào, Xuân Thu, cô dắt nàng ta đi tìm Liễu tiểu thư.
Xuân Thu lau nước mắt, nhu thuận đáp lời:
- Dạ, chủ nhân.
Nàng hiện tại không còn một chút bài xích với mấy nữ nhân tới từ thôn Xuân Lê, trái lại đã tràn ngập đồng cảm cùng thương tiếc.
Chờ cho hai nữ nhân rồng rắn kéo nhau ra ngoài, Hàn Phong mới đứng lên đi tới bên cạnh giường ngủ, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Hắn thò tay xuống gầm giường tìm kiếm một hồi, sau đó từ bên dưới móc lên một cái hộp sắt màu đen.
Bên ngoài hộp, móc khoá vẫn nguyên vẹn, giống như chưa từng bị người mở ra.
Hàn Phong nheo mắt nhìn vào cạnh hộp, vị trí này vốn phải có một sợi tóc nhỏ xíu làm đánh dấu.
Nó hiện tại đã biến mất.
Điều này chứng tỏ hộp đã được mở ra, sau đó lại đóng lại như cũ.
Hắn không khỏi khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm:
- Làm rất tốt, không uổng công chờ đợi cùng tạo điều kiện.
Hàn Phong rút Thanh Phong đao từ bên hông ra chém một đao, ổ khoá nhỏ nhắn không chịu được cự lực đã bị chém vỡ.
Sau đó hắn mở nắp hộp ra, tiện tay rút tấm khăn che phủ bên trên.
Trong hộp có một vật đen kịt, lớn bằng lòng bàn tay.
Đây là một chiếc bộ đàm radio, có thể dùng để liên lạc với huyện Tam Giang bên kia.
Chẳng qua bộ đàm này chỉ có phần vỏ đen kịt, phần ruột và ăng ten bắt sóng đã biến mất.
Việc này tất nhiên là do Hàn Phong cố tình chuẩn bị.
Hắn kéo chiếc balo lại gần, sau đó từ một ngăn khoá lấy ra một cục linh kiện, hắn đem cục linh kiện này lắp lại vào vỏ bộ đàm, cắm râu ăng ten, chỉnh lại tần số lúc trước, lại bấm nút bên trên.
“Đây là trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang. Tôi là Bạc Thanh. Liêu cục trưởng, Nhạc phó cục trưởng, hãy liên lạc lại khi nhận được tín hiệu.”
“Đây là trung tâm…”
- Hahaha…
Hàn Phong nghe thấy tín hiệu này, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trăm cay nghìn đắng chờ đợi cơ hội, ngàn vạn công sức dò la tin tức, cuối cùng nhận được kết quả là một cái vỏ nhựa rỗng ruột. Biểu cảm của người mở cái hộp này ra, khi đó hẳn là rất thú vị.
Mà cái hành động lén lút này cũng hoàn toàn xác nhận suy đoán của Hàn Phong, không còn một điểm nghi ngờ nào nữa.
Hắn đem bộ đàm radio hoàn chỉnh này ném vào balo sau lưng. Sau khi nghe thấy âm thanh bước chân của Xuân Hoa Xuân Thu trở lại ngoài cửa, hắn mới thản nhiên nói:
- Vào đi.
Nghe thấy tiếng gọi của hắn, hai cái nữ hầu mang theo tâm trạng hồi hộp mở cửa tiến vào.
Bọn họ nhìn thấy Hàn Phong đang ngồi ở ghế, hai mắt híp lại tràn đầy nguy hiểm.
- C-Chủ nhân…
Xuân Hoa Xuân Thu giống như nhận thấy có gì đó không ổn, đều là cẩn thận gọi một câu, sau đó vội vã cúi đầu xuống.
Hàn Phong vừa rồi chỉ doạ hai nàng một cái để xem thử phản ứng mà thôi. Hắn từ trong ngực móc ra một tờ giấy lớn chừng bàn tay màu vàng óng ánh được đặt trong một túi zip.
Đem túi zip ném trên bàn, hắn nhàn nhạt hỏi:
- Hôm nay hai người đã làm những gì?
Hai cái nhị nữ trong lòng bồn chồn, Xuân Hoa lập tức hồi đáp:
- Chủ nhân, hôm nay chúng tôi theo Chu tiểu đội trưởng đi săn giết thây ma…
Hàn Phong gật đầu, sau đó nhìn qua Xuân Thu hỏi như xác nhận:
- Có đúng không?
Xuân Thu vội vã thành khẩn đáp lại:
- Đ-đúng a… Còn có… Có dạo qua chợ đen mua một chút mỹ phẩm…
Nàng hiện tại trong lòng vô cùng hồi hộp, không biết hành động chạy đi chợ đen mua mỹ phẩm liệu có làm phật ý chủ nhân hay không.
Hàn Phong lại hỏi:
- Hai người không vào phòng tôi chứ? Ví dụ như, ngủ trưa?
Cả hai cái nữ nhân đều vội vã hồi đáp:
- Không có a.
- Không có, chủ nhân, hai người chúng ta là về phòng mình ngủ.
Hàn Phong gật gật đầu, sau đó chỉ tờ giấy suy tưởng level 3 trên bàn nói:
- Xuân Hoa, cô thử một chút đi.
Thấy chủ nhân gọi tên, Xuân Hoa vội bước vài bước lên phía trước. Sau khi nhìn tờ giấy suy tưởng trên bàn, nàng ta khuôn mặt không khỏi tái nhợt.
Lại là vật này? Cái kia…
Thế nhưng chủ nhân đã có lệnh, nàng ta vẫn cắn răng một cái, đem túi zip mở ra, sau đó chạm vào tờ giấy vàng óng ánh.
10 giây sau, trên giấy hiện lên hình ảnh nàng ta triệu hồi một gai đất, gai đất này xuyên thủng một thây ma, đem nó chẻ thành hai nửa, chết tới không thể chết hơn.
Hình ảnh vẫn không dừng lại ở đó, nó nhanh chóng hiện lên cảnh tượng một thây ma tay to đánh tới Xuân Hoa, nhưng bên cạnh nàng ta là Ngô Soái khuôn mặt lạnh lùng bổ ra một đao.
Cuối cùng là hình ảnh Xuân Hoa đang khoả thân nằm trên giường, giữa hai chân là một cái gối ôm nho nhỏ, còn vị nữ hầu này giống như đang kịch liệt đem vật kia cọ lại cọ ma sát.
Hàn Phong nhìn ảnh này, khoé miệng không khỏi co giật.
Chết tiệt, trong 12h, ba cái hình ảnh ấn tượng nhất của Xuân Hoa sao lại có một hình ảnh quái dị thế kia?
Hắn vội vã thò tay đẩy tay của vị nữ hầu này rời khỏi trang giấy, kết thúc lượt suy tưởng này.
Xuân Hoa cũng là khuôn mặt đỏ bừng như mận chín, trong lòng giống như có một vạn con nai đang điên cuồng chạy loạn. Chủ nhân thấy rồi, quả nhiên tờ giấy quỷ dị này làm chủ nhân thấy rồi, người kia có đáng giá nàng quá dâm đãng hay không.
Hàn Phong cố ý làm như không biết, hắn thản nhiên chỉ vào Xuân Thu rồi nói:
- Tới lượt cô.
Xuân Thu hồi hộp tiến lên sau đó chạm vào giấy suy tưởng.
10 giây sau, trên hình hiện lên cảnh tượng nàng ta triệu hồi lôi cầu đánh chết một thây ma, tiếp theo là cảnh tượng nàng ta lo lắng đứng bên cạnh Chu Vấn khuôn mặt chảy mủ, cuối cùng là cảnh tượng nàng ta đang đưa một chiếc bánh mì cho một lão hán tại khu chợ đen.
Hàn Phong âm thầm gật đầu, nữ tử này xem như trong sáng.
Hắn vừa miên man nghĩ ngợi, hình ảnh thứ tư lại hiện ra. Kia chính là Xuân Thu đang cùng một chỗ quấn quýt hôn môi với Liễu Huyên.
“WTF???”
Hàn Phong vội vã đem tay Xuân Thu gạt ra. Đáng tiếc giấy suy tưởng đã trở thành màu trắng, lượt sử dụng thứ ba của nó đã biến mất rồi.
Giấy này dùng được ba lượt, mỗi lượt ba hình ảnh, chỉ không chú ý một chút liền dùng lố ngay.
Xuân Thu thấy bí mật trong lòng bị bại lộ thì vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng. Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao tỉ tỉ Xuân Hoa lại sợ tờ giấy này như thế.
Thật sự quá tà môn.
Hàn Phong thì thản nhiên thu tờ giấy lại sau đó nói:
- Các cô về nghỉ ngơi đi.
Hắn vốn còn muốn nhờ bọn họ mở giúp 6 cái thẻ vật phẩm. Bất quá dưới không khí ngượng ngùng này, ý định kia có vẻ chưa tiện thực hiện.
Thôi thì lưu tới sáng sớm mai cũng không muộn.
- D-dạ… Chủ nhân, ngươi ngủ ngon.
Xuân Hoa Xuân Thu nghe lệnh Hàn Phong, một hơi kìm nén trong cổ họng cuối cùng cũng thở ra. Các nàng chưa bao giờ có cảm giác vui mừng như thế khi bị Hàn Phong đuổi.
Nhìn hai cái bóng dáng yểu điệu khuất sau cửa phòng, Hàn Phong khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm.
“Liễu Huyên, tôi đã coi thường cô rồi. Thật sự là đủ quậy phá.”
Đem vấn đề này ném ra sau đầu, hắn bắt đầu tính toán tới những hình ảnh hiện lên trên giấy suy tưởng.
Mỗi người ba lượt hiện lên hình ảnh ấn tượng nhất trong tiềm thức trong vòng 12h, không có ảnh nào thể hiện họ mở khoá hộp bí mật. Vậy có thể cơ bản chứng minh người mở hộp là người khác.
Hai người Xuân Hoa Xuân Thu này hắn dù không hiểu rõ, nhưng có thể cơ bản đại khái xác nhận họ là người tương đối bình thường. Nếu họ dám làm ra hành động to gan như vậy, khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng sâu đậm.
Hình ảnh ấn tượng nhất của họ lại chỉ là ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu, vậy thì có cho thêm 100 ảnh chiếu suy tưởng nữa cũng không thể hiện lên cảnh họ mở hộp.
- Có người khác mở hộp sao? Haha, bắt được ngươi rồi nhé.
Hàn Phong từ thời điểm nhận được bộ đàm radio này đã luôn lo lắng có người phát hiện ra nó. Khi trước hắn giấu nó trong hộc bàn, sau đó Liễu Huyên bố trí người hầu cận, để hắn nhận ra bản thân đã sơ suất tới nhường nào.
Giấu tại phòng mình có tỉ lệ bị phát hiện rất cao.
Nhưng sau đó hắn cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy bị phát hiện cũng không phải điều gì quá kinh khủng.
Thứ nhất, kể cả có bị phát hiện thì với danh vọng của hắn cũng không ai làm được gì cả, cùng lắm là lấy cớ một phen, nói bản thân đang dò tìm tần số, khi tìm ra tần số sẽ thông báo cho mọi người.
Thứ hai, kể cả có thật lộ ra tần số bên huyện Tam Giang, hắn cũng chẳng có gì mấy đáng ngại.
Haha, các ngươi biết bên đó đang liên lạc đúng không, vậy thì lên đường qua bên đó đi, ta không cấm.
Nhất là sau khi Quan Bình nhân viên chính phủ tới, hắn đã coi cái bộ đàm radio này không còn quan trọng nữa rồi.
Tất cả mọi người đều biết huyện Tam Giang có căn cứ chính phủ, vậy thì không cần giấu phương thức liên lạc. Hàn Phong tậm chí còn có ý định đem bộ đàm ra cho Quan Bình sử dụng, để hắn kêu gọi chính phủ đem quân phá tan thây ma tại trung tâm huyện Liễu Lâm, gián tiếp giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng hắn lại một lần nữa đổi ý.
Cứ thế giao ra bộ đàm thì không có lợi ích gì cả, trái lại làm xáo trộn lòng người.
Hắn muốn câu ra kẻ càng quan trọng hơn, càng thú vị hơn.
Câu ra kẻ vô cùng mong muốn tiếp cận bộ đàm này.
Kể từ đó, hắn đã thiết lập bố cục, đem bộ đám tháo ra làm hai phần, một phần ruột thì luôn mang theo bên mình, phần vỏ thì giấy trong hộp sắt.
Sau đó ngày hôm qua hắn dặn dò Xuân Hoa Xuân Thu nhị nữ dọn phòng mình, nhưng không được đụng tới vật quan trọng dưới gầm giường.
Mục đích của hắn chính là thông báo cho người thèm khát: Thứ ngươi cần đang ở dưới gầm giường của ta đó.
Cũng y như hắn dự đoán, Xuân Hoa, Xuân Thu, Liễu Huyên, Phương Tường, bốn người này không có người nào là người hắn muốn câu.
Hàn Phong từ dưới ghế đứng lên bước ra ngoài. Sau một hồi quanh co khúc chiết, hắn đã đứng trước cửa phòng một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Tường Vi.
“Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên vô cùng thân sĩ. 2 phút sau, Tường Vi trong trang phục chỉnh chu đã xuất hiện.
Nhìn thấy Hàn Phong, nàng ta hiện lên vẻ nghi hoặc, giống như muốn hỏi: Nửa đêm rồi, anh tới tìm tôi có chuyện gì?
Hàn Phong cũng không chào hỏi hay mở miệng nói chuyện gì cả, chỉ nhếch mép nhìn đối phương cười kỳ quái.
Thây đối phương biểu hiện dở hơi như vậy, Tường Vi không khỏi nheo mắt đánh giá lại, sau đó nàng ta lui lại một bước, khuôn mặt hiện lên hốt hoảng mà bật thốt:
- S-Sao anh biết?