Chương 114: Bảo bối.

Dưới trướng nàng ta, một đội viên nhìn qua có chút thư sinh hư nhược phất tay hô to:

- Xông lên cùng tiểu đội trưởng!

Đây chính là Tiêu Minh, con trai của Tiêu thư ký gì đó. Ngô Soái không yên tâm Đào Đại Tư, bởi vậy luân chuyển vị công tử ca này tới hỗ trợ nàng ta quản lý đội 8.

Tiêu Minh có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, lại là tinh anh cao tầng trước tận thế, việc quản trị nhân sự này không hề khó khăn.

6 tiểu đội khác cũng không chút chậm trễ lao vào tàn sát thi đàn. Không có thây ma cao cấp cản đường, tốc độ diệt sát của mọi người đều vô cùng nhanh chóng.

Nửa tiếng sau, bảng hiệu “Siêu thị Thanh Hà” đã hiện ra trước mắt mọi người.

Chín phần mười thây ma trên con đường nối từ trấn Hi Vọng tới nơi này đã bị tiêu diệt, hiện tại các đội viên chia ra thanh lý bớt các thây ma từ nhà dân xung quanh.

Hàn Phong đây là lần đầu tự thân tiếp xúc hang ổ của E2 và P2 gần đến thế. Hắn bước ra vài bước tới phía trước, đưa mắt nhìn vào lỗ hổng to lớn trên tường.

Ánh sáng.

Ánh sáng đỏ le lói từ sâu bên trong siêu thị.

Hắn lại bước ra thêm một bước, hai mắt khẽ nhắm lại cảm nhận.

Kỹ năng bị động nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm sẽ phát huy tác dụng lớn nhất khi nhắm mắt ngưng thần.

Hắn không cảm thấy chút nguy hiểm nào

Ngô Soái đứng bên cạnh Hàn Phong xoa xoa tay nói:

- Đại ca, sao rồi?

Trưa nay sau khi bổ xác P2, hắn nhận thấy thịt của đối phương không ăn được, tâm trạng đang vô cùng chán nản. Hiện tại chỉ có “bảo bối” mới xoa dịu được vết thương trong lòng hắn.

Hàn Phong sau khi cảm nhận hơn 1 phút thì mở mắt ra nói:

- Có lẽ không có nguy hiểm.

Chu Vấn đứng bên cạnh, tâm trạng cũng hồi hộp cùng hưng phấn dâng trào.

Bên trong có ánh sáng đỏ, dường như có đồ tốt.

Hắn vừa nhận được thử thách từ Hàn Phong, ngoài cố gắng thể hiện, hắn còn mong muốn đạt được lực lượng! Nếu thật có bảo bối, vậy hắn vô cùng mong chờ được chia phần, đạt được lực lượng, vững vàng tiến lên.

- Đại đội trưởng, để tôi tiến lên do thám đi.

Chu Vấn hai mắt ửng hồng vội muốn lập công.

Hàn Phong mặc dù không cảm nhận thấy nguy hiểm, nhưng hắn làm người cẩn trọng, lúc nào cũng đặt an toàn lên hàng đầu. Bởi vậy lúc này phất tay tạo ra một băng nô cao 3,5 mét, toàn thân bốc lên hàn khí mãnh liệt.

Vật này có thể đánh bật P2 trở lại hố sâu, cả sức mạnh lẫn chống chịu đều không hề bình thường.

- Chúng ta đi theo sau nó.

Hắn hơi vung tay, băng nô tiến từng bước lên, ba người theo đó bước từng bước lên bậc cửa siêu thị.

Bên ngoài siêu thị có thây ma lảng vảng, nhưng bên trong siêu thị hoàn toàn không có bất kỳ thây ma nào. Chúng dường như đã lần lượt bị thể thôn phệ và thể sức mạnh tiêu diệt hết.

Siêu thị hai tầng này rộng hơn bốn nghìn mét vuông, xung quanh là những kệ hàng dài bị xô đẩy, hàng hoá cũng ít nhiều bị tổn hại, thế nhưng đại đa số đều được bảo quản ổn định.

Góc trái, ba kệ dài được xếp đầy những chồng đồ hộp đủ mọi màu sắc. Có cá hộp, thịt hộp, pate, bò kho, heo hộp… Còn có cả ngô đóng hộp, dưa cải đóng hộp, hoa quả ngâm đóng hộp… Ước tính phải tới mấy nghìn hộp.

Ngay cạnh quầy đồ hộp là quầy dầu ăn, muối, nước tương, bơ, gia vị... Tiếp phía sau là một hàng dài những bao gạo 10kg xếp chồng lên nhau cao tới 4 mét.

Hàn Phong hai mắt toả sáng, chừng này phải có ít nhất 8 tấn gạo.

Góc phải là gian hàng chất đầy mỳ gói, bột mỳ, trứng… Cạnh đó là sữa, rất nhiều sữa bột, sữa tươi, sữa đặc…

Cuối hành lang là bốn kệ dài chất đầy các loại bánh kẹo, nước ngọt và bia rượu đủ loại.

Ngay bên cạnh bọn hắn là một quầy hàng đông lạnh với cơ man nào là thịt, cá, đùi lợn, bắp bò, hải sản… Đang bốc mùi thối rữa. Đã mất điện 4 ngày, hệ thống điện dự phòng của siêu thị cũng đứt quãng, những thực phẩm tươi sống này đã bị hỏng hết.

Chẳng qua những loại thực phẩm chế biến sẵn như tôm viên, bò viên, thịt viên được hút chân không vẫn sẽ được đảm bảo chất lượng, ngoài ra còn có rất nhiều cá biển một nắng được hút chân không bày bán trong tủ lạnh.

Đống kem đã tan chảy hết, nhưng kem túi đảm bảo vẫn có thể dùng được.

Nhưng thứ thu hút cả ba người chính là vị trí trung tâm, vị trí bày bán hoa quả trái cây.

Ba cái kệ lớn vốn phải được chất đầy trái cây, hiện tại lại chồng chất lên vô số thi thể thây ma, độ cao phải tới 2 mét, biến nó thành một núi thi thể nhỏ.

Hàn Phong vừa nhìn liền nhận ra đây là tàn thi thể sức mạnh, thể nhanh nhẹn đã bị ăn mất một phần. Nếu chỉ tính đầu để đếm, nơi này phải có ít nhất 20 cỗ thi thể thây ma cấp cao.

Thậm chí có một cái đầu có 3 cái xúc tu dài và 1 cái xúc tu ngắn trong miệng thòng lòng ra ngoài. Quái vật này chắc chắn là một tên thể sức mạnh trên level 20, bét nhất cũng là level 19 không thể thấp hơn.

Ngô Soái có chút nuốt nước bọt nhìn đống thi thể thây ma cấp cao, hắn nhếch miệng một cái lẩm bẩm:

- Thế hoá ra chúng ta phải cảm ơn hai con thây ma từng trấn thủ siêu thị này à? Nếu không có bọn nó bốn phía săn tìm thây ma cấp cao kéo về đây, chúng ta cũng không sống dễ dàng được…

Hàn Phong khoé miệng co rút, cách nói này, đúng là có thể chấp nhận.

Nếu hơn 20 thây ma này vây quanh trấn Hi Vọng, bọn họ tuyệt đối không dễ dàng mà triển khai thanh lý xung quanh.

Thậm chí thiệt hại sẽ gấp đôi hiện giờ.

Nhưng núi thi thể này bây giờ đã trở nên mục ruỗng không chịu nổi rồi, con nào con nấy làn da hiện lên màu xám tro khô kiệt, giống như đã bị thứ gì đó hấp thu hết tinh khí.

Hàn Phong có thể đoán ra được thứ đã hấp thu tinh khí của thây ma chính là vật đang phát sáng trên đỉnh núi thi thể kia.

Một cái cây kỳ dị.

Một cái cây cắm rễ trên núi thi thể.

- Bảo bối!

Ngô Soái trong miệng kêu lên rõ to, hơi thở của hắn thoáng chốc trở nên ồ ồ như sấm.

Chu Vấn bên cạnh cũng là khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm cái cây kia, đáy mắt bốc lên dục vọng cực kỳ mãnh liệt.

Hàn Phong nheo mắt nhìn “bảo bối”. Đây là một cái cây cao tầm 30cm, toàn thân chỉ lớn bằng hai đầu ngón tay, gốc cây, thân cây, cành cây đều có dáng vẻ khẳng khiu gầy yếu. Cây có 9 cành, mỗi cành có rất nhiều lá, đầu mỗi cành còn có 1 quả màu đỏ.

Không, chính xác hơn là chỉ có 6 cành có quả, 3 cành kia chỉ có lá và một cái cuống quả, dường như quả bên trên đã bị hái mất.

Những quả này đều dài chừng ngón tay, gốc to đầu nhỏ, thon dài mượt mà, toàn thân hiện lên màu đỏ rực.

3 quả giống như vẫn chưa chín, chẳng những nhỏ hơn mà ánh sáng đỏ bao quanh còn rất yếu ớt. Mà 3 quả còn lại thì sáng rực như ngọn nến trong đêm, bên ngoài còn có một lớp quang mang mờ mờ màu đỏ thẫm.

- Nhìn qua thật giống cây ớt, cái quả kia cũng giống quả ớt… Khẳng định là không ngon!

Ngô Soái nhìn tới mấy quả này, đáy lòng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, hắn lẩm bẩm như vô cùng thất voing

Hắn không thích ăn ớt.

Chu Vấn cũng là nuốt một ngụm nước bọt, hàm răng cắn chặt lấy nhau, trong lòng lâm vào do dự cực độ.

Hắn bên ngoài mạnh mẽ bao nhiêu, bên trong mềm yếu bấy nhiêu.

Hắn thích những món ăn ngon, nhẹ nhàng, thanh cảnh. Thích phụ nữ đẹp, nhu mì, nhưng trên giường phải có chút mạnh mẽ, phải che chở âu yếm hắn.

So với Ngô Soái, loại thực phẩm thô lỗ như ớt càng khiến hắn ghét hơn.

Hắn từ nhỏ tới lớn mới ăn ớt 1 lần, sau đó liền không có ăn lại nữa.

- Bảo bối a… Tại sao chứ…

Hàn Phong không thèm để ý tới bọn họ đau khổ, hắn búng tay thao túng băng nô tiến lên mấy bước, ngón tay băng giá thử tiếp xúc gần tới cây ớt kia.

- Xì…

Ngón tay băng nô còn cách cây ớt 10cm liền bắt đầu bốc hơi, nhưng cũng không bị bài xích quá lớn. Một ngón tay, hai ngón tay chạm vào thân cây.

Càng tới gần mấy quả chín, nhiệt độ càng cao, nhưng băng nô dưới kỹ năng Can Trường gia trì vẫn có thể thuận lợi chạm vào quả ớt.

Lá ớt, rễ ớt, cành cây tất cả đều được Hàn Phong chạm qua một chút.

Dự cảm nguy hiểm chưa từng dâng lên cho hắn chút cảnh báo nào. Vật này, không gây ra sát thương.

Còn về phần có độc hay không, hắn tạm thời không biết.

Thân cây ớt chỉ nóng khoảng 50 độ C, quả non 60 độ C, quả chín 80 độ C. Đây là theo dự đoán của hắn, không hẳn là chính xác.

Hàn Phong chậm rãi nói:

- Nó khá nóng.

Ngô Soái khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn thích ăn cái gì đó tươi tươi mát mát, như là sashimi chẳng hạn.

Chu Vấn càng thêm sầu thảm, hắn thích món… Được rồi, kia là bảo bối cơ mà.

Hàn Phong liếc nhìn hai người một cái sau đó thản nhiên nói:

- Ai lên dùng tay kiểm tra một chút, người đó được ưu tiên ăn trước một quả.

- …

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

- Không phải các ngươi đều mong chờ bảo bối sao? Vật có thể được thây ma cấp cao canh chừng, khẳng định là vật tốt.

- …

Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục chậm rãi thuyết phục:

- Ta đoán nó rất ngon.

- …

“Khốn nạn, một lát trở về ta sẽ phế truất cả hai người các ngươi, một tên cho đi đào đất, một tên cho đi gieo hạt trồng cây!”

Hàn Phong trong lòng ác độc thầm nghĩ. Thật ra hắn cũng ghét ớt, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn chậm rãi ra lệnh:

- Một trong hai người ra ngoài gọi Châu Lam vào đây.

Hắn vừa dứt lời, Ngô Soái chợt kêu to:

- Để đệ đi.

Chu Vấn còn không cả đáp lời, thân ảnh đã chớp động ngoài cửa.

“Chết tiệt, Châu Lam, cô nên trả lại chút nhân tình cho tôi rồi.”

Ngô Soái và Chu Vấn rất nhanh đã kéo được Châu Lam vào. Sau khi người kia nghe được mệnh lệnh của Hàn Phong, nàng ta không khỏi dâng lên kỳ quái.

Ba cái gã đàn ông này lại sợ một cây ớt, thật sự là có điểm nhát chết.

Bất quá nàng ta cũng không có nói ra, vẫn tuân theo dự tính tiến lên tiếp xúc “bảo bối”.

Hàn Phong chăm chú quan sát vị diễn viên phim thanh xuân vườn trường này, nhìn nàng ta tiếp xúc với cây ớt biến dị không một chút đau đớn thì mới thở phào.

Châu Lam sau khi dựa theo chỉ đạo thì nghiêm túc báo cáo:

- Nó khá nóng, nhất là ba quả ớt chín, nóng chừng tám chục độ. Tôi cũng không thấy khó chịu hay đau đớn gì khi tiếp xúc cả.

Nghe nàng ta báo cáo, Hàn Phong không khỏi thở ra một hơi, hắn mỉm cười nói:

- Tốt, Châu Lam, cô có công lớn, được ưu tiên dùng bảo bối trước.

30 phút sau, trấn Hi Vọng.

Từng đoàn xe chở đầy vật tư nườm nượp vào rồi lại ra, đi qua đi lại giữa siêu thị và kho hàng trấn nhỏ. Cả khu trấn dâng lên vô số âm thanh mừng rỡ cùng kinh ngạc đan xen.

Vật tư tại siêu thị không khỏi quá nhiều đi.

Sau này cuộc sống của bọn họ hẳn là sẽ bớt khổ cực hơn nhiều.

Phòng hội nghị, chiếc bàn lớn đã được dẹp qua một bên.

Cỗ thi thể thây ma P2 level 25 đã bị chặt vụn, phía bên trên nó, một cây ớt cao hơn 30cm đang cắm rễ, quả ớt nhỏ dài toả ra quang mang đỏ rực vô cùng lấp lánh.

Cao tầng trấn Hi Vọng vây xung quanh, người nào người nấy đều dâng lên tò mò, hưng phấn, còn có cả khát vọng lớn lao.

Hàn Phong xoa xoa cánh tay bé xíu của mình chậm rãi nói:

- Châu Lam, cô có muốn thử một quả không?