Chương 130: Thực lực của Ngô Soái

Nhẫn Tịnh Hoá này mới trưa nay được Ngô Soái lật thẻ nhận được, còn chưa kịp thử lần nào.

Đổng Thành nheo mắt nhìn Nhẫn Tịnh Hoá, trong mắt không khỏi bốc lên tham lam.

Trang bị level 3 cũng chia ra mạnh yếu. Trang bị level 3 như Nhẫn Duy Tâm có thể phát ra 3 lượt công kích mỗi ngày đã rất mạnh.

Nhưng nếu chỉ có thể phát ra một lần công kích, vậy thì lần công kích đó sẽ mạnh hơn cả ba lượt công kích lẻ tẻ cộng lại.

Đây là một chiếc nhẫn mạnh mẽ không thua kém Thánh Quang liên của Hàn Phong.

Ngô Soái lại lấy ra một cái nhẫn nữa nói:

- Đây là Nhẫn Khốn Cùng, gia tăng 3 điểm sức mạnh, cũng có thể kích hoạt 1 lượt kỹ năng 24h làm lạnh.

Hai chiếc nhẫn level 3, tất cả những người bên phía Đổng Thành đều là hơi thở vô cùng gấp gáp.

Ngô Soái hứng thú xoay người nhìn về phía Bành Lực nói:

- Thế này đi, lực lượng ai cũng muốn, chi bằng chúng ta làm một cái giao lưu lực lượng… Nếu vị Bành đại ca này có thể chạm được vào người tôi, tôi không chỉ thua 2 chiếc nhẫn này mà toàn bộ 7 chiếc nhẫn của tôi cũng sẽ giao ra. Đổi lại, nếu tôi đánh hộc máu Bành đại ca, tôi chỉ cần chiếc nhẫn màu tím trên ngón trỏ kia thôi.

Bành Lực đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là khuôn mặt tức giận tới tím tái. Gã nghiến răng gằn giọng hỏi:

- Mày coi thường tao?

Ngô Soái nhún vai nói:

- Thế đổi lại nhé, nếu tôi chạm được vào người anh trước, anh phải đưa cho tôi hết toàn bộ nhẫn trên tay. Nếu anh đánh tôi hộc máu tôi, tôi chỉ thua 1 chiếc nhẫn. Hê hê, tôi chấp nhận việc bị coi thường.

Bành Lực nắm chặt hai tay tức giận, nhưng gã trước hết nhìn qua đại ca Đổng Thành.

Nhận được cho phép, Bành Lực nhảy ra giữa phòng cười lạnh nói:

- Thằng ranh con, vẫn là vế đầu đi. Chỉ cần tao chạm vào mày, mày phải đưa hết trang bị cho tao. Nếu mày dám nuốt lời, tao sẽ chặt luôn cái tay mày xuống.

Ngô Soái nhe răng thản nhiên bước xuống sàn rồi cười nói:

- Tôi gọi là Ngô Soái, nhớ lấy cái tên này, vì anh sẽ bị ám ảnh cả đời.

Thấy có giao lưu vitamin cọ sát, không khí trong phòng khách chợt nóng hẳn lên, ai nấy đều vô cùng hưng phấn xen lẫn hồi hộp nhìn hai thân ảnh giữa phòng.

Mấy tên tiểu đầu mục lập tức hô lớn:

- Nhị đương gia, làm thịt nó đi.

- Giết nó đi nhị đương gia.

- Thẳng nhóc, mau về bú sữa mẹ đi.

- Ngô Soái cái gì, lõi ngô đúng hơn…

Bành Lực rút ra trảm mã đao, trên người bắt đầu bốc lên một luồng khí màu tím nhạt. Gã vì 7 chiếc nhẫn, vì danh dự, quyết định dốc toàn lực mà tiêu hao 13 giây bộc phá đang có.

Ngô Soái thản nhiên mặc niệm, thân thể hoá thành cao hơn 3 mét, nhìn qua cực kỳ dễ bị đánh trúng.

Bành Lực há miệng hét lớn, nhún chân một cái chém thẳng về phía đầu Ngô Soái.

- Chết đi!

Hắn là người cường hoá thuần tốc độ, lại đang trong trạng thái bộc phá, lý nào không làm được một việc đơn giản như chạm vào đối phương chứ.

Ngô Soái vẫn đứng im giữa sàn, nội tâm kích hoạt kỹ năng tam giai vừa nhân được.

Định Không!

Một luồng sóng kỳ dị quét thẳng về phía Bành Lực. Người kia tốc độ cực cao, thế nhưng vừa phi thân phóng vào phạm vi 3 mét quanh Ngô Soái thì lại bị một luồng cự lực to lớn chặn đứng.

Không thể tiến thêm.

Hắn vội vã nhún chân muốn lui lại, muốn kéo giãn khoảnh cách với đối phương, hoặc mạnh mẽ giãy thoát khỏi trói buộc này.

Không thể lui lại.

Khoảnh khắc tiếp cận 3 mét, Bành Lực đột nhiên bị cố định tại đó.

Ngô Soái cười lạnh, hắn nắm tay vận sức đấm ra một đấm thẳng về phía đối phương.

Bang!

Âm thanh chấn động không khí phát ra, Bành Lực trong trạng thái bộc phá tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn vội vã giơ đao lên cảm trước mặt.

- Hự!

Đòn đánh pháo không khí mang theo cự lực Cự Nhân Biến là cỡ nào nặng nề, Bành Lực cường hoá thuần tốc độ, điểm chống chịu thấp kém, sức mạnh cũng không phải rất cao, sao có thể chống lại, thanh đao trên tay hắn lập tức bị đánh tuột khỏi tay, bay ra xa xa.

Mất đi vũ khí, Bành Lực trong mắt chợt hiện lên sợ hãi, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, vội vã lăn một vòng tại chỗ.

Ầm!

Vị trí hắn vừa đứng hiện lên một cái chưởng ấn 5cm. Nếu thân thể con người bị chưởng này đánh trúng, không chết cũng trọng thương.

Ầm ầm ầm…

Liên tiếp những chưởng ấn được Ngô Soái đánh ra, Bành Lực cũng có đối sách tương ứng. Hắn tạm thời tiến không được lui không xong, nhưng có thể chạy vòng quanh thành một cái vòng tròn.

“Phi Ảnh!”

Bành Lực động niệm kích hoạt một cái kỹ năng tam giai đã cường hoá 2 lượt, lập tức bóng dáng hắn chạy vòng quanh tách thành 3 đạo tàn ảnh. 3 cái tàn ảnh này liên tiếp chạy loạn, tốc độ cực cao, để cho Ngô Soái nhất thời không biết công kích vào đâu.

Ầm!

Một chưởng ấn đánh ra đập trúng tàn ảnh, để cho “Bành Lực” lập tức vỡ tan, tàn ảnh vỡ vụn còn mang theo lực trùng kích cực lớn. Chẳng qua khoảnh cách 3 mét quá xa, hoàn toàn không thể ảnh hưởng Ngô Soái.

Không phải chân thân.

Ngô Soái cảm thấy mất hứng, còn chưa hết 5 giây hắn đã giải trừ kỹ năng Định Không. Bành Lực cảm thấy giới hạn bị huỷ bỏ, khoé miệng cười lạnh, một tàn ảnh lập tức phi thân tới Ngô Soái.

“Trầm!”

Kỹ năng tam giai thao túng trọng lực.

Tàn ảnh bị trúng chiêu lập tức tốc độ điên cuồng suy giảm, nó không thể chống lại một pháo không khí đánh tới, vỡ tan thành kình khí.

Nhưng Bành Lực chỉ chờ có thế, hắn chân thân đã sớm ở chỗ khác, lúc này từ phía sau Ngô Soái thò tay vỗ tới gáy đối phương.

Chỉ cần chạm, hắn có thể đoạt được 7 chiếc nhẫn.

Nhưng Ngô Soái giữa sân khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Hắn thò một tay lên bịt mắt của chính mình lại, một tay tuỳ tiện đấm về phía sau.

Không cần nhìn.

Bành Lực nhìn thấy cái nắm đấm to lớn của Ngô Soái giống như vô cùng chậm chạp phóng ra, đầu tiên hắn khinh thường nhún chân muốn đổi góc độ tấn công, nhưng cái nắm đấm tưởng như cực chậm kia khoảnh khắc lại dần dần phóng lớn.

Phóng rất lớn, đấm thẳng vào đầu gã.

“Chết tiệt! Né cho ta!”

Gã còn một kỹ năng tam giai nữa, nhưng nó lại là kỹ năng bị động dạng phục hồi, không thể đem ra đối địch. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, gã vặn vẹo cơ thể tới cực hạn, đầu ngửa ra sau, hai tay đan chéo trước ngực.

Rắc!

Âm thanh gãy vỡ ghê rợn vang lên. Bành Lực bay ngược ra sau như một miếng rẻ rách, một tay gãy gập dị dạng, lồng ngực cũng bị kình khí đánh trúng tới hơi lõm xuống, khoé miệng phun ra một lũ máu tươi kéo dài thành sợi đỏ lòm.

Thân thể gã va vào một cái bàn, đem trà nước bên trên đều toàn bộ hất bay, sau đó cả cái bàn cũng bị đập tới sập xuống.

Một chiêu bại.

- Cái gì!

- Sao có thể!

- Tại sao tên nhóc kia không nhìn mà cũng đánh trúng!

- Gã có tiên tri à?

- Làm sao nhị đương gia lại lao đầu vào nắm đấm của đối phương thế kia…

Khoảnh khắc Bành Lực bị đánh cho hộc máu, đám tiểu đầu mục ở đều xô ghế đứng dậy vô cùng hoảng sợ.

Đổng Thành ngồi trên ghế chủ vị khuôn mặt cũng không khỏi co rúm lại. Dù hắn hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng vẫn trầm giọng hô lên:

- Thường Vân, mau xem xét nhị đương gia.

Một nam nhân nhìn qua có chút nhỏ yếu chợt ứng một tiếng vội vã tiến lên, sau khi gã xem xét nắn chỉnh một hồi, trong tay chợt xuất hiện một quang đoàn màu đỏ máu.

10 giây sau, cánh tay bị gãy gập sưng vù của Bành Lực tạm thời được nối lại. Dù khoảng cách lành hẳn còn rất xa, thế nhưng hẳn là sẽ không quá nửa ngày.

Hàn Phong nheo mắt nhìn cảnh này, trong đầu âm thầm lẩm bẩm.

“Kỹ năng tam giai hệ trị liệu!”

Cái gã Thường Vân kia thật sự là người hắn cần.

Sau khi nhận thấy Bành Lực không có nguy hiểm tính mạng, Đổng Thành mới thở phào một hơi, sau đó nghiến răng nhìn Hàn Phong nói:

- Hàn huynh đệ, rõ ràng chỉ nói là luận bàn, tại sao ra tay nặng như vậy?

Ngô Soái cướp lời, haha cười lớn:

- Đổng đại ca, tôi gọi anh một tiếng đại ca là vì anh lớn tuổi. Nhưng tôi nói thẳng, nếu tôi thực sự nặng tay, nhị đương gia của anh hiện tại đã bị đấm cho nát thành thịt vụn.

Hắn nói xong, hai tay nắm lại rồi đấm vào nhau.

Ầm!

Khoảnh khắc hai nắm đấm tự va chạm, một luồng kình khí bộc phát như lựu đạn phát nổ. Không khí trong phòng cũng run lên nhộn nhạo, mấy chục ly trà trên bàn đều nhao nhao đổ vỡ.

- Đây là 70% uy lực công kích của tôi.

Đổng Thành ngồi ở ghế chủ vị, tóc tai cũng bị thổi cho bay ngược về phía sau.

Hắn không khỏi nắm tay bóp chặt lại.

Quái vật này vì sao mạnh như vậy…

Nhìn thấy biểu hiện của Ngô Soái, Bành Lực vừa được cứu tỉnh cũng không khỏi run rẩy trong lòng, có xu hướng muốn lần nữa ngất đi.

Một đấm kia nếu đấm vào gã… Thực sự có thể nện cho gã thành đống thịt nát.

Ngay cả Lý Võ Lạc cái vị đại uý quân đội cũng là sợ tới mức ngồi im thin thít.

Đây còn là con người sao…

Ngô Soái cả người bốc khói chậm rãi hoá trở lại thành hình dạng bình thường. Hắn thản nhiên ngồi trở lại bàn trà rồi cười nói:

- Nhẫn tím!

- …!!!

Một lát sau, Ngô Soái đã nhận được vật phẩm ưa thích.

Phía đối diện, sáu bảy gã đại hán vẫn đang vô cùng hoảng sợ nhìn qua cái tên mặt non choẹt kia, bọn họ nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra vì sao mà hắn vừa quay lưng, vừa tự bịt mắt, mà lại vẫn có thể đấm trúng nhị đương gia.

Nhìn qua vô cùng giống nhị đương gia lao đầu vào nắm tay đối phương a… Chẳng lẽ nhị đương gia bị ngu rồi….

Người khác có thể không hiểu, nhưng Hàn Phong thì biết rõ lý do. Một đấm kia của Ngô Soái nhìn qua thì bình thường, nhưng nó đã được gia trì hiệu ứng “tất trúng” từ Vòng tay hấp dẫn level 3 rồi.

Ngô Soái có muốn đấm hụt cũng khó đấm hụt. Một khi Bành Lực tiến vào phạm vi công kích, hắn có né cũng không thể né. Trừ khi hắn có gì đó thú vị để phản ứng lại sát chiêu từ trang bị level 3 kia.

Vừa rồi Ngô Soái vờn chỉ là để thử kỹ năng tam giai mới nhận được, tiệm thể đo một chút nông sâu của nhị đương gia cái thôn Xuân Lê này mà thôi.

Sau khi mọi người tiêu hoá lực trùng kích từ sự kiện này, Đổng Thành ngồi trên ghế chủ vị cũng bình tĩnh lại. Hắn đảo mắt một vòng, vẫn như cũ cứng rắn nói:

- Hàn huynh đệ, thực lực của các vị, tôi vô cùng tán thành. Nhưng tôi cần vũ khí, súng ống, không thể khác được.

Hàn Phong thoải mái gật đầu nói:

- Có thể, tôi có thể để lại cho anh 15 khẩu AK74, 2000 viên đạn.

Thấy Hàn Phong đột nhiên dễ dàng chấp nhận như vậy, tất cả những người ở đây cả quân ta lẫn quân mình đều ngẩn ra, sau đó là một cảm giác không thể tin nổi.

Cái quái gì? Vừa thắng một trận cơ mà? Sao phải nhượng bộ chứ?

Chẳng lẽ hắn chưa đánh đã sợ Đổng Thành rồi?!!

——————

(Đoạn này độc giả không rõ tại sao lại đánh trúng thì có thể đọc lại chương 36 nhé ><)