Chương 131: Kết cái thiện duyên

Ngay cả Ngô Soái cũng là hơi ngẩn ngơ nhìn đại huynh, nhất thời không hiểu tại sao Hàn Phong phải nhượng bộ đối phương.

Chẳng lẽ hắn ra tay chưa đủ chấn nhiếp sao. Chết tiệt, biết vậy vừa rồi giết luôn cái tên Bành Lực cho xong.

Đổng Thành cũng nheo mắt nhìn Hàn Phong, hắn dùng ngón tay gõ gõ lên thành ghế sau đó chậm chạp hỏi lại:

- Hàn huynh đệ nói thật chứ?

Hắn còn muốn hỏi thêm là: ngươi bị ngu sao, tại sao cho ta nhiều vũ khí như thế, ta ban đầu chỉ muốn kỳ kèo 10 khẩu súng là tốt rồi.

Hắn thực ra không biết bên Hàn Phong có bao nhiêu súng, nhưng hắn nghĩ một trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ thì sẽ không có bao nhiêu cả.

Hàn Phong mỉm cười nhàn nhạt nói:

- Tất nhiên là thật rồi. Người ta nói, quân tử không đoạt đồ yêu thích của kẻ khác, đây xem như đền bù cho chiếc nhẫn tím của Bành Lực huynh đệ, cũng xem như quà gặp mặt, chúng ta kết một cái thiện duyên.

Lời nói này của Hàn Phong để cho tất cả những người ở đây lại một lần dâng lên cảm giác kinh ngạc, còn mang theo chút hoang đường nho nhỏ.

Cái gã Hàn Phong này… Nghĩa hiệp như vậy, hiểu chuyện như vậy?

Đem súng đi tặng người ta để kết thiện duyên sao? Đây là súng đạn đấy, là vũ lực mạnh mẽ đấy.

Đừng nhìn những người phi phàm như Ngô Soái, Hàn Phong có thể chống lại đạn mà coi thường. Thật ra đây chỉ là số lượng nhỏ, 99% người phi phàm không có năng lực chống cự súng đạn, đây vẫn là uy hiếp cực lớn.

Đổng Thành tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên haha cười lớn nói:

- Tốt, tốt! Hàn huynh đệ quả nhiên nghĩa khí. Những chuyện khi trước coi như xí xoá, chúng ta xem như kết một cái thiện duyên. Người đâu, lên đi.

Theo sau âm thanh hô gọi cùng 5 tiếng vỗ tay liên tiếp của Đổng Thành, phía sau cánh gà lần lượt đi lên 5 cái mỹ nữ.

So với mấy tì nữ rót trà lúc trước, những người này rõ ràng là xinh đẹp hơn hẳn, có khí chất hơn hẳn, mỗi người một vẻ không ai giống ai, nhưng điểm chung đều khiến người ta vừa nhìn liền yêu đến mê say.

Ngay cả Ngô Soái cũng không nhịn được mà phải nuốt một ngụm nước bọt.

Ở đâu ra mà lắm mỹ nữ như vậy chứ, những người này đều thật sự là quá đẹp đi, hoàn toàn không thua kém gì Châu Lam hay Kiều Ti Vân những nữ tử kia.

5 mỹ nhân vừa xuất hiện liền xoay người cúi chào Đổng Thành, tư thái bày ra vô cùng nhu thuận hiểu chuyện.

Đổng Thành hài lòng nhìn 5 cái mỹ nhân này, hắn vung tay lên nói:

- Từ nay về sau các ngươi liền là người của Hàn huynh đệ, còn không mau chào chủ nhân mới?

Năm cái mỹ nữ thân thể chợt run lên, trong mắt xuất hiện bi ai nhàn nhạt. Nhưng bọn họ rất nhanh liền xoay người bước tới trước mặt Hàn Phong bày ra tư thái thuần phục mà đồng thanh nói:

- Chủ nhân.

- Chủ nhân…

Hàn Phong nhướng mày, hắn suy nghĩ hai giây, vẻ mặt cũng xuất hiện hài lòng rồi nói:

- Các người lui xuống đi.

Chờ cho mấy nữ nhân này lui tới phía sau mình, Hàn Phong mới thành thành thật thật nói:

- Đổng huynh đệ, năm nữ tử này đều là những người xinh đẹp yêu kiều, tôi quả thật là rất yêu thích. Nhưng tôi từ trước đến nay đều không thích chiếm tiện nghi của người khác… Thế này đi, tôi sẽ tặng các vị 10 khẩu súng AK74, 1000 viên đạn nữa.

- Cái gì?!

Hàn Phong vừa dứt lời liền có mấy mấy âm thanh kinh ngạc liên tiếp vang lên.

Đặc biệt là Lý Võ Lạc, hắn không tài nào hiểu nổi tại sao Hàn Phong lại hành động tuỳ tiện như vậy, nói đưa súng cho thổ phỉ liền đưa súng cho thổ phỉ, lại còn là vì đối phương tặng nữ nhân nên mình tặng lại súng.

Trước đó tặng 15 khẩu súng có thể xem như hoà hoãn hoà giải bớt chuyện, đồng thời đền bù thiệt hại mạng người do chó cắn, đền bù cho cái tên bị đánh gãy tay kia. Còn hiện tại thì sao?

Tên khốn này, chẳng lẽ những lời nói trước đó đều là cứt chó nói phét, hắn cũng là một tên thổ phỉ?

Đổng Thành haha vỗ đùi khen hay, mấy đại hán phía đối diện cũng nhao nhao lên tiếng ca ngợi vỗ mông ngựa, không khí trong phòng hoà hợp tới cực điểm.

Chỉ có mấy người bên phe Hàn Phong là mặt trầm như nước. Quan Bình, Lý Võ Lạc đều im lặng nhìn về phía Hàn Phong chờ đợi hắn giải thích.

Nhưng Hàn Phong không thèm giải thích gì cả, vẫn như cũ đáp lại mấy lời khách sáo của đám người thôn Xuân Lê.

Hắn chỉ như có điều cảm ứng, lập tức tiêu tốn 2 điểm trí lực kích hoạt kỹ năng Phá Tâm Linh lên bản thân.

Đợi cho không khí lắng lại một chút, Đổng Thành mới cười tươi nói:

- Không ngờ Hàn huynh đệ lại có sở thích giống tôi, đều ưa thích mỹ nữ. Tôi có một thiếp thân hầu phòng, nhan sắc đảm bảo không ai sánh bằng. Hàn huynh đệ, cậu có muốn đổi lấy một số lượng vũ khí nữa không?

Hàn Phong làm bộ khó xử nói:

- Đổng huynh đệ, vũ khí chúng tôi tìm được cũng không nhiều…

Đổng Thành lập tức xua tay ngắt lời nói:

- Nữ nhân kia cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Đây là nữ nhân mà tôi yêu thích nhất, chắc chắn sẽ làm Hàn huynh đệ thoả mãn.

Hàn Phong trong lòng chợt động, hắn nhếch miệng hỏi:

- Thật sao? Liệu có xinh đẹp bằng nữ nhân bên phía tôi? Đây là Tường Vi, tì nữ hầu phòng của tôi.

Hàn Phong vừa nói vừa chỉ Tường Vi bên cạnh mình.

Đổng Thành nheo mắt nhìn Tường Vi, những đại hán đối diện cũng nhao nhao đưa ánh mắt đánh giá nữ nhân này.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tường Vi không có một chút lúng túng, còn thật tự nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc.

Dung nhan cùng khí chất của nàng ta cao quý tới cực điểm.

Thật ra trong phòng này, người đáng chú ý nhất là Ngô Soái, người đáng chú ý thứ hai không phải Hàn Phong, cũng không phải Đổng Thành mà chính là vị chủ nhân câu lạc bộ bắn súng này.

Ngay từ khi nàng ta bước vào phòng khách thì Đổng Thành đã liên tục đưa ánh mắt thèm khát mà quét trên người đối phương rồi. Nếu không phải thực lực bên phía Hàn Phong quá mạnh, hắn còn có xúc động muốn cướp người đây.

Tường Vi là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Đổng Thành đã vậy, mấy tên tiểu đầu mục đối diện càng vậy. Thật ra bọn họ sớm đã nhìn lén, chẳng qua vì thực lực bên kia quá mạnh, bọn bọ không dám nhìn nhiều.

Cũng vì ánh mắt Tường Vi quá lạnh nhạt, mỗi lần đối diện với đối phương, bọn họ đều tự cảm giác bản thân giống như gia súc đang nhìn chủ nhân vậy, không tự chủ dâng lên tự ti mà cúi mặt xuống.

Đổng Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nữ nhân của tôi quả thật không đẹp bằng, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Hương Vẫn Tình, lên đây.

Đây là lần đầu tiên Đổng Thành gọi tên một tì nữ dưới trướng.

Nửa phút sau, một nữ nhân trong trang phục màu xanh lam nhẹ nhàng tiến tới, nàng ta cúi người trước mặt Đổng Thành, nhu thuận nói:

- Đại đương gia.

Đổng Thành trong mắt có chút tiếc nuối, nhưng hắn nhanh chóng xua đi ý nghĩ này, nhìn qua Hàn Phong chậm rãi nói:

- Hàn huynh đệ, nữ tử này thế nào?

Hàn Phong im lặng một chút rồi nói:

- Rất đẹp!

Hương Vẫn Tình đẹp, rất đẹp. Nàng ta khoảng 23, 24 tuổi, thân hình vô cùng tuyệt mỹ. Nếu chỉ xét về sự xinh đẹp, nàng ta không hề thua kém Tường Vi, chỉ là Tường Vi có khí chất cao quý khiến tất cả nam nhân đều không dám nhìn thẳng, còn Hương Vẫn Tình thì là buồn.

Đôi mắt của nàng ta giống như chất chứa tất cả sự buồn thảm của nhân loại. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, người ta sẽ không tự chủ được mà buồn theo .

Cũng không phải thua kém, chỉ là khí chất của Tường Vi khiến nam nhân hướng tới, mà Hương Vẫn Tình thì… Rất khó nói chính xác.

Tất cả nam nhân trong phòng đều trầm mặc đánh giá Hương Vẫn Tình. Những tên tiểu đầu mục tại thôn Xuân Lê thi thoảng mới được nhìn thấy nữ tử này, lúc này không khỏi dâng lên tiếc hận.

Chẳng lẽ thủ lĩnh thật sẽ đổi nữ nhân này đi?

Ngay cả Lý Võ Lạc, Quan Bình những quân nhân cứng rắn này cũng không tự chủ được mà tự hỏi:

“Ai nỡ làm nàng ta buồn như vậy?”

“Làm cách nào để nàng ta hết buồn?”

Đổng Thành không nhìn Hương Vẫn Tình nữa, hắn chậm rãi nói:

- 10 khẩu AK74, 2000 viên đạn.

Hàn Phong cũng trầm mặc một lát rồi lắc đầu, sau đó lại gật đầu:

- 5 khẩu AK74, 1 khẩu RPD-7.62mm, 1000 viên đạn.

Đổng Thành cắn răng, hắn muốn tăng giá một chút, nhưng lại sợ Hàn Phong đổi ý.

Tuy nhiên sau nghĩ tới khẩu súng trung liên RPD, hắn quyết đoán nói:

- Thành giao!

Hàn Phong mỉm cười nói:

- Đổng huynh đệ, đa tạ nhượng bộ.

Tất cả giao dịch, Hàn Phong nhận được 6 nữ nhân, 1 nhẫn tím. Đổng Thành nhận được 30 khẩu AK74, 4000 viên đạn, 1 khẩu RPD. Có thể nói là ai cũng vui mừng.

Đổng Thành tươi cười nói:

- Hàn huynh đệ, để chúc mừng cho sự hợp tác của chúng ta, hãy để ta chiêu đãi một bữa.

Hàn Phong mỉm cưởi nhã nhặn từ chối:

- Trời cũng sắp tối rồi, chúng tôi nếu là nấn ná thêm, ban đêm đi lại sẽ rất nguy hiểm. Nếu có dịp khác, tôi sẽ không từ chối.

Hắn nói xong thì đứng lên, điệu bộ muốn lập tức trở về.

Đổng Thành suy nghĩ một chút thì gật đầu, đứng lên nói:

- Cũng được. Hàn huynh đệ, chẳng hay căn cứ của cậu ở đâu?

Hàn Phong thoải mái đáp:

- Khu đô thị Thanh Hà, cách nơi này gần 6km, gần siêu thị Thanh Hà về phía tây 1 cây số. Đổng huynh đệ, có dịp hãy tới làm khách.

Đổng Thành ha ha cười nói:

- Tất nhiên, tất nhiên.

Hai bên vừa nói chuyện vừa dần tiến ra ngoài cửa, những người liên quan cũng theo sau thủ lĩnh của mình bước ra ngoài.

Ánh mắt đám tiểu đầu mục nhìn về nhóm Hàn Phong đã bớt đi ác ý cùng hung dữ, thay vào đó là tương đối hài lòng.

Nhóm người này, vũ lực cao nhưng không ngạo, rất dễ nói chuyện, còn rất giống bọn họ.

Đều mê gái cả.

Sau khi ra tới bên ngoài, quả nhiên như Hàn Phong nói, trời đã ngả về chiều rồi.

Hàn Phong bắt đầu chỉ đạo đội viên lấy súng đạn xuống, còn giống như lúc trước đã hứa hẹn, lấy thêm cho thôn Xuân Lê 30 cân thịt chó làm quà.

Nhìn từng hàng vũ khí đạn dược được chuyển khỏi thùng xe, Lý Võ Lạc, Quan Bình hay Ngô Soái đều vô cùng đau lòng. Về phần Đổng Thành thì cười tới tít cả mắt.

Tốn vài câu nói, chút máu của nhị đệ, vài nữ nhân, đổi lại rất nhiều súng và đạn, có đổi 100 lần nữa hắn cũng sẽ đổi.

Chỉ tiếc là xe bọc thép này là đại sát khí, hẳn là Hàn Phong sẽ không chịu buông tha. Bằng không, Đổng Thành sẵn sàng chấp nhận đổi phân nửa nữ nhân trong trấn lấy một chiếc.

Sau màn trao đổi tài nguyên, Hàn Phong mỉm cười chìa tay ra nói:

- Đổng huynh đệ, mong sớm gặp lại.

Đổng Thành cũng tươi cười nói:

- Mong sớm gặp lại.

Hai bên kết thúc thủ tục trao đổi, đoàn xe của Hàn Phong bắt đầu quay đầu, sau đó từ từ rời khỏi thôn Xuân Lê.

Nhìn bóng dáng chiếc xe bán tải chạy cuối, Đổng Thành nheo mắt nói:

- Hà Tam, theo dấu bọn họ từ xa, tìm ra vị trí căn cứ kia.

Bên cạnh hắn, một đại hán có chút béo lùn lập tức nói:

- Dạ!

Hắn nhảy lên nóc một toà nhà hai tầng, sau đó liên tục nhún nhảy, phương hướng không phải theo đuôi mà là vuông góc với đám Hàn Phong.

Hắn muốn theo dõi xa xa một chút.

Xe bọc thép dẫn đầu, Hàn Phong kéo xuống cửa kính rồi đưa mắt nhìn khung cảnh thôn Xuân Lê, sau đó hắn ngửa cổ hít sâu một hơi như thể muốn cảm nhận sự thê lương khổ cực của nơi này.

Đoàn người xếp hàng chờ ăn vẫn như cũ, ngồi vật vạ ở đó, số lượng chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi.

Bên cạnh hắn, Lý Võ Lạc, Quan Bình đều là mặt trầm như nước, ai cũng nhận ra bọn hắn đang vô cùng bất mãn.

Hàn Phong thì khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm:

- Chúc may mắn!