Chương 129: Thôn Xuân Lê

Hàn Phong nhướng mày, sau khi nghĩ tới cái gì đó, hắn mỉm cười ra lệnh:

- Dừng xe đi.

Đội viên lái xe đựa theo lời hắn bấm còi nháy đèn ra hiệu cho phía sau, sau đó cả đoàn xe chậm rãi ngừng lại.

Nhìn ba chiếc xe bọc thép to lớn như ba con quái thú trước mặt, đại hán cao lớn râu rậm không khỏi có chút nuốt nước bọt. Nhưng nghĩ tới đại ca mạnh mẽ vô song, gã cũng dâng lên tinh thần, từ trên xe bọc thép nhảy xuống.

Bên này, đám người Hàn Phong cũng lục tục nhảy xuống xe. Hàn Phong nhìn lướt qua người tới, hai chiếc xe jeep với 8 đại hán mang theo súng trường, đây là đội hình cực mạnh.

Những người này đều mang theo trảm mã đao hoặc gậy bóng chày, hẳn đều là người phi phàm. Đại hán râu rậm tay phải còn đeo kín 5 chiếc nhẫn, chứng minh thực lực của gã là vô cùng mạnh mẽ.

Hai bên tới cách nhau 3 mét thì dừng lại, Hàn Phong nhìn đối phương mỉm cười nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Phong, thủ lĩnh đoàn xe. Chẳng hay vì sao các vị chặn đường chúng tôi?

Đại hán râu rậm nhìn phe Hàn Phong, bên này có Ngô Soái, Châu Lam, Đào Đại Tư đều toả ra khí chất thiện chiến, lại còn có hai quân nhân mặc quân phục, chứng tỏ là đội hình chính quy lão luyện.

Khi nhìn tới Thanh Phong Đao đeo bên hông Hàn Phong, hắn ánh mắt không khỏi co lại.

Đại ca hắn có một thanh đao như vậy.

Đại hán râu rậm trầm giọng nói:

- Tôi là Bành Lực, nhị đương gia tại thôn Xuân Lê. Đại ca của tôi có lệnh, mời các người về làm khách.

Giọng điệu của hắn sặc mùi chợ búa, Lý Võ Lạc và Quan Bình vừa nghe thì không khỏi nhíu mày.

Trái lại Ngô Soái thì âm thầm hưng phấn, có trò hay để xem rồi.

Nhìn ngón tay gã gọi là Bành Lực này, kia có một chiếc nhẫn rất lạ mà Ngô Soái chưa thấy qua, hẳn chính là đồ tốt!

Hàn Phong đảo tròng mắt, mỉm cười nói:

- Vậy thì xin mời Bành Lực huynh đệ dẫn đường.

Bành Lực thấy đối phương không phản đối thì cũng khẽ thở ra. Thật ra hắn không có một chút tự tin khi đối diện đội hình của Hàn Phong, điểm tự tin duy nhất nằm ở đại ca đang ở phía xa xa sau lưng quan sát mà thôi.

Hắn nhếch miệng cười đáp lại:

- Tốt, rất thẳng thắn. Hàn huynh đệ, mời!

Một chiếc xe jeep dẫn đầu, một chiếc xe jeep áp tải phía sau, đoàn xe dần dần chạy về phía bắc khoảng 500 mét thì rẽ vào một đường nhánh.

Bên cạnh Hàn Phong, Tường Vi do dự một chút rồi nói:

- Hàn Phong, tôi nghĩ bọn họ không có ý tốt, tại sao anh lại đi theo bọn họ?

Hàn Phong thản nhiên đáp:

- Nếu giao chiến, hai bên đều có thiệt hại. Hơn nữa, chưa chắc đối phương chỉ có từng đó người.

“Tất nhiên, tôi cũng đang mong họ đưa ra lời mời đây”

Hàn Phong thản nhiên tiếp tục nghĩ thầm. Bên cạnh hắn, Lý Võ Lạc chậm rãi nói:

- Đám người đứng tại vị trí đó rất có ý đồ. Đoạn đường tiếp theo chúng ta phải lên dốc cao, nếu họ có mai phục ở đỉnh dốc, vậy thì chúng ta sẽ gặp bất lợi.

Một lúc sau, đoàn xe đã chậm rãi chạy tới một thôn nhỏ.

Thôn này cũng được đắp tường bao bao quanh, có rất nhiều người còn đang xách nước tưới vào đống đất tạo thành bùn để bôi trét gia cố. Những người này có nam có nữ, trẻ già đủ hết, tất cả đều mang vẻ mặt lam lũ vất vả, thân thể còn đang không ngừng run nhẹ.

- Mẹ kiếp, nhanh cái tay lên. Nếu trong chiều này không xong đoạn này, tao sẽ cho chúng mày nhịn hết.

Một đại hán cởi trần tay cầm roi da đang liên tục quất xuống thân thể một lão hán, mà cái lão hán kia dường như đã bất động từ lâu rồi.

Một đoạn tường bao dài 50 mét có gần bảy mươi người làm công việc xây dựng, đồng thời cũng có 4 gã đại hán đang làm công việc đốc thúc như vậy.

Lý Võ Lạc nhìn cảnh tượng kia thiếu chút đã rút súng lục bên hông ra. Nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhịn xuống, gương mặt vô cùng thâm trầm.

Thực sự là thổ phỉ đáng chết.

Xe chạy vào cổng thôn, nơi này được dựng lên hai chòi canh bằng gỗ, bên trên mỗi chòi canh có một khẩu súng máy RPD-7,62mm lắp đặt sẵn, tổ đội súng máy 2 người đang nhìn chằm chằm xuống bên dưới sẵn sàng xả đạn.

Thôn này quy mô không lớn không nhỏ, có khoảng 100 căn nhà. Lúc này có vài căn nhà đang hé cửa lấp ló, bên trong có từng đạo ánh mắt sợ hãi nhìn qua đoàn xe chạy tới.

Phía xa xa, vài đứa trẻ con chân trần đang cặm cụi đào bới gì đó như thể rau dại, cạnh đó là một đám nữ nhân đang dùng dao đẽo gọt một đống cọc gỗ.

Vài lão hán đang tích cực gò hàn một đống đao lạnh, vũ khí lạnh, giáp tay giáp chân.

Tất cả những người này đều có người cầm súng và roi da đứng bên canh chừng đốc thúc.

Công việc không nhiều, phần lớn những cư dân khác đều đang vật vạ ngồi ở các khóc vô hồn nhìn quanh quẩn, người nào trên tay cũng bưng một cái bát lớn, dường như đang xếp hàng chờ tới lượt phân phát đồ ăn.

Chạy qua một đoạn, một khoảng sân rộng với hơn ba mươi nam nhân đang tích cực tập luyện vung đao.

Khi đi ngang qua một căn nhà lớn, Hàn Phong còn nghe thấy từng đạo tiếng la hét khóc lóc thảm thiết của phụ nữ vang lên.

Tường Vi ngồi phía sau lưng hắn, bàn tay không nhịn được run rẩy nắm chặt.

Đoàn xe chạy thêm một khúc nữa thì tới bên ngoài một toà kiến trúc ba tầng kiểu biệt thự. Lúc này phía trước đã đứng sẵn đó một nam nhân trung niên chừng 40 tuổi thân hình nhỏ gầy với chòm râu dê dài tới trước ngực.

Bành Lực nhanh chóng xuống xe rồi chạy tới nói nhỏ vài câu với đối phương. Sau khi thấy Hàn Phong bước xuống, trung niên nhân này thảnh thơi bước lên rồi cười nói:

- Hoá ra là khách quý tới chơi. Tôi là Đổng Thành, đại đương gia tại thôn Xuân Lê. Hàn huynh đệ, chúng ta thật có duyên.

Hắn đồng thời còn xoè bàn tay phủ đầy 5 cái nhẫn ra. Hàn Phong cũng mỉm cười nhẹ nhàng bắt tay với đối phương rồi đáp:

- Đổng huynh đệ, tôi là Hàn Phong. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.

“Rất nóng, người phi phàm hệ thao túng hoả diễm?”

Bắt tay vừa rồi hai bên ngầm giao thủ sơ qua, hắn trong lòng đưa ra một cái đánh giá.

Đối phương thực lực không hề tầm thường.

Đổng Thành cũng đánh giá sơ qua đội hình của Hàn Phong rồi chìa tay làm động tác mời nói:

- Hàn huynh đệ, mời.

Hàn Phong không có lý do gì từ chối, bình tĩnh bước theo sau chủ nhà.

Phía sau hắn, Ngô Soái, Châu Lam, Đào Đại Tư, Lý Võ Lạc, Quan Bình và Tường Vi cũng bước theo sau.

Biệt thự phòng khách cực rộng, cũng được bố trí lại cho phù hợp tình hình. Cuối đại sảnh có đặt một cái ghế lớn điêu khắc hoa văn rồng phượng phức tạp, hai bên là hai hàng ghế dài. Cảnh tượng này, có chút giống với bố trí trong cung cấm thời xưa.

Quả nhiên sau khi Đổng Thành ngồi xuống cái ghế lớn nhất tại chính diện, hắn đưa tay giơ lên như thể hoàng đế mà cười nói:

- Hàn huynh đệ, mời ngồi.

Sau khi chủ khách ngồi xuống, từ bên ngoài đi vào mấy đại hán cao to, người nào người nấy vẻ mặt dữ tợn bặm trợn chia nhau ngồi ở hàng ghế đối diện, xem như cân bằng lại số người cũng như thực lực.

Đồng Thành vỗ tay ba tiếng, phía sau có tám nữ nhân bắt đầu đem trà dâng lên. Những nữ nhân này đều vô cùng xinh đẹp, còn ăn mặc mát mẻ thoải mái, dưới lớp y phục mỏng manh là da thịt trắng nõn như hoa bưởi. Chỉ cần nhìn lướt, không có nam nhân nào là không dâng lên kích động.

Ngô Soái hứng thú đánh giá mấy tì nữ này, cảm giác các nàng chẳng những xinh đẹp mà còn được dạy bảo rất tốt. Từ Thôi cũng âm thầm nuốt nước bọt, tại sao có thể ban ngày ban mặt mặc loại y phục như vậy chứ, những nữ nhân này có khác gì đang khoả thân đi lại xung quanh đâu.

Hai người Lý Võ Lạc, Quan Bình là quân nhân chính quy, thế nhưng trên khuôn mặt cũng là biểu hiện hơi mất tự nhiên.

Hàn Phong khoé miệng cười nhạt, hắn thậm chí còn không cần tiêu hao điểm trí lực đi ổn định tinh thần. Mấy cảnh sắc dụ vặt vãnh này, ngày nào hắn chẳng gặp.

Nhờn rồi.

Hơn nữa mấy tì nữ này cũng chẳng đẹp hơn bao nhiêu so với Xuân Hoa Xuân Thu, càng đừng nói tới vài người khác.

Hắn cũng không uống trà mà chỉ giả bộ nghi hoặc hỏi:

- Đổng đại đương gia, xin hỏi các vị vì sao muốn mời chúng tôi tới làm khách.

Đổng Thành thoải mái uống trà giống như để làm tin, hắn hắng giọng một cái rồi nói:

- Hàn huynh đệ, cậu là vừa thu thập trang bị súng đạn các loại tại khu huấn luyện chó nghiệp vụ bên kia sao?

Hàn Phong trong lòng thì cười lạnh nhưng bên ngoài không cười, hắn chỉ nghiêm túc nói:

- Không phải tôi thu thập. Tôi chỉ giải cứu những quân nhân khỏi thây ma vây quanh thôi. Trang bị thuộc về quốc gia, chính phủ, không thuộc về tôi.

Lời nói của Hàn Phong khiến những người ở đây bao gồm cả quân ta lẫn quân mình đều âm thầm phỉ nhổ. Thật sự là cái lưỡi không xương đủ đường lươn lẹo.

Nhưng Hàn Phong cũng chỉ cần có thế, hắn chỉ cần một lý do mà thôi.

Mấy gã đại hán ngồi đối diện lập tức có vài người cất giọng chế giễu:

- Nga, chúng tôi là công dân quốc gia, hãy đem trang bị ra giải cứu chúng tôi đi.

- Đúng đúng, quân đội phải có nghĩa vụ bảo vệ nhân dân.

- Chó má cái gì giải cứu quân nhân. Bọn tao cũng giải cứu được.

Đổng Thành giơ tay ngăn lại âm thanh ồn ào, chậm rãi nói:

- Hàn huynh đệ, thú thực với cậu, tôi cũng đã có ý định giải cứu những quân nhân này…

Hắn vừa nói vừa nhìn qua Quan Bình, Lý Võ Lạc.

- Nhưng trung tâm kia có vài con chó dữ, chúng tôi đang tập trung lực lượng để chiều nay hành động.

Hắn nói xong, không để Hàn Phong cắt lời mà tiếp tục nói:

- Chẳng qua đội ngũ của chúng tôi vừa tập hợp thì có một con chó rất to đánh tới, cắn chết ba đội viên của tôi. Hàn huynh đệ, chẳng hay cậu có biết con chó kia?

Hàn Phong âm thầm tính toán. Khoảnh cách chiến đấu từ khu huấn luyện tới nơi này khoảng hơn 1 cây số, đúng là có thể do thám. Đám người Đổng Thành đã do thám nên mới biết để thiết lập chặn đường.

Về phần đội viên của gã bị chó biến dị level 20 tập kích chết 3 mạng, Hàn Phong hoàn toàn không tin. Nếu đám thổ phỉ này dám hành động thì đã sớm tấn công, còn đã không có thực lực tấn công thì có 30 người cũng không đủ cho con chó kia tàn sát, đừng nói là 3 người.

Kẻ này cũng biết lấy cớ đấy, không phải loại giang hồ xã hội đen não nhỏ như đám Tam Lang hội.

Đảo mắt một vòng, Hàn Phong thản nhiên nói:

- Tôi đúng là biết con chó kia. Đối với sự hi sinh của quý vị, tôi vô cùng thương cảm. Thế này đi, tôi sẽ dùng một tin tình báo để trao đổi.

Đổng Thành nheo mắt hỏi:

- Nga, tình báo gì?

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Thịt động vật biến dị cũng có thể ăn, để biểu đạt thương tiếc, tôi sẽ tặng các vị 30 cân thịt chó biến dị.

Đổng Thành hai mắt lập tức co rụt lại. Cái tin này đúng là tin quý giá.

Hắn trước đó đã từng gặp qua rắn biến dị, có điều sau khi giết đều là vứt xác đi. Thật sự là tiếc nuối mà.

Nếu có thực lực săn giết động vật biến dị…

Một lúc sau, Đổng Thành quyết đoán nói thẳng:

- Hàn huynh đệ, chính vì như thế, chúng tôi cần thêm lực lượng, cần thêm súng đạn.

Hàn Phong gật gật đầu nhìn qua Ngô Soái.

Ngô Soái cười hưng phấn, hắn rút từ ngón tay trái ra một chiếc rồi nhẫn giơ lên nói:

- Vật này gọi là Nhẫn Tịnh Hoá, là một trang bị level3. Ngoài cộng 3 trí lực, nó còn một kỹ năng nữa là Kiếm Tịnh Hoá.

Ngô Soái dừng một chút rồi nói tiếp:

- Thời gian làm lạnh 24h.