Lại là một cái bỏ qua.
Lần này đến lượt Hàn Phong phải nheo mắt nhìn Hứa Dương.
Hắn vốn muốn thử thách vị con trai của bí thư gì gì đó này thêm một thời gian nữa, để xem thái độ thực sự của hắn với đội ngũ này ra sao, thế nhưng hành động bỏ lượt này đã chứng minh nhiều điều.
Kẻ này hiểu chuyện không thua gì Mã Mộng Đình.
Trong lòng đã có quyết định, Hàn Phong thản nhiên nói:
- Cậu xứng đáng với sức lực bỏ ra. Cứ chọn đi.
Một câu khẳng định của Hàn Phong để cho Hứa Dương hơi run nhẹ, trong đầu cấp tốc hiện ra muôn vàn suy nghĩ.
Hắn tuy là hoàn khố, nhưng cha hắn là bí thư tỉnh DG, có thể coi như người quyền lực nhất tỉnh này. Không tiếp xúc nhiều cũng tiếp xúc ít, một câu “xứng đáng” kia của Hàn Phong chẳng khác nào lời công nhận và mời chào.
Chiếm được sự công nhận, tức chiếm được sự tin tưởng.
Có sự tin tưởng, đối phương sẽ “dùng” mình.
Hứa Dương hít sâu một hơi, chân thành đáp lại:
- Đa tạ đại đội trưởng.
Sau đó hắn quay qua Châu Lam nói:
- Châu tiểu đội trưởng, mời chọn trước, tôi sẽ chọn vật còn lại.
Châu Lam xếp tít về sau của bảng chiến công, vốn tưởng sẽ chẳng có gì đáng giá để nhận, thế nhưng cuối cùng nàng lại là người được chọn.
Lại còn được chọn vật mà bản thân ngắm nghía ngay từ đầu, kỹ năng nhị giai: đánh đổi cân bằng.
Nàng sở hữu kỹ năng đao khí tăng cường, trước đây lại cộng quá nhiều điểm tiềm năng vào sức mạnh. Một khi kích hoạt, đao quang trong tay biến thành quá mạnh để chém giết thây ma cấp thấp, gây ra sự thừa thãi tài nguyên, hệt như dùng đao mổ trâu giết gà vậy.
Nhưng có kỹ năng đánh đổi cân bằng này, nàng có thể “làm lại” việc cộng sai sức mạnh, chuyển lượng điểm sức mạnh dư thừa thành nhanh nhẹn thiếu hụt, từ đó nàng vừa chém giết thây ma nhanh hơn, vừa đỡ lãng phí tài nguyên trên từng nhát chém hơn.
Kể cả khi đối diện thây ma tay to, nàng cũng có thể đánh đổi tốc độ lấy sức mạnh, xuất ra một chiêu mạnh hơn cả hiện tại, đạt thành hiệu quả đồ sát mong muốn.
Đây là kỹ năng hoàn hảo cho Châu Lam.
Nhưng 50exp xa xa không giá trị bằng kỹ năng nhị giai này. Nàng vốn chỉ được chọn 50 exp, cuối cùng lại trở thành được quyền chọn kỹ năng nhị giai…
Phần tiện nghi này quá lớn.
Nghĩ đến đây, Châu Lam mím môi nói với Hứa Dương:
- Tôi chọn kỹ năng nhị giai. Phần nhân tình của anh, sau này tôi sẽ tìm cách trả lại.
Hứa Dương cũng không dông dài, thản nhiên đáp lại:
- Được. Vậy tôi lấy 50 exp.
Kỹ năng đánh đổi cân bằng không đem lại tác dụng quá lớn cho hắn. Hắn chiến đấu bằng hoả đao, cần nhiều hơn thể lực và trí lực chứ không phải sức mạnh hay nhanh nhẹn.
Hàn Phong đứng bên ngoài chứng kiến không khỏi dâng lên kỳ quái.
Cái nữ tử Châu Lam này rốt cuộc đã hứa hẹn nhân tình với bao nhiêu người rồi? Nhân tình nợ hắn, nàng ta còn chưa có trả đâu.
Bất quá Hàn Phong không quá quan tâm vấn đề này nữa, sau khi phân chia xong tài nguyên từ P2, hắn lại chậm rãi nói:
- Những tiểu đội trưởng và đội viên có đóng góp khác sẽ được trả bằng cống hiến. Sau cuộc họp, mọi người tới phòng tài vụ gặp Phương Tường nhận báo cáo chi tiết, ông ấy có trách nhiệm tính toán và chi trả.
- Rõ!
Phương Tường ngồi một bên, khuôn mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt.
Khốn nạn cái tên lãnh đạo họ Hàn này, hắn lại không chút do dự mà đổ hết xú danh lên đầu lão rồi.
Việc tính toán và chi trả cống hiến là vô cùng khó khăn. Người được chi trả khẳng định muốn đổi lấy kỹ năng thư, vật phẩm hệ thống các loại. Mà những thứ kia đâu có nhiều để mà đổi cơ chứ, lão đổi cho ai, dùng bao nhiêu điểm để đổi, đây đều là một cuộc đấu trí căng go giữa lão và người hoán đổi.
Làm không tốt, rất dễ gây ra mâu thuẫn.
“Mẹ kiếp. Đầu năm nay làm nhân viên vì sao nhiều phiền não như vậy…”
Phương Tường chửi thầm một câu. Thế nhưng lão là con cáo già thành tinh, sớm đã có mười vạn tám ngàn cách đối phó rồi.
Đơn giản nhất, tăng giá. Tăng giá vật phẩm lên, xem các ngươi làm sao đổi.
Cách thứ hai, chi trả một nửa số cống hiến bằng lương thực. Ngươi có ý kiến sao, đi mà gặp thủ lĩnh khóc lóc đi. Gần đây chuẩn bị đánh hạ siêu thị Thanh Hà, lương thực sẽ lại đầy kho, lão không lo không có để hối đoái.
Cách thứ ba, cáo mượn oai hùm. Hử, ngươi muốn đổi sách kỹ năng kia sao, nhưng Chu Vấn đã nhắm nó rồi, ngươi muốn đắc tội hắn sao? Bản bên cạnh hả, tình nhân Tường Vi của thủ lĩnh đã nhắm, ngươi dám đoạt của nàng sao? Cái gì, muốn đổi thứ còn thừa hả, đây đây, kỹ năng tăng cường chống chịu, 300 cống hiến nhé, thế đã là rất rẻ rồi, người khác muốn đổi ta còn chưa chắc đã đổi cho đâu.
Lão dự định kết hợp vài cách làm một. Kẻ nào cứng quá thì nhượng bộ một chút, kẻ nào mềm mềm, không ngại lừa gạt một phen.
Đây là nghề của lão rồi.
Tất nhiên lão cũng không ngu mà lôi tình nhân Tường Vi của Hàn Phong ra, vừa rồi chỉ là nghĩ cho bõ tức mà thôi. Kia nếu dám làm thật thì quả thực là muốn đắc tội cả đôi nam nữ này một lượt mà.
Sau khi kết thúc phân chia tài nguyên, Hàn Phong tiếp tục nghiêm túc nói:
- Đội viên chủ chiến đã tăng lên rất nhiều, bởi vậy vị trí tiểu đội trưởng cũng cần tăng thêm.
Lời này của Hàn Phong để cho tất cả tiểu đội trưởng đều dâng lên tinh thần.
Lại có cao tầng gia nhập rồi.
Điều này ảnh hưởng rất lớn tới bố cục trấn Hi Vọng.
Hàn Phong nhìn một vòng sau đó trầm giọng nói:
- Như đã hứa hẹn từ trước, cá nhân đội viên dẫn đầu bảng chiến công sau 3 ngày sẽ nhận được một thanh trảm mã đao vĩnh viễn từ chỗ tôi. Người nhận đao này, đồng thời nhận chức tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu thứ 7.
Hàn Phong nhìn qua Hứa Dương rồi nói:
- Theo bảng chiến công, Hứa Dương, anh là người dẫn đầu, nhưng anh đã sở hữu trảm mã đao, vậy nên tôi sẽ phân phối nó cho người khác, anh có ý kiến gì không?
Dự định ban đầu của Hàn Phong là dùng lý do này mạnh mẽ loại Hứa Dương khỏi chiếc ghế tiểu đội trưởng. Dù lý do rất thô sơ giản lược, nhưng hắn là thủ lĩnh trấn Hi Vọng, chỉ cần một lý do như vậy là đủ.
Hứa Dương vội cúi người đáp:
- Đại đội trưởng, tôi không có ý kiến gì.
Hàn Phong gật đầu thản nhiên nói tiếp:
- Biểu hiện của anh hoàn toàn xứng đáng để dẫn dắt một tiểu đội. Từ hôm nay, anh sẽ là tiểu đội trưởng tiểu đội thứ 7, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của tôi. Sau cuộc họp, tới gặp Trần Diệu Âm nhận người, danh sách nàng ta đã chuẩn bị trước.
Hứa Dương khuôn mặt hiện lên mừng rỡ, hắn vội vã càng thêm cúi thấp người đáp lại:
- Tuân lệnh!
Quả nhiên như dự đoán, hắn rốt cuộc chiếm được niềm tin của Hàn Phong rồi.
Những tiểu đội trưởng còn lại lập tức nhao nhao lên tiếng chúc mừng. Hứa Dương là người phi phàm cấp 7, thực lực mạnh mẽ, vô cùng đáng để kết giao và lôi kéo.
Sau màn bổ nhiệm tiểu đội trưởng thứ 7, Hàn Phong đối với người bên ngoài nói:
- Đi gọi Đào Đại Tư tới đây.
Bên ngoài phòng họp, một đội viên canh cửa lập tức đáp lại:
- Tuân lệnh.
Chưa tới 1 phút sau, đại nãi tử Đào Đại Tư với thân hình to béo và cái mặt rỗ đã xuất hiện.
Nàng ta sớm nhận được lệnh từ trước rồi.
Nàng ta vừa bước vào phòng đã oang oang lớn miệng chào:
- Ông chủ Hàn, tôi có mặt.
Hàn Phong khoé miệng co giật, thiếu chút đã hạ lệnh đuổi nàng ta đi.
Cái danh xưng này, bà nương béo đã gọi hắn suốt mấy ngày qua rồi.
Thật sự là thiếu thân sĩ mà.
Hắn đảo mắt một chút, chỉ vào cái ghế bên cạnh Chu Vấn nói:
- Cô tới đó ngồi đi.
Đào Đại Tư nhìn thấy Chu Vấn, hai mắt híp lại, khoé miệng nhếch lên cười lớn:
- Nga, hoá ra là Tiểu Hỏi Chấm!
Tiểu Hỏi Chấm là biệt danh mà Ngô Soái dùng để gọi Chu Vấn. Bất quá ngoài Ngô Soái ra, không còn bất kỳ ai dám gọi hắn như vậy.
Tất nhiên trừ thêm cả bà nương béo Đào Đại Tư này nữa.
Chu Vấn nghe thấy biệt danh này, khuôn mặt không khỏi co rúm lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi kìm nén tức giận mà nói nhỏ:
- Nghiêm túc đi!
Đào Đại Tư cũng không có làm loạn nữa mà chậm rãi ngồi xuống, còn cẩn thận chỉnh cái ghế cho vừa lưng.
Nàng ta cũng sớm nhận được trảm mã đao từ trước rồi, Hàn Phong cũng không cần xuất ra thêm vật phẩm nữa, hắn trầm giọng nói:
- Đào Đại Tư, từ hôm nay, cô là tiểu đội trưởng tiểu đội thứ 8, trực tiếp nghe theo sắp xếp của Ngô phó đại đội. Sau cuộc họp, cô tới tìm Trần Diệu Âm lĩnh quân.
Đào Đại Tư lập tức cúi người nói:
- Tuân lệnh.
Theo sau quyết định bổ nhiệm của Hàn Phong là lời chúc mừng của các tiểu đội trưởng khác. Trong một buổi trưa liên tiếp có hai tiểu đội trưởng mới, cán cân sức mạnh của trấn Hi Vọng đã có sự thay đổi vô cùng to lớn.
Trần Diệu Âm có chút đau đầu. Vốn Hàn Phong chỉ giao cho nàng huấn luyện 1 tiểu đội tinh nhuệ sẵn sàng chiến đấu, bây giờ lại biến thành gấp đôi rồi.
Có lẽ nàng phải chia quân, sau đó đôn thêm thành viên khác lên thôi.
Sau màn bổ nhiệm là màn phân chia công tác, Hàn Phong trầm giọng nói:
- Chúng ta đã đánh hạ quái vật tại siêu thị Thanh Hà. Nhiệm vụ hiện giờ chính là thanh lý toàn bộ thây ma còn sót lại trên đại lộ Thanh Hà, mở một con đường sạch sẽ dẫn tới điểm tài nguyên kia. Nhiệm vụ này, tôi muốn hoàn thành ngay trong chiều nay!
- Toàn đội nghỉ ngơi 1 tiếng, chỉnh đốn đội viên, sau đó tập trung.
Nghe thấy mệnh lệnh khai chiến của Hàn Phong, những người ở đây đều bốc lên nhiệt huyết sôi trào mà đáp lại:
- Rõ!
Cuộc họp đến đây là kết thúc. Bởi vì Liễu Huyên “ốm”, Phương Tường phải rất vất vả để ghi chép lại. Những thông báo bổ nhiệm hôm nay, tất cả đều sẽ được công khai trong bảng tin của trấn Hi Vọng.
Hàn Phong sau khi trở về phòng tuỳ tiện qua loa với hai tì nữ, Chu Vấn đã tới gặp.
- Đại đội trưởng.
Hàn Phong nhìn tên nhóc này. Không, có lẽ phải gọi là cậu thanh niên này.
So với lần đầu tiên gặp mặt vào 7 ngày trước, Chu Vấn hiện tại đã rút bớt vẻ trẻ trâu, thay vào càng nhiều tinh nhuệ cùng trầm ổn.
Liên tiếp trải qua máu tanh và nguy hiểm đè nén, ai cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Hàn Phong chỉ vào cái ghế bên cạnh thản nhiên nói:
- Ngồi đi.
Chu Vấn có chút thấp thỏm mà ngồi xuống, hắn biết phần thưởng của mình tới rồi.
Hàn Phong từ trong balo sau lưng lấy ra một bản sách kỹ năng nhị giai ném cho hắn, người kia vội vã tiếp nhận vào trong tay.
Chu Vấn ánh mắt nóng rực muốn trực tiếp học tập kỹ năng, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén xuống mà cúi người cảm hơn:
- Đa tạ đại đội trưởng.