Chương 115: Dùng bảo bối

Dựa theo hiệp định lúc trước, người thăm dò sẽ có đặc quyền thử nghiệm.

Cây ớt biến dị này hút chất dinh dưỡng từ thi thể thây ma để sinh trưởng, khẳng định không phải vật bình thường. Có khả năng nó sẽ mang theo mầm bệnh thây ma, để cho người ăn trực tiếp chết đi. Nhưng càng có khả năng nó là đồ quý, ăn vào liền nhận được sức mạnh.

Điều này Hàn Phong có thể đoán ra từ việc thể sức mạnh P2 level 25 quá mạnh so với cấp độ của nó.

Thể thôn phệ E2 level 22 khi trước bị bọn hắn thiết lập hãm hại không hề mạnh vượt sức tưởng tượng. Khi đó nó trải qua vụ nổ bom xăng, bình gas, kế đó là điện giật đã bị mài chết.

Mà thể sức mạnh P2 level 25 bọn họ đối mặt, dù lớn hơn 3 level nhưng độ chịu đòn thực sự quá lớn đi, cho dù bị lửa diệt quỷ thiêu đốt hừng hực nó cũng không chết.

Nó chắc chắn đã ăn qua quả ớt biến dị này, thậm chí hắn nghi ngờ một mình nó ăn cả 3 quả luôn cũng không chừng. Thể lực, chống chịu và kỹ năng của nó đều vượt xa khỏi thể thôn phệ E2 level 22.

E2 cũng có kỹ năng hắc quang tuôn trào, nhưng nó chỉ kịp thi triển 2 lần trước khi chết, còn P2 thi triển tới 4, 5 lần liên tục, cực kỳ quái dị vô lý.

Chẳng những thế, P2 còn “khôn” hơn hẳn E2. Nó biết sợ, nó biết quay lại hang ổ, nó biết nỏ chạy, nó biết liều chết phản kích lần cuối.

Nó không giống một thây ma thấy người liền cắn bằng mọi giá, nó có trí tuệ của riêng mình.

Cộng thêm bề ngoài của ớt biến dị không “xấu xấu bẩn bẩn” mà tràn ngập quang mang tinh thuần thánh khiết, kia càng làm cho vật này thể hiện được đặc tính quý báu nên có.

Hàn Phong vốn có thể để cho cái tên Âu Dương Tà kia tìm người sống sót mạo hiểm thử một chút, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại hắn liền bỏ qua.

Ớt chín chỉ có 3 quả, thử một quả liền coi như mất một quả, hắn có chút đau lòng cùng tiếc nuối.

Mà người thường chưa trải qua cường hoá thì thể chất rất yếu, một khi dùng vật mạnh bạo như ớt biến dị, có khả năng cao sẽ không thể chịu nổi mà lăn ra chết luôn.

Có hai lý do trên, những người phi phàm như bọn họ trải qua rèn luyện và cường hoá nhiều lần là thích hợp nhất.

Để gia tăng sự yên tâm cho đối phương, hp còn cố tình khẳng định:

- Tôi có thể đảm bảo 80% mức độ an toàn.

“Thực ra là an toàn cho tôi thôi. An toàn của cô, tôi cũng không nắm chắc.” Hắn lẳng lẳng bồi thêm một câu trong lòng.

Châu Lam nghe Hàn Phong nói thì có chút do dự, nhưng sau khi cắn răng nghĩ kỹ, nàng ta quyết đoán nói:

- Đại đội trưởng, tôi đồng ý.

Nàng hiện tại cần sức mạnh, rất cần sức mạnh.

Việc xếp gần áp chót bảng chiến công trong phi vụ P2 khiến nàng vô cùng chán nản. Nàng tuy là tiểu đội trưởng nhưng chỉ có duy nhất 1 kỹ năng nhị giai, lại còn là kỹ năng đánh đổi cân bằng có tác dụng tăng phúc. Kỹ năng chủ công đao khí tăng cường và cường hoá vũ khí lại chỉ có nhất giai, sát thương gây ra thực sự yếu ớt so với những tiểu đội trưởng khác.

Hơn nữa trên đầu nàng còn có án tử treo sẵn của Bằng Công. Nàng đã giết con trai độc nhất Bằng Thành của lão ta, tương lai khẳng định khó mà thoát nạn.

Chỉ có liều một phen, ăn vào “bảo bối” kia, tìm kiếm cơ hội mạnh lên, vậy mới có thể đối phó tương lai đen tối phía trước.

Thấy Châu Lam đồng ý, Chu Vấn có chút thở phào, lại có chút rối rắm.

Hắn hiện tại đã hơi hối hận rồi. Nếu hắn liều hơn, hẳn là Hàn Phong sẽ không chút do dự cho hắn ăn bảo bối. Chỉ vì sở thích sở ghét của bản thân, hắn đã lỡ cơ hội quý báu này.

“Aizzz… Xem ra về sau nên tập ăn ớt.”

Hàn Phong nhận được câu trả lời của Châu Lam thì gật đầu, hắn đem nhẫn thể lực, nhẫn chống chịu, nhẫn phục hồi tháo ra cho nàng ta mượn, bên kia Ngô Soái cũng cởi áo khoác tận thế và một cái đai lưng kiên trì level 3 ra cho Châu Lam mượn.

Đây đều là các vật phẩm tăng cường chỉ số thể lực, chống chịu, phục hồi.

Là phương án gia tăng thể chất lâm thời cho nàng ta.

Thấy động tác của hai vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng lại nhanh nhẹn thuần thục như vậy, Châu Lam đột nhiên có cảm giác như bị lừa. Nhất là cái ánh mắt “hiền từ mang theo khích lệ” kia của Hàn Phong nhìn nàng, thế nào lại có chút tà ác khiến nàng rùng mình.

Nhưng đây là quyết định của nàng đã đưa ra. Nàng phải mạnh lên, phải nhanh một chút mạnh lên.

Mấy tiểu đội trưởng xung quanh lập tức tránh ra một khoảng lớn, cao thấp không đều bồi hồi xung quanh quan sát. Một cái đệm màu trắng được trải ra giữa phòng, Châu Lam sau khi đeo hết trang bị lên thì nhanh chóng cởi giày, sau đó ngồi vào giữa.

“Làm sao giống như đang đóng cái thể loại phim kia…”

Châu Lam nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu không khỏi kỳ quái nghĩ ngợi lung tung.

Nàng ta là diễn viên, có cái loại phim gì mà chưa xem qua, cảnh này thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi.

Ngô Soái nhìn qua Châu Lam cũng không nhịn được mà âm thần nuốt một ngụm nước bọt.

Cái nữ diễn viên này thật đẹp, thật quyến rũ a, không biết đại ca có…

Hàn Phong thấy nàng ta đã chuẩn bị xong thì thò tay vặt lấy một trái ớt trên cây.

Trái ớt vừa rời cây, quang mang đỏ rực chợt nội liễm thu lại, để cho thịt quả toả ra lấp lánh tinh điểm, giống như một loại trái cây mộng ảo nào đó.

Hắn đột nhiên có xúc động muốn ăn.

Giờ phút này hắn đã chắc chắn vật này có thể ăn, dường như có chút nguy hiểm, nhưng không quá lớn.

Châu Lam tiếp nhận trái ớt biến dị từ tay Hàn Phong, trong lòng cũng có một cảm giác tương tự.

Vật này có thể mang cho nàng sức mạnh.

Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của đám người, nàng không chút do dự đem ớt biến dị thả vào trong miệng.

Nhẹ nhàng cắn một cái rồi vội nuốt xuống.

Khuôn mặt Châu Lam khoảnh khắc chuyển thành màu đỏ rực. Trái ớt biến dị vừa bị cắn vỡ liền hoá thành một luồng năng lượng kỳ dị rót thẳng xuống bụng, sau đó giống như nổ tung thành ngàn vạn quang điểm, những quang điểm này bắn về khắp mọi ngóc ngách trong thân thể.

Bên ngoài nhìn vào, Châu Lam sau khi ăn ớt liền biến thành một cái hoả nhân. Một ngọn lửa hư ảo đỏ rực từ trên thân thể nàng ta bốc lên, người ngoài không thể cảm nhận, nhưng chính chủ lập tức há miệng kêu thảm:

- Nóng… Nóng quá… Cay quá…

Thân thể Châu Lam tuôn trào vô tận mồ hôi, nàng ta lập tức nằm rạp xuống đệm, thân thể co rút như thể vô cùng đau đớn.

- Cứu…

Châu Lam không nhịn được nóng bức cùng cảm giác tê dại lan tràn, hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy ra giàn dụa. Quả ớt biến dị kia giống như đã phân ra thành vô số quả ớt nhỏ xíu, thời thời khắc khắc điên cuồng nung cháy từng tấc da thịt.

Hàn Phong đứng ở bên cạnh sớm đã ngưng thần chuẩn bị từ lâu, thời điểm Châu Lam không chịu nổi mà kêu cứu, hắn lập tức vung tay lên, một luồng hàn khí trắng tuyết lập tức trào ra bao phủ lấy nàng ta.

Nhiệt độ trong phòng họp cấp tốc giảm xuống, thậm chí trên đỉnh trần nhà còn có từng mảng băng đá đông kết lại thành trụ băng, tuyết cũng bắt đầu rơi lả tả, sau đó là không gian tràn ngập một mảnh màu trắng như lông ngỗng.

Giữa trưa hè, trời đổ tuyết rơi.

Ngọn lửa hư ảo trên thân thể Châu Lam được hàn khí ôn dưỡng, không giống như trước cuồng bạo thiêu đốt mà dần dần nhu thuận co rụt lại, hoá thành một màn hào quang đỏ thẫm bao bọc lấy Châu Lam. Người kia hàm răng cắn chặt, bàn tay cào trên nệm tới rách cả vải, trong miệng nhiệt tình rên rỉ:

- Ngô… Ức… Chết mất…

“Chết tiệt, rên cái quái gì vậy!”

Hàn Phong nghe thấy âm thanh này, khoé miệng không khỏi co giật. Hắn tiện tay đánh ra một chiêu Phá Tâm Linh, âm thanh rên rỉ của Châu Lam lập tức im bặt, sau đó là những tiếng hừ hừ như thể rất thoả mãn.

Không khí khẩn trương trong phòng họp dần chuyển thành kỳ quái. Nơi này có nam có nữ, ai nấy hai mặt nhìn nhau, sau đó khuôn mặt chợt đỏ như ăn ớt.

Dù phòng họp hiện tại rất lạnh, bọn họ có người bắt đầu run rẩy lập cập cùng hàm răng va chạm vào nhau, thế nhưng tâm trạng đều vô cùng nóng bức.

2 phút sau, hào quang đỏ rực bao bọc Châu Lam đã hoàn toàn thẩm thấu vào thân thể nàng ta. Hàn Phong lập tức thu tay lại, sau đó tâm thần động niệm, tuyết bay đầy trời tản mát thành hàn khí nhẹ nhàng biến mất.

Kể từ khi kỹ năng thao túng hàn băng tăng lên tam giai, cùng với nhận được chức nghiệp pháp sư băng, hắn đối với hàn băng lực đã có thể thực sự coi như bước đầu “thao túng”.

Châu Lam có chút xấu hổ ngồi dậy, nàng ta vừa lau mồ hôi, vừa ngượng ngùng nhìn xung quanh một vòng.

Hành động vừa rồi hoàn toàn là bản năng, nàng không có cố ý a.

Hàn Phong không có để ý tới tâm trạng nàng ta, chỉ nghiêm túc hỏi:

- Cô thấy thay đổi gì?

Châu Lam đầu tiên là vội vã cảm ơn Hàn Phong ra tay tương trợ, sau đó nghiền ngẫm hai giây rồi mừng rỡ trả lời:

- Tôi nhận được gia tăng 4 điểm thể lực, 4 điểm hồi phục. Chẳng những thế, kỹ năng đao khí tăng cường của tôi đã tăng lên nhị giai, còn được cường hoá thêm 1 lượt.

- Cái gì!

Tất cả những người ở đây đều kinh ngạc tới bật thốt. Nhiều lợi ích như vậy?

Ánh mắt bọn họ lập tức nóng rực nhìn qua cây ớt biến dị, ai cũng dâng lên vô tận thèm thuồng.

Hàn Phong thì trong lòng mừng như điên, nhưng đồng thời cũng dâng lên sầu lo không nhỏ.

Hắn mừng rỡ một mặt tất nhiên là lợi ích của ớt biến dị rất lớn, kia chẳng khác nào giúp người ta tăng liền 2 cấp độ, thậm chí việc tiến giai kỹ năng còn vô cùng khó gặp, đã hoàn toàn thoả mãn mong chờ của hắn.

Hắn còn mừng vì suy đoán lúc trước của bản thân đã đúng, P2 level 25 mạnh hơn do ăn mấy trái ớt này chứ không phải thực lực vốn có của nó. Điều đó có nghĩa những thây ma cùng level 25 sau này hắn gặp gặp sẽ yếu hơn rất nhiều, sẽ dễ chiến thắng hơn.

Mà hắn lo vì lợi ích của ớt biến dị quá lớn.

Tình báo này, quá quan trọng.

Là hắn đã sơ sót rồi. Thông tin này một khi được truyền ra ngoài khẳng định là vô cùng phiền phức.

“Chết tiệt thật. Đây là sơ sót của mình… Chỉ một lần này thôi, xem như bài học, lần sau tuyệt đối không có chuyện lộ ra bảo bối nữa.”

Hàn Phong nghiến răng thầm mắng bản thân, sau đó bình thản nói:

- Châu Lam, cô về nghỉ ngơi trước đi.

Châu Lam nhận được lợi ích to lớn, lại còn vô cùng hợp tâm ý, cảm kích đối với Hàn Phong dâng cao vô hạn. Lúc này nàng ta đứng lên cúi người thi lễ:

- Đa tạ đại đội trưởng…

Nàng ta dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp như thể cho tất cả cùng nghe:

- Nếu không phải có kỹ năng của đại đội trưởng giúp đỡ kịp thời, có khi tôi đã nổ tung mà chết tại chỗ rồi. Cảm giác kia thực sự quá nóng bức, quá đau đớn…