Chương 128: Được cả người cả vật.

Ảnh Chiếu Ánh Trăng này tương đối đặc biệt, đây là một kỹ năng cần điều kiện mới có thể kích hoạt.

Sau khi học tập kỹ năng, mỗi tối người sở hữu đều phải tắm trong ánh trăng để “sạc” lại thời gian hồi cho kỹ năng. Tắm trong ánh trăng bao lâu, thời gian duy trì của ảnh chiếu sẽ kéo dài được một phần mười khoảng thời gian đó.

Ví dụ tắm ánh trăng được 1 tiếng, vậy thì thời gian ảnh chiếu tồn tại kéo dài được sáu phút.

Khi có thời gian tích luỹ, người nắm giữ có thể triệu hồi một ảnh chiếu của bản thân ngay tại thời điểm tắm trăng đó. Chỉ số ảnh chiếu ngang bằng chỉ số cơ bản khi không đeo trang bị, không trong trạng thái bộc phá, không nhận buff hay debuff từ các nguồn khác.

Ảnh chiếu có thể sử dụng 1 kỹ năng dưới tam giai, khi sử dụng kỹ năng, thời gian tồn tại sẽ bị giảm đi 10 lần. Tức là ảnh chiếu tồn tại 6 phút, nếu sử dụng kỹ năng phá tâm linh, hoặc sử dụng xuyên thấu, nó sẽ chỉ duy trì được 36 giây. Tất nhiên nếu không sử dụng kỹ năng, chỉ đấm tay bo, thời gian duy trì sẽ không bị hao hụt.

Điểm làm Hàn Phong quyết tâm lựa chọn chính là ảnh chiếu có tư duy độc lập, còn có thể tâm ý tương thông với chính chủ, cái này thực sự là quá lỗi đi. Tất nhiên khi sử dụng tâm ý tương thông được tính là kích hoạt kỹ năng, thời gian duy trì lại giảm xuống 10 lần.

Mặc dù ảnh chiếu cũng sẽ bị đánh chết như bình thường, nhưng nó vẫn là một tử sĩ vô cùng hợp cách, có thể để cho người ta làm được rất nhiều chuyện khó làm.

Đặc biệt là tắm ánh trăng đêm rằm sẽ tăng gấp đôi thời gian duy trì ảnh chiếu. Tắm 1 tiếng, duy trì 12 phút.

Hạn chế của kỹ năng này là mỗi ngày chỉ có thể kích hoạt 2 lần, tích luỹ thời gian tắm trăng tối đa 2 ngày liên tục.

Một hạn chế nữa là vào đêm gió bão không trăng, kỹ năng này cũng tịt ngòi “nạp đạn”. Hoặc bị nhốt dưới đất như đám người Lý Võ Lạc, kỹ năng này cũng sẽ theo đó trở thành đồ phế.

Haha, nếu ngay ngày đầu tiên Hàn Phong vớ được kỹ năng tam giai này, hắn hẳn sẽ chết chắc. Khi đó là buổi chiều, hắn chưa có cơ hội tắm trăng mà triệu hồi bản thân đâu.

Ngô Soái nhìn kỹ năng này cũng thèm thuồng không thôi. Hắn vừa thích làm trò con bò quái dị, lại càng thích làm trò con bò kia dưới ánh trăng. Nếu có kỹ năng này, hẳn là hai vị, không, ba vị ái phi sẽ rất thích.

Nhưng Hàn Phong là người trực tiếp đánh rớt Ảnh Chiếu Ánh Trăng, hắn có thèm cũng chỉ để đó mà thôi. Hơn nữa Định Không cũng là kỹ năng rất tốt, hắn đã nghĩ ra một vạn cách để hành hạ địch thủ rồi.

Đám kỹ năng nhị giai còn lại cũng đều là do hai người Hàn Phong, Ngô Soái đánh rớt cả, những người khác hầu hết là râu ria hô hào phụ hoạ. Hàn Phong thò tay bốc lên một bản kỹ năng chủ động nhị giai từ con chó biến dị level 15.

“Đinh! Kỹ năng chủ động nhị giai: Siêu Khứu Giác. Kỹ năng thuộc tính: tiếp xúc mục tiêu trong phạm vi 1km có thể ghi nhớ chính xác mùi vị, trong phạm vi 10km có thể tiến hành truy tung và phân biệt. Kỹ năng kích hoạt: 1 thể lực, 2 trí lực. Kỹ năng duy trì: 15 giây. Có thể kích hoạt liên tục. Phạm vi và thời gian duy trì quyết định bởi chỉ số trí lực và cấp độ kỹ năng.”

Sau khi kỹ năng này hoá thành quang mang xâm nhập cơ thể, Hàn Phong cảm giác mình đã có khả năng giống một con chó.

Ân, chỉ là khứu giác giống chó thôi.

Ngô Soái thì bốc một cái kỹ năng nhị giai Gầm Thét lên nhanh chóng học tập. Kỹ năng này tiêu hao 4 trí lực, một khi kích hoạt có thể tạo ra một cỗ sóng âm hồi cho người ta 10 thể lực. Hàn Phong tuy rằng cũng thèm, nhưng vật kia đúng là của Ngô Soái đánh rớt a.

Ngô Soái dự định sau khi sử dụng kỹ năng tam giai Nhịn Một Hơi tới hết chịu nổi thì lại gào lên một tiếng bổ sung thể lực. Tuy rằng hồi chiêu hơi lâu tới tận 10 phút, nhưng với một trận chiến kéo dài cả ngày, 10 phút chẳng đáng là gì. Chẳng những thế trong 10 phút này hắn còn được tạm thời tăng 10 điểm phục hồi, có thể nói là kỹ năng quá tốt.

Thấy hai huynh đệ Hàn Phong học kỹ năng như ăn cơm uống nước, đám người Châu Lam, Từ Thôi, Đào Đại Tư đều vô cùng hâm mộ.

Hàn Phong chỉ đống sách kỹ năng tuỳ tiện nói:

- Mỗi người chọn 1 cuốn đi.

Đột nhiên được ban thưởng, những người này đều vô cùng vui mừng.

Đào Đại Tư xoa xoa tay chọn một kỹ năng Cương Mao, một khi kích hoạt, toàn thân mọc ra lông mao rậm rạp vô cùng, có thể nhấc lên phòng ngự cường đại. Đám lông mao này cũng rất sắc bén, địch thủ đánh vào còn có nguy cơ bị thương ngược.

Châu Lam hưng phấn chọn lấy kỹ năng tăng cường sức mạnh nhị giai. Kỹ năng này cả Hàn Phong lẫn Ngô Soái đều vô cùng thèm thuồng, chẳng qua bọn họ đã học bản nhất giai, đừng hòng học bản nhị giai nữa.

Từ Thôi cắn răng chọn bản sách kỹ năng nhị giai Thiết Giáp, trong 15 giây tăng 16 chống chịu.. Hắn sợ chết, tốt nhất là chọn kỹ năng khiến bản thân khó bị giết chết cho xong.

Chờ cho bọn họ học xong kỹ năng, Hàn Phong và Ngô Soái mỗi người lấy một bản kỹ năng nhị giai, 3 thẻ vật phẩm, còn về sách kỹ năng nhất giai, hắn dự định toàn bộ sung công quỹ.

Sau đó hắn bắt đầu lôi hết mớ tinh thạch exp ra sử dụng, điểm kinh nghiệm thong thả tăng lên 817/2000

Phải nói cái trang bị level 3 Bùa Nguyệt Hư dùng quá tốt. Hào quang chiến thắng của nó giúp gia tăng 50% exp nhận được khi tiêu diệt quái vật, đây chính là một cái hack level, càng đánh thắng càng toả ra hào quang. Hiện tại hắn tiêu diệt một thây ma level 10 liền nhận được 15 exp, đó là lý do từ tối qua tới trưa nay hắn đã tăng tới hơn tám trăm điểm kinh nghiệm.

Chờ cho đám người Lý Võ Lạc ăn xong, Hàn Phong mới chậm rãi nói:

- Các anh vừa rồi cũng từ chỗ của Quan Bình biết được đại khái thông tin. Thế giới hiện nay đã biến dị tới tình trạng khó có thể tưởng tượng, vũ trang bình thường đừng hòng có thể đánh hạ quân đoàn thây ma.

Lý Võ Lạc âm thầm gật đầu, bọn họ bị nhốt dưới hầm chính là do đám chó biến dị khủng bố kia canh cửa. Nếu không phải cửa hầm vững chắc, lại có vũ khí hoả lực mạnh áp chế, e rằng 7 người đã sớm chết sạch.

Dưới hầm kia có cất giấu cơ số vũ khí khổng lồ, hơn 80 khẩu AK74 nâng cấp, 2 khẩu súng máy 12ly7, 100 quả lựu đạn, 3 vạn viên đạn, cùng với 10 viên đạn RPG-7, tất nhiên hiện tại chúng đều đã rơi hết vào túi Hàn Phong.

Lý Võ Lạc trầm ngâm rồi nói:

- Vậy anh dự tính thế nào?

Hàn Phong thản nhiên trả lời:

- Tôi dự định dùng các anh thành lập vài đội ngũ chiến đấu, ừm, 2 tiểu đội đi. Đừng nghi ngờ tôi có dụng ý khó dò, đội viên sẽ do các anh chọn lựa, lãnh đạo cũng là các anh trực tiếp làm tiểu đội trưởng. Tôi sẽ cung cấp vũ trang cho các anh, còn cung cấp hậu cần ăn uống nghỉ ngơi an toàn, chế độ đãi ngộ tương đương toàn quân. Tất nhiên, an toàn của các anh trước các sinh vật mạnh mẽ cũng sẽ được đảm bảo.

- Còn về mục tiêu, tất nhiên tôi sẽ không bắt các anh làm những việc trái lương tâm, trái đạo đức, phản lại lý tưởng trong lòng. Tôi chỉ cần các anh cùng chúng tôi ra sức tấn công bầy thây ma tại trung tâm huyện Liễu Lâm, giải cứu người sống sót mắc kẹt, mở một con đường dẫn tới cầu Liễu Hà. Một khi thành công, tôi để mặc các anh trở về với chính phủ huyện Tam Giang.

Lý Võ Lạc đã vô cùng động tâm.

Một mục tiêu rõ ràng đối với bọn họ là rất quan trọng. Bọn họ bây giờ đã bị tước hết vũ khí, gần như trở thành tù binh của đối phương, mặc cho đối phương chém giết. Nhưng con người mà, ai chẳng muốn sống, ai chẳng muốn tự do, nhưng quân nhân chính quy càng thêm trung thành với chính phủ, với lý tưởng trong lòng hơn là trung thành với cá nhân nào đó.

Nếu Hàn Phong mạnh mẽ thu nạp họ, ép họ làm những việc trái bản tâm, bọn họ thà chết chứ không chịu nghe theo.

Dù điểm mấu chốt nhất trong lòng được thoả mãn đáp ứng, Lý Võ Lạc vẫn cẩn thận hỏi lại:

- Chỉ vậy thôi?

Điều kiện của Hàn Phong quá rộng rãi, quá thoải mái, tới mức khiến người ta khó có thể tin.

Hàn Phong cười nói:

- Tất nhiên không chỉ có thế. Trong thời gian ở lại trấn Hi Vọng, các anh còn phải làm công tác huấn luyện cho đội viên dưới trướng của tôi. Bọn họ hiện tại coi như là một đám ô hợp, tôi cũng chưa dám dùng họ đi đánh trận với thây ma đâu.

Lý Võ Lạc thở dài một hơi cười nói:

- Tốt. Vậy tôi đồng ý.

Việc này cũng không làm trái bản tâm của hắn. Huấn luyện binh lính chiến đấu với thây ma, đây là việc làm đương nhiên phải thực hiện trong thời chiến rồi. Hơn nữa, huấn luyện tân binh mới là việc bọn họ giỏi làm nhất.

À, nếu là huấn luyện chó, vậy bọn họ sẽ làm giỏi hơn.

Có sự đồng thuận của thượng cấp, 6 quân nhân còn lại cũng nhẹ nhàng thở phào, thái độ bài xích với nhóm Hàn Phong giảm xuống vô hạn. Bọn họ cũng muốn sống, muốn tự do, vài người thậm chí còn hi vọng vào cuộc sống mới ở trấn nhỏ kia.

Sau khi đạt thành nhận thức chung, Hàn Phong chỉ tay vào hai chiếc xe bọc thép và bốn chiếc xe tải chở quân hỏi:

- Những vật này có thể dễ dàng mang đi không?

Dưới trướng hắn có một đội viên tên Hà Lâm rất giỏi phá khoá, gã chính là người phá khoá xe bọc thép của cảnh sát. Nếu chìa khoá đã thất lạc, hắn cũng không ngại ra lệnh phá phách một phen.

Lý Võ Lạc gật đầu nói:

- Đây là xe thiết giáp BTR-60, một trong những loại thiết giáp hiện đại nhất đang phục vụ rồi. Ở đây tôi có chìa khoá.

Hắn vừa nói vừa nhấc lên một chùm chìa khoá lớn.

Hàn Phong nhìn cảnh này không khỏi vui vẻ. Có chìa khoá, có người biết thao tác, vậy không gì tốt hơn. Hắn thản nhiên nói:

- Việc này tính cho anh 1000 chiến công.

Thu được cả người cả vật, hắn tâm trạng vô cùng thoải mái.

Thấy Lý Võ Lạc có chút mù mờ, Từ Thôi tiểu đội trưởng đội hậu cần vội lên tiếng giải thích:

- 1000 cống hiến có thể gắng gượng đổi lấy một kỹ năng nhị giai hoặc 2 kỹ năng nhất giai rồi. Hoặc có thể đổi 120 cân lương thực… Haha, cũng có thể thuê vài nữ hầu xinh đẹp vui đùa cả tháng…

Câu cuối của hắn có chút mờ ám, mấy quân nhân làm sao không hiểu.

Bộ đội là cái dạng công việc gây thèm khát nữ nhân nhất trên cõi đời này. Cả năm trời ở tại đơn vị, mỗi tháng chỉ được gặp vợ một lần, ai mà không ham mê.

Bọn họ không khỏi có chút nuốt nước bọt. Vừa rồi số liệu thống kê Hàn Phong đưa ra, trấn Hi Vọng có gần 200 nữ nhân mà chỉ có hơn 80 nam nhân. Cái này…

“Ực…”

Lại qua một tiếng, tất cả tài nguyên tại khu huấn luyện này được đào bới ra hết, Hàn Phong mới phất tay ra lệnh:

- Trở về!

Bởi vì có sự gia nhập của hai cỗ xe bọc thép, thực lực đoàn xe tăng cao vô cùng. Hàn Phong đoán định nếu hiện tại nhảy ra một con thể sức mạnh level 25, nó sẽ bị 3 khẩu súng máy 12ly7 bắn cho thành cái sàng.

Nên biết những người thao tác súng máy hiện nay đều là quân nhân chuyên nghiệp, bọn họ dùng súng bắn máy bay trên trời còn bắn được, đừng nói một cái sinh vật chỉ có tốc độ khoảng 33 nhanh nhẹn.

Nhưng không có thi hoạ không có nghĩa không có nhân hoạ. Vừa ra khỏi đường nhỏ, đoàn người đã bị hai cỗ xe jeep chặn lại.

Bên trên xe jeep mui trần đứng đó một đại hán cao lớn tay cầm súng AK74, gã bắn chỉ thiên mấy phát rồi hét lớn:

- Dừng xe!