Đây là kỹ năng nhị giai Thây Ma Hoá. Nó có thể cho người ta hoá thân thây ma trong vòng 1 phút, trong thời gian này, tốc độ hồi phục thể lực tăng gấp đôi, lại còn miễn nhiễm độc lực của thây ma.
Chu Vấn cường hoá thuần tốc độ, tốc độ của hắn là rất nhanh, thế nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn bắt kịp tốc độ của một đầu F1. Có vật này, hắn có thể dựa vào hiệu ứng miễn độc lực mà chịu đấm ăn xôi, quần thảo với F1, độc lập chém giết đối phương.
Cộng với việc tốc độ phục hồi lại thể lực gia tăng, hắn có thể duy trì trạng thái sung mãn trong thời gian rất dài, có thể nói đây là một kỹ năng nhị giai cực kỳ mạnh mẽ.
Sau khi nhìn Chu Vấn học tập kỹ năng xong, Hàn Phong mới híp mắt nói:
- Chu Vấn, cậu nghĩ thế nào về Quan Bình?
Quan Bình là một nhân viên chính phủ bị thể thôn phệ E3 đánh bại tại cầu Lệ Giang, cuối cùng may mắn chạy thoát tới trấn Hi Vọng.
Chu Vấn nghe Hàn Phong hỏi, tâm trạng bỗng nhiên hồi hộp hẳn lên.
Hắn có xúc động muốn lập tức nói: giết quách gã đi cho xong.
Nhưng Chu Vấn xưa đâu bằng nay, hắn không bộc trực hấp tấp nói ra lời trong lòng nữa, lúc này còn thật cẩn thận nghĩ lại cách mà Hàn Phong vẫn làm thường ngày.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:
- Hàn đại đội trưởng, tôi nghĩ nên lợi dụng hắn một chút, nhưng nhất thời chưa biết lợi dụng thế nào.
Hàn Phong mỉm cười gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Ngày mai khi tôi và Ngô Soái ra ngoài, cậu phải dẫn dắt đội ngũ tiếp tục thanh lý thây ma xung quanh trấn Hi Vọng.
Chu Vấn nghe tới đây, trong lòng không khỏi run rẩy, tiếp sau đó là mừng rỡ tới vô hạn.
Ngô đại ca nói cho hắn biết rằng sắp tới Hàn đại đội trưởng sẽ thử thách hắn một chút, hoá ra đây là thử thách sao.
Thử thách cho vị trí lãnh đạo, phó đại đội trưởng thứ hai!
Đây mới chính là phần thưởng bù đắp cho sự bỏ lượt vừa rồi a…
Hắn vội vã đứng lên từ dưới ghế, sau đó cúi người thật sâu nói:
- Đại đội trưởng, tôi xin đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Phong phất tay ra hiệu cho hắn trở lại ghế ngồi, sau đó bắt đầu bàn giao một vài hạng mục.
Chủ yếu là phương hướng tiến công thăm dò, biện pháp đảm bảo an toàn cho đội ngũ, cùng với vài lưu ý khi gặp tình huống khó giải quyết.
Chu Vấn lắng nghe rất chuyên tâm, đây là cơ hội của hắn, có thể trở thành “lãnh đạo” thực sự hay không, tất cả nằm ở biểu hiện sau này.
Hắn phải nỗ lực thể hiện ra bản lĩnh của mình, không chỉ trong chiến đấu mà còn là trong các quyết định chung của đoàn đội.
Hàn Phong lúc trước từng đắn đo qua vị trí này giữa Chu Vấn và Mã Mộng Đình, hôm nay hắn đã có quyết định.
Chu Vấn mặc dù còn non nớt, nhưng hắn đủ trung thành. Chỉ cần có trung thành, vậy thì đem thời gian ra để mài giũa. Quá trình trưởng thành của Chu Vấn, hẳn là sẽ có người phải chết đi vì sự bộc trực của hắn, chết đi vì sự thiếu kinh nghiệm của hắn.
Nhưng đây là điều phải có, Hàn Phong hoàn toàn chấp nhận.
Thân gia của Mã Mộng Đình không ổn định, con gái nàng ta có tư tưởng ly khai. Dù nàng ta có khôn khéo hơn nữa, Hàn Phong cũng không muốn quá tin tưởng và bồi dưỡng.
Tốt nhất để nàng ta làm kép phụ, ở một bên đưa ra ý kiến hợp lý, giúp Chu Vấn có thêm sự lựa chọn. Đây là phương án tốt nhất.
Tất nhiên nếu Chu Vấn biểu hiện không tốt, Hàn Phong luôn sẵn sàng đá tên nhóc này xuống, kéo Châu Lam lên đài. Nữ tử kia đủ khôn khéo, chỉ là trên người mang theo “trọng tội truy nã”, hắn vẫn cần cần nhắc thêm.
Sau khi bàn giao xong rồi đuổi Chu Vấn đi, Hàn Phong mới có thời gian nhìn lại bản thân mình.
Kỹ năng tam giai Can Trường mà hắn vừa học tập, đối với bất kỳ ai đều là một cái bảo bối giữ mạng một cách vô cùng kinh khủng.
Hắn bàn tay ngưng tụ một băng kiếm sắc bén, nhẹ nhàng cứa vào bắp đùi một đường.
Thân thể hắn vẫn không có quá nhiều sức chống chịu, băng kiếm tam giai thật dễ dàng cứa đứt ra một đường vết thương dài 5cm.
Thế nhưng, máu không chảy ra, vết cắt cũng không có quá nhiều đau đớn. Hay chính xác hơn, máu chưa chảy ra, còn đau đớn thì chuyển từ nhức nhối thành âm ỉ.
Sau 15 giây, mấy giọt máu li ti dần dần xuất hiện, sau 30 giây, lượng máu vốn phải chảy ra mới chậm rãi tuôn trào.
Trong quá trình này, một kỹ năng tam giai khác là Siêu Hồi Phục tích cực làm nhiệm vụ của nó, vết rách dài 5cm thong thả khép lại, đoán chừng sau 15 phút, không còn vết thương nào xuất hiện nữa.
Kỹ năng Can Trường này chuyển vết thương nặng thành vết thương nhẹ, âm ỉ kéo dài. Thay vì bộc phát đau đớn và tổn thất ngay tại thời điểm nhận công kích, nó kéo dài thương thế này về sau, chuyển thương tổn đáng lẽ phải có thành thương thế không quá nghiêm trọng, tranh thủ cho người ta khoảng thời gian gấp 30 lần để tìm cách chữa trị.
Nếu một người đáng lẽ gãy tay, kỹ năng Can Trường sẽ chuyển nó thành rạn xương dần dần.
Nếu một người đứt gân, kỹ năng can trường sẽ chuyển nó thành bong gân mức độ lớn.
Nếu một người trúng đạn, người đó sẽ chỉ chịu một lỗ đạn nhỏ, sau đó mới từ từ nhận phải tổn thương xé rách cấp độ cao hơn.
Trong trường hợp đánh nhau tới đồng quy vu tận, người sở hữu kỹ năng Can Trường sẽ có một khoảng thời gian chịu đựng dài lâu hơn nhằm để thừa cơ kết liễu đối thủ, sau đó tìm kiếm giải pháp cứu mạng hoặc chạy thoát.
Hàn Phong lại còn có thêm kỹ năng tam giai Siêu Hồi Phục, loại thương tổn bị kéo dài ra này, nó có thể tự điều trị hiệu quả hơn xa loại thương tổn đứt chân cụt tay. Có thể nói hai kỹ năng tam giai này là một sự kết hợp vô cùng hợp lý.
“Pháp sư chống chịu? Thực sự là ngược đời…”
Hắn trong lòng không khỏi hiện lên một cách danh từ kỳ quái, sau đó có chút xúc động muốn chặt đầu mình để thử xem bản thân chịu đựng được bao lâu.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là rụt cổ lại. Việc này quá nguy hiểm rồi, nói không chừng chưa kéo dài được 3 giây liền chết.
- Ui da… Đau…
Vết thương trên đùi sau 2 phút mới bộc phát ra đau đớn vô độ, hắn bây giờ mới cảm nhận được hành động dại dột lúc trước. Sau này an ổn nhất thì nên bớt thử một chút, vẫn là thử trên người khác tốt hơn.
- Hửm, người khác?
Hàn Phong sau một lúc đắn đo nhẹ búng tay tạo ra hai cái băng nô, chúng nó bắt đầu tại trong phòng đại chiến lẫn nhau. Một con chỉ tấn công, một con chỉ phòng thủ.
Sau khoảng 1 phút chiến đấu, hắn để cho con chuyên tấn công tán đi, chỉ còn băng nô chuyên phòng thủ đứng lại đó.
Hai phút sau, hắn khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên hưng phấn.
Băng nô cái sinh vật triệu hồi này không ngờ cũng được gia trì bởi Can Trường. Đáng lẽ đầu băng nô này nên phải chịu thương tổn rất lớn, nhưng thời gian qua đi, những thương tổn mới dần dần bộc lộ ra.
Sau 5 phút, thân thể nó tràn đầy nứt nẻ rồi bang một tiếng nổ tung, thương tổn lúc trước toàn bộ bộc phát, để cho băng nô khoảnh khắc liền bị tháo thành 8 khối lả tả.
Những mảnh vụn còn sót lại nhanh chóng hoá thành hàn khí tản ra bốn phía, tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong căn phòng.
Hàn Phong trèo lên giường đắp chăn ngang ngực, không khí mát mẻ khiến hắn rất dễ dàng đã đi vào giấc ngủ. Phải tới khi âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cùng với giọng nói nhu mì của Xuân Thu truyền từ bên ngoài vào, hắn mới ngáp một tiếng tỉnh lại.
- Chủ nhân, đã qua 50 phút.
Hàn Phong gãi gãi đầu, ngăn chặn cảm giác mỏi mệt nơi tay trái mà đáp lại:
- Tôi đã biết
Hắn lật chăn lên, tay trái đang mọc ra đã lớn bằng lõi ngô, dài chừng 20 cm.
Được một phần ba quãng đường rồi, chỉ cần từ nay tới tối là nó sẽ hoàn chỉnh trở lại như cũ. Cánh tay này tuy rất yếu ớt nhưng vẫn có thể thể hiện mấy cái hoạt động đơn giản. Ví dụ như ngoáy mũi, móc tai, hoặc gãi cổ, gãi chân.
Còn rất là mềm mại, giống như cánh tay trẻ con vậy.
Thoải mái bước ra khỏi phòng, Hàn Phong sớm đã nhìn thấy đội ngũ dưới trướng tập trung trong sân rộng.
Trừ bỏ những người bị thương và còn chưa phục hồi, phía trước đã có hơn 40 đội viên sẵn sàng trực chiến.
Những người này nhìn qua Hàn Phong trên đài, ánh mắt đều hiện lên vô cùng cháy bỏng.
Đại đội trưởng thực sự quá mức mạnh mẽ. Chỉ cần có hắn, không có kẻ thù nào bọn họ không thể đánh bại.
Hàn Phong lần lượt đáp lại ánh mắt của từng người, sau đó phất tay hô lên:
- Xuất phát!
- Rõ!
Từng hàng dài ô tô di chuyển ra khỏi cổng trấn Hi Vọng, mang theo hừng hực khí thế tiến thẳng về phía siêu thị Thanh Hà. Quái vật mạnh nhất đã bị đánh bại, chiến quả lớn nhất đang chờ đợi sẵn, bọn họ chỉ cần thanh lý râu ria rồi chiếm lấy điểm tài nguyên kia là xong.
5 phút sau, đoàn xe đã dừng lại tại hố sâu chiến đấu lúc trước.
Từ Thôi nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe chở quân rồi cao giọng hô lên:
- Dọn dẹp chiến trường.
Hơn 10 đội viên đội tìm kiếm vật tư theo hắn nhảy xuống, lấy ra cuốc xẻng cùng giỏ trúc, bắt đầu đem cái hố sâu này lấp lại.
Những đội viên đội chiến đấu khác cũng theo đó nhanh chóng tập trung, sau đó 8 vị tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu dựa theo phân công nhanh chóng lao thẳng vào thi đàn trước mặt.
Từ hố sâu tới siêu thị hai tầng khoảng cách hơn 400 mét. Đoạn đường này buổi sáng đã được Ngô Soái dọn dẹp qua, tất cả thây ma trên cấp 5 đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hiện tại chỉ còn khoảng 800 đầu thây ma trên đường và số lượng thây ma không rõ bên trong nhà dân mà thôi.
Hứa Dương là tiểu đội trưởng mới được bổ nhiệm, lúc này hắn tay cầm trảm mã đao chỉ thẳng thi đàn hét lớn:
- Đội viên tiểu đội 7 nghe lệnh, dựa theo kế hoạch bài bản tiến lên. Người tiêu diệt nhiều thây ma nhất sẽ được thưởng một lượng tinh thạch tương đương 10 exp và nửa cân cá!
- Lên…
Dưới sự kích động của hắn, những tân binh mới được chọn ra liền đỏ bừng cả hai mắt lao lên phía trước.
Bọn họ ngày ngày tiếp xúc 4 con thây ma trước cổng trấn Hi Vọng, sớm đã không còn sợ hãi như trước. Hiện tại dưới sự chỉ đạo của Hứa Dương, bọn họ vừa nhiệt huyết vừa thận trọng mà tấn công đám thây ma cấp thấp.
Đào Đại Tư cũng mới tấn thăng tiểu đội trưởng, nàng ta nhún nhẹ mấy bước, mỗi bước đều thêm gia tăng tốc độ, sau đó thân thể to béo đâm sầm vào thi đàn.
Kỹ năng nhị giai Huyễn Bộ, mỗi khi bước ra 1 bước gia tăng 2 nhanh nhẹn, tích luỹ tối đa 7 bước, sau đó giảm dần.
Đây là tiền cược thua của Hàn Phong phải trả cho Ngô Soái, hiện tại liền béo bở cho đại nãi tử mặt rỗ.