Chương 105: Dụ địch

Câu trả lời quyết liệt của Hàn Phong để cho tất cả những người ở đây đều lâm vào im lặng.

Không muốn cho người khác thấy rõ, chờ tới khi họ thấy thì đã sớm đứng bên vực sâu. Muốn sống, vậy phải cố mà nhảy qua vách vực.

Bởi vì phía sau có súng đạn đang chờ, tuyệt đối không cho lui lại.

Thật sự là đủ tàn nhẫn.

Tường Vi nhận được câu trả lời của Hàn Phong, nheo mắt nhìn hắn ba giây, sau đó bình tĩnh nói:

- Tôi đã hiểu.

Hàn Phong từ trong ngực móc ra một cái túi đen ném cho nàng ta nói:

- Đây là 147 exp, vừa đủ cho cô lên tới cấp 5. Sử dụng nó, sau đó cộng toàn bộ điểm tiềm năng vào trí lực, cũng cộng 4 điểm kỹ năng vào hồi tức.

Đây là số tinh thạch exp mà đêm qua hai người Hàn Phong, Ngô Soái đánh quái sưu tầm lại.

Tường Vi không có vẻ gì là quá kinh ngạc, lần lượt đem tinh thạch exp hoá thành hào quang, sau đó tiến hành trình tự lên cấp.

Cấp 2 cần 5 exp.

Cấp 3 cần 20 exp.

Cấp 4 cần 40 exp.

Đạt cấp 5, cần 80 exp.

Đoạn đường này khi trước Hàn Phong tốn gần một ngày, đa số đội viên tốn tới 2 ngày. Còn Tường Vi, nàng ta chỉ cần 5 phút.

Sau khi nhìn nàng ta thăng cấp xong, Hàn Phong xoay người rời khỏi doanh trướng, chạy tới trước một ụ đất được đắp cao. Phía sau ụ đất chính là một xe bọc thép với khẩu súng đại liên 12ly7

Nhạc Sơn phụ trách điều khiển khẩu đại sát khí này. Thấy Hàn Phong tới, hắn vội vã nhảy khỏi xe, tiến tới cúi chào:

- Đại đội trưởng, tất cả đã chuẩn bị xong. Trong trường hợp tôi gặp vấn đề, có 3 đội viên dưới trướng đã được huấn luyện sẽ kịp thời thay thế.

Hàn Phong gật đầu thản nhiên:

- Cứ theo kế hoạch mà làm.

Hắn dừng một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp:

- Nếu nhiệm vụ này hoàn thành, cậu tìm 8 đội viên, sẵn sàng ra ngoài săn giết thây ma.

Nhạc Sơn nghe được quyết định này của Hàn Phong, thiếu chút đã có xúc động tới phát khóc.

Hắn bị “cầm tù” đủ lâu rồi, đến hôm nay rốt cuộc có cơ hội được bắt đầu quá trình thăng cấp của mình.

- Tuân lệnh.

Hàn Phong tuỳ tiện đáp lại, sau đó híp mắt nhìn một người đang ôm súng MP5A3 bên cạnh hắn ta.

Một đội viên “tích xanh” trong báo cáo của Liễu Huyên.

Một người có đứa em gái 9 tuổi.

Nếu có kẻ dám lâm trận bỏ chạy, nếu Nhạc Sơn dám chống đối, khẩu MP5A3 kia sẽ không chút do dự mà xả vào những người này.

Sau khi đã thị sát một vòng, Hàn Phong quay trở lại trận địa giao chiến, bắt đầu trực tiếp đốc thúc nhân công làm ra chuẩn bị.

Kế hoạch của bọn họ đã như cung lắp tên, hôm nay sẽ là ngày bắn ra. Không muốn bắn cũng buộc phải bắn.

Hơn 3 tiếng sau, Ngô Soái dẫn theo đội viên chiến đấu chủ lực quay trở lại. Hắn thu lại vẻ cợt nhả thường ngày mà nghiêm túc báo cáo:

- Báo cáo, đã hoàn thành nhiệm vụ!

Hàn Phong gật gật đầu.

Ngô Soái xem như đã dẫn binh đi tiêu diệt hết thảy những thây ma trên cấp 5 trên con đường từ hố sâu tới siêu thị. Hiện tại dù bọn họ có đại chiến thế nào, từ phương hướng kia cũng tuyệt đối không có thây ma nào bị hấp dẫn tới gần.

Về phần thây ma trên những phương hướng khác, 2 ngày qua đã sớm bị đoàn đội của bọn họ tiêu diệt toàn bộ.

Có thể nói xung quanh khu vực này 200 mét là khu vực an toàn và trống vắng tuyệt đối.

Một lúc sau, Từ Thôi cũng chạy tới báo cáo:

- Đại đội trưởng, đã chuẩn bị xong.

- Tốt, vận chuyển tới đây.

Một xe tải lớn chứa đầy xác chết thây ma xen lẫn não tuỷ và những trái tim biến dị được lái tới, sau đó bảy tám người cùng nhau dùng xẻng xúc hết những phần da thịt thối nát này hất xuống hố.

Mùi tanh tưởi ghê rợn bốc lên vô cùng nồng đậm. Ngay cả những đội viên chiến đấu chủ lực thường xuyên tiếp xúc còn tím tái mặt mày, cảm nhận khung cảnh này thực sự quá mức trùng kích.

Sau khi hố sâu đã được thiết lập bố trí hoàn tất, Hàn Phong mới bình tĩnh ra lệnh:

- Tất cả những người không liên quan rời khỏi hiện trường. Đội viên chủ chiến, diễn tập lần 1.

Dưới mệnh lệnh của hắn, quả nửa người ở đây trở về trấn Hi Vọng, chỉ còn lại gần 30 người bắt đầu thử tập luyện theo trình tự bàn bạc trước.

Thi thoảng bọn họ lại có những sửa đổi ở vài mặt, thậm chí lật ngược một vài dự định. Mãi cho tới tận sát bữa trưa, sau khi đã diễn tập qua 5 lượt, Hàn Phong mới hài lòng thu quân.

Bọn họ cần chuẩn bị trạng thái tốt nhất chờ cho tới giờ đại chiến.

Hôm nay thực đơn của mỗi đội viên chủ chiến đều có giá trị 60 điểm cống hiến gồm cơm trắng, cá hầm gừng, cá hấp, canh cá nấu măng chua, lạp sườn chiên và một quả cam lớn.

Đội viên dự bị cũng được một phần ăn 40 cống hiến.

Ngoài ra, tất cả mọi người đều được phân phát một cốc nước màu đỏ, chính là loại nước mà bác sĩ tại trấn Hi Vọng đã pha chế.

Đây là nước tăng lực được pha thêm vài loại thuốc gì đó như caffein, vitamin B, taurin, nhân sâm, thậm chí cả một lượng nhỏ thuốc kích dục. Tác dụng đương nhiên là nâng cao tinh thần, nâng cao hưng phấn, nâng cao cảm giác “khát máu” cho đội viên.

Sau khi ăn no, toàn đội được nghỉ ngơi tập trung hồi phục cho chiến cuộc.

Hơn 1 tiếng sau, Hàn Phong trong lòng chợt động, nhẫn vặn vẹo trên tay hắn lại một lần toả ra quang mang nhu hoà.

Hồi chiêu đã điểm, kỹ năng vặn vẹo một lần nữa có thể thi triển.

Đây là mấu chốt cho cuộc chiến hôm nay.

15 phút sau, khoảng sân rộng đã tập trung đầy đủ quân số. Người nào người nấy đều bốc lên hừng hực chiến khí, tinh thần dâng cao, vài người trong mắt còn xuất hiện chút hưng phấn đỏ ửng.

Thuốc “kích chiến” tỏ ra vô cùng có tác dụng, không hổ là vật xuất ra từ tay của bác sĩ.

Phía xa xa, hơn 200 cư dân trấn hi vọng lo lắng nhìn về bên này. Bọn họ nhận được lệnh từ Phương Tường rằng phải sẵn sàng cho tình huống di tản đại quy mô bất kỳ lúc nào, bọn họ cũng biết chiều nay sẽ có một cuộc chiến khốc liệt quyết định vận mệnh của toàn bộ trấn nhỏ này.

Ai nấy đều tràn ngập âu lo, hoang mang, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng.

Tất nhiên, càng nhiều hơn chính là hi vọng.

Hàn Phong nhìn một vòng, trầm giọng nói:

- Mọi người, cùng nhau, cố gắng!

- Cố gắng….

- Cố gắng…

- Cố lên…

Âm thanh đáp lại dần dần lan toả, cuối cùng là sôi trào như biển. Thanh âm của hơn 300 người để cho sĩ khí cùng nhiệt huyết của đám đội viên được đẩy lên cao trào. Có người ở đây có người thân, có người có vợ, có người có bạn bè, có người yêu.

Tất cả hi vọng sống sót đều đặt vào chiến dịch lần này.

- Xuất phát!

Hơn 30 đội viên dựa theo mệnh lệnh của Hàn Phong tiến về mấy chiếc xe, sau đó băng băng chạy thẳng tới chiến trường.

Chẳng qua bao lâu, đoàn xe đã tới gần hố sâu. Bọn họ đã diễn tập qua, sớm quen thuộc nhiệm vụ và vị trí của mình, đều nhanh chóng tiến vào phía sau các công sự định sẵn, nín thở ngưng thần chờ đợi đại chiến tới.

Sau khi nhìn thấy tất thảy đổi viên đã vào vị trí, Hàn Phong mới vung tay lên:

- Căng bạt, trải trận!

2 đội viên lập tức kéo căng tấm bạt lớn phủ lên hố sâu, còn bốc đất đá ném lên bạt lớn, đem cảnh vật bên dưới hoàn toàn che lại.

Hàn Phong muốn dụ địch nhảy xuống hố, tất nhiên cần làm ra động thái ngăn chặn việc sinh vật kia không ngu như dự tính. Che lại một chút, tránh cho nó nhìn ra sơ hở, né tránh hố sâu, như vậy thì hỏng mất.

Sau khi nhìn bước chuẩn bị cuối cùng xong xuôi, Hàn Phong mới nhìn về phía Chu Vấn bình tĩnh hỏi:

- Chuẩn bị xong chưa?

Chu Vấn có chút lo lắng, có chút sợ hãi, có chút hồi hộp, nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn cùng kích động.

Hắn nhớ ngày đầu tiên chính thức tham gia vào hành động săn giết thây ma, hắn khi đó chỉ là một người thường nhưng vẫn là nhân tố cực kỳ quan trọng, là người đã dụ dỗ thể thôn phệ E2 level 22 chui đầu vào cạm bẫy.

Trải qua gần một tuần, đến hôm nay hắn đã là người phi phàm cấp 7, nhưng vẫn như cũ đảm nhận vai trò mồi câu câu dẫn quái vật.

Nhưng bây giờ, hắn đã có thực lực hơn xưa rồi.

Nhân vật làm công việc dụ địch chuyên nghiệp thành thạo nhất trấn Hi Vọng.

- Đại đội trưởng, tôi đã sẵn sàng.

Chu Vấn hiếm có thời điểm nghiêm túc, lúc này khuôn mặt trẻ trâu cũng hiện lên nét tinh nhuệ cùng chính quy khác thường.

Hàn Phong gật đầu, ném cho hắn ba cái quần lót, thản nhiên nói:

- Một lát ném vật này vào kẻ địch. Có cơ hội, vậy ném vào mặt nó càng tốt, chạy một đoạn lại ném một cái.

Không khí nghiêm trọng áp lực thoáng chốc bị thổi bay biến, Chu Vấn khuôn mặt tái mét, còn Ngô Soái đứng bên cạnh hố sâu thì nghiến tới nát cả hàm răng.

Kia là quần lót của hắn, Hàn Phong cường thế trưng dụng làm đồ vật dụ địch.

Chu Vấn khuôn mặt méo xệch cầm lấy mớ quần lót, khoé miệng co giật khổ sở đáp lại:

- Tôi đã biết…

Hàn Phong cũng không dông dài, hai chân khẽ nhún hoá thành một luồng quang mang nhảy lên nóc một toà nhà 2 tầng.

Chu Vấn không dám chậm trễ, vội vã động thân nhảy theo.

Hắn là người phi phàm hệ tốc độ thuần tuý, đuổi theo Hàn Phong không một chút khó khăn.

Mấy phút sau, bọn họ đã tiếp cận siêu thị hai tầng.

Hàn Phong nhướng mày, phạm vi nhận áp lực dường như có chút mở rộng. Nhưng đã đi đến bước này không thể ngưng lại, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Vấn, người kia lập tức nhảy hai ba bước nhảy xuống đường lớn.

Hàn Phong búng tay, một băng nô cao 1,5 mét lập tức trống rỗng xuất hiện. Băng nô này trèo qua lan can, bịch bịch bịch mấy bước chạy về hướng siêu thị Thanh Hà.

Một lúc sau nó đã tiếp cận siêu thị, sau đó không chút do dự chui vào lỗ hổng trên tường.

Khoảnh khắc băng nô biến mất, một âm thanh tức giận, bạo ngược và đầy hỗn loạn máu tanh điên cuồng vang lên

- Grekkkkkk…

Mấy ngày qua là mấy ngày tệ hại nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của thể sức mạnh P2. Nó chỉ luôn an tĩnh tại hang ổ canh chừng bảo bối, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có những con ruồi tới quấy rối nó.

Nó há cái mồm rộng với 4 cái xúc tu đen kịt về phía băng nô khà một tiếng, sinh vật băng giá kia lập tức bị áp lực trọng lực tăng cường đè nén cho nát vụn.

P2 gào khan một tiếng nữa, hai chân dậm mạnh xuống đất, phá tan tường gạch phi thẳng ra bên ngoài.

Nó phải giết, phải giết, phải giết!

Chu Vấn vốn đang ngưng thần tĩnh khí chờ đợi, ngay khi nghe thấy tiếng gào khủng bố của P2, cùng với thân thể cự đại của thể sức mạnh choán kín tâm trí, hắn không chút do dự rút ra khẩu súng lục K54 điên cuồng xả đạn về phía trước.

Đồng thời hắn còn vận sức ném chiếc quần lót của Ngô Soái về phía đối phương, sau đó điên cuồng gào lên:

- Đồ trứng thối, có giỏi thì đuổi theo ông mày đi.

—————

Anh em đọc truyện chẳng chịu like cho tôi giề ><