Chương 104: Chuẩn bị trước đại chiến

Cũng may quá trình săn bắn không gặp trắc trở gì cả, bọn họ thuận lợi thăng cấp, an toàn trở về.

Nghĩ tới xong xuôi, Hàn Phong nhanh chóng hoàn thành tắm rửa, sau đó mặc vào đồ ngủ chui lên giường đắp chăn.

Cần phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có sức cho đại chiến ngày mai.

Một lúc sau, hắn lại tỉnh lại, chạy vào phòng tắm bê ra một chậu nước, sau đó búng tay biến chậu nước thành băng đá.

Thời tiết quá nóng, phải có đá lạnh giải toả nhiệt độ mới coi như ổn thoả được.

Thời điểm những ngày đầu tiên, băng đá hắn tạo ra rất nhanh sẽ tan rã do cạn kiệt năng lượng gia trì. Sau bao nhiêu cường hoá, hiện tại nó có thể duy trì cả đêm cũng không tan hết.

Quả nhiên sau khi có không khí mát mẻ tràn ngập, hắn đã ngủ rất ngon giấc.

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa có ló dạng, Hàn Phong đã tỉnh lại.

Hắn trước đây đã luôn dậy sớm như vậy. Cơm áo gạo tiền, nhân viên tầng chót phải tự học cách thức giấc mà tới giờ làm chấm công, hiện tại xem như vẫn giữ lại được thói quen tốt này.

Bây giờ cũng không thể buông lỏng được, bên ngoài tuy không có nợ nần tiền bạc truy đuổi nhưng có một đống thứ ghê gớm chực chờ uy hiếp, không tỉnh dậy thì chỉ có thể vĩnh viễn ngủ tới chết.

Tới khi Hàn Phong hoàn thành vệ sinh cá nhân, hai cái nữ tì dưới trướng mới tiến tới gõ cửa cốc cốc.

- Chủ nhân ~

- Vào đi.

Xuân Hoa Xuân Thu mang theo hồi hộp tiến vào phòng. Nhưng sau khi nhận ra chủ nhân còn dậy sớm hơn các nàng, đã sớm làm xong công tác cá nhân, mặc vào y phục chiến đấu thường ngày, các nàng không khỏi dâng lên xấu hổ.

Dường như công việc tì nữ của các nàng chỉ dừng lại bưng bê dọn dẹp và “quay vật phẩm”.

Hàn Phong không có để ý lắm, thản nhiên nói:

- Dọn dẹp phòng ngủ một chút. Dưới gầm giường có vật quan trọng của tôi, không được phép đụng vào.

Nhị nữ nghe vậy vội vã cúi người đáp:

- Dạ…

Hàn Phong căn dặn vài câu nữa mới thản nhiên bước ra ngoài chạy tới khu huấn luyện.

Dù hôm nay có đại chiến sắp phát sinh thì hắn cũng không muốn thay đổi nề nếp sinh hoạt. Hôm qua mới thăng cấp, mới mạnh lên, đương nhiên phải làm quen với sức mạnh mới rồi.

Có quen thuộc mới có khống chế tinh diệu, khống chế tinh diệu mới ra tay chuẩn xác. Phân lượng vừa đủ, tiết kiệm tài nguyên, đạt hiệu quả cao, không thừa không thiếu.

Chỉ có hiểu rõ nguồn sức mạnh bản thân đang nắm giữ mới tính là thực sự sở hữu.

Đầu tiên là hít đất, sau đó là kéo xà, sau đó là chạy tại chỗ, chạy vòng vòng, nhảy nhót bốn phương tám hướng. Kế đó là lung tung quyền, linh tinh chưởng, loạn xạ đao pháp, thô sơ giản lược thân pháp… Hàn Phong học được bao nhiêu thì thực hành bấy nhiêu, miễn là bản thân cảm thấy thuận tay vừa chân là được.

Thời điểm đã tương đối thoả mãn bản thân, hắn mới động niệm tinh thần tạo ra hai băng nô cao mét rưỡi, sau đó khoanh tay nhìn chúng nó đại chiến với nhau.

Trái ngược với Hàn Phong an nhàn, hai băng nô này ra đòn cực kỳ ác độc. Một tay cầm thương, một tay cầm chuỳ, khi thì tàn nhẫn với đối thủ, đôi lúc sẵn sàng kích nổ một bộ phận cơ thể, tàn nhẫn với cả bản thân, có thể nói là dũng mãnh không sợ chết.

Chẳng qua bao lâu, hai cái băng nô đã tự đánh nhau tới vỡ thành tám khối.

Cứ như vậy, hắn thao túng băng nô đại chiến qua 3 lượt nữa mới chịu ngừng lại, trở về nhà ăn sĩ quan.

Nơi này đã có một đám tiểu đội trưởng đang chuẩn bị dùng bữa. Thấy Hàn Phong bước tới, bọn họ đều lục tục đứng lên cúi chào.

Sáng nay có món cháo cá nấu đậu xanh, còn có lạp xưởng ăn cùng bánh bột rán, một quả táo nhỏ, có thể nói khẩu phần vô cùng đầy đủ.

Sau khi giải quyết xong cái bụng đói, hắn thản nhiên bước về phòng hội nghị.

15 phút sau, đúng 7h sáng, tất cả tiểu đội trưởng đều tề tựu đông đủ.

Sau giai đoạn chào hỏi, Hàn Phong nhìn một vòng rồi gật đầu ra hiệu, Liễu Huyên sớm chuẩn bị xong, đưa tới tay từng tiểu đội trưởng mỗi người một bản danh sách.

Bên trên ngoài tổng hợp lại chi tiết hành động thì còn có danh sách những người trực tiếp tham gia đại chiến ngày hôm nay, ngoài ra còn có những người sẵn sàng dự bị thay thế.

Chu Vấn cầm lên tờ giấy cẩn thận xem xét. Đội viên của hắn có 3 người sẽ tham gia đại chiến, cả 3 người này đều có các kỹ năng viễn trình công kích. Ngoài ra còn có 2 người dự bị thay thế.

Châu Lam cũng cẩn thận đọc kỹ danh sách thành viên trực tiếp tham gia, chỉ có nàng và Lưu Giang cái tên dư nghiệt Tam Lang hội kia, còn có 1 đội viên dự bị.

Mã Mộng Đình thì thở phào một hơi, con trai nàng không cần tham chiến, đội viên dưới trướng có 1 người có kỹ năng quang tiễn, 1 người có kỹ năng thuỷ đạn.

Kha Thành cẩn thận đọc kỹ nội dung bên trên, tiểu đội của hắn có hắn và em trai Kha Mã, ngoài ra còn một đội viên nữa có kỹ năng đao khí tăng cường, một đội viên có kỹ năng chôn chân.

Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân mỗi tiểu đội đóng góp thêm 1 nhân sự.

Tổng số nhân sự trực tiếp tham chiến hơn 20 người, dự bị 8 người.

Hàn Phong nhìn một vòng rồi trầm giọng nói:

- Ngoài những người tham gia trực tiếp sẽ còn có xe bọc thép với súng đại liên 12ly7 của tiểu đội trị an do Nhạc Sơn áp trận, tiểu đội trị liệu, tiểu đội dự bị. Tất cả những người còn lại chờ tại bên ngoài sẵn sàng tiếp ứng nếu cần.

- Sáng nay, chúng ta sẽ nỗ lực thanh lý thây ma, tranh thủ thời gian đẩy trình độ của tất cả mọi người lên mức cao nhất. Trước bữa trưa, diễn tập một lần. Sau bữa trưa, khai chiến.

Các tiểu đội trưởng đều lớn giọng hô vang:

- Rõ!

Sau khi bàn giao xong, cao tầng trấn hi vọng nhanh chóng hội quân điểm tướng, chọn ra tinh anh trong đội nhóm của mình, tất cả tập trung trong sân rộng.

Ở đây đều là người phi phàm cấp 5, thành viên dự bị cũng đạt cấp 4.

Hàn Phong rút thanh phong đao quát lớn:

- Xuất phát!

Sau tiếng hô vang của hắn, từng đoàn ô tô nối tiếp nhau chạy khỏi cổng lớn trấn Hi Vọng.

Đoàn xe chủ lực chiến đấu dẫn đầu, kế đó là xe bọc thép cõng súng máy 12ly7, xe chở đội cứu thương, xe quân dự bị, cuối cùng là hai chiếc xe chở hàng và xe chở đội lao động.

Chẳng mấy chốc đoàn xe đã tới tiền tuyến. Nơi này là một hố sâu sâu tới 5 mét, dài 6 mét, rộng 5 mét. Sườn hố thẳng đứng không có một điểm tựa.

Hàn Phong nhìn lướt qua một lát rồi quay người nói với Ngô Soái:

- Đệ dẫn binh đẩy tới siêu thị, một khi gặp áp lực gia tăng trên thân thể liền lập tức lui lại. Chúng ta chỉ cố gắng gia tăng được chút nào hay chút đó.

Ngô Soái nghiêm túc đáp:

- Được, giao cho đệ.

Sau khi Ngô Soái dẫn quân rời đi, Hàn Phong mới ra lệnh cho đội lao động:

- Chuẩn bị trận địa!

Theo mệnh lệnh của hắn, đội viên đội lao động bắt đầu nhiệt thành tiến lên, từ hai chiếc xe chở hàng lấy xuống dụng cụ bắt đầu bố trí theo kế hoạch.

Đứng bên cạnh Hàn Phong là Đường Hiếu.

Trung niên nam tử này là một kỹ sư hoá học, ông ta có chấp niệm rất lớn đối với việc tìm kiếm người thân mắc kẹt trong thành phố. Hàn Phong còn nhớ rõ lời hứa tìm kiếm người thân cho ông ta, kia chính là chung cư Bình An, khu Sơn Thuỷ phía đông.

Ông ta chính là người tham mưu cho hắn cách dùng nước muối để dẫn truyền giật điện, trực tiếp giết chết thể thôn phệ level 22.

Lúc này hắn chậm rãi nói:

- Đường Hiếu, nếu việc lần này có tác dụng, ông sẽ lại lập được đại công. Tôi chắc chắn nếu tương lai thăm dò thành phố DH, hướng tiến tới chính là hướng đông.

Đường Hiếu khuôn mặt buồn rầu đáp lại:

- Hàn Phong, cậu vẫn nhớ tới chuyện của tôi khiến tôi vô cùng cảm kích. Về sắp đặt dưới hố, tôi đảm bảo sẽ có tác dụng trên lý thuyết. Chẳng qua nếu lực lượng của quái vật kia quá lớn, tôi cũng không đảm bảo được tác dụng thực tế.

Hàn Phong gật đầu:

- Chỉ cần có một điểm tác dụng đã là rất tốt rồi. Được rồi, ông ở lại chỉ đạo bọn họ sắp đặt, sau khi hoàn thành thì về trước, nơi này sắp tới sẽ rất nguy hiểm.

- Rõ.

Hàn Phong sau khi rời đi hố sâu thì nhún người chạy đi, chẳng mấy chốc, hắn đã tới địa điểm cách nơi này 200 mét.

Đây là nóc một toà nhà 3 tầng.

Trần Diệu Âm đang thiết lập khẩu AWM vào vị trí sau công sự, thấy Hàn Phong tới gần, nàng ta chào theo quy chuẩn sau đó nhanh chóng nói:

- Vị trí này rất phù hợp. Chẳng qua phải xem sắp đặt của anh đúng như dự đoán. Bằng không, tôi cũng không thể đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Phong gật đầu:

- Chỉ có hai cơ hội, cô phải hoàn thành mục tiêu trong hai lần bắn. Bằng không, tất cả chúng ta đều sẽ chết.

Trần Diệu Âm có chút im lặng, sau đó thở dài nói:

- Hi vọng khi đó gió đừng có quá lớn.

Sau khi bàn giao xong công tác với Trần Diệu Âm, Hàn Phong lại chạy tới một góc khác.

Từ Thôi đang ra sức chỉ đạo các đội viên, thấy Hàn Phong tới gần thì nghiêm người chào rồi báo cáo:

- Đại đội trưởng, tất cả đang được chuẩn bị đúng kế hoạch.

Hàn Phong nheo mắt nhìn hàng dài thi thể dưới đất, còn có thêm rất nhiều thi thể đang được các đội viên đội hậu cần kéo tới.

Hắn chỉ tay vào vài thi thể trong đó rồi nói:

- Cái này, cái này, cái kia… Ừm, cả cái kia nữa, đều đem hết đi. Những cái còn lại, bổ đầu móc óc, bổ ngực móc tim. Từ nay tới trưa, tôi muốn trọn vẹn một tấn thành phẩm.

Từ Thôi nuốt một ngụm nước bọt sau đó nghiêm giọng đáp:

- Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Phong rời đi tiến tới đội trị liệu, nhìn Liễu Huyên, Tường Vi và 3 vị bác sĩ đang chuẩn bị rất nhiều sau một lều trại.

Ở đây có hàng dài những cốc nước màu đỏ đang được pha chế thêm gì đó.

Thấy Hàn Phong tới gần, vị bác sĩ già nhất tiến lên chào theo tiêu chuẩn, sau đó nói:

- Thủ lĩnh, tất cả đã được chuẩn bị xong.

Hàn Phong gật đầu, động viên ông ta vài câu sau đó nhìn qua hai cái nữ nhân sở hữu kỹ năng Hồi Tức.

Hắn nhàn nhạt nói:

- Tới lúc đó còn cần nhờ 2 vị thật nhiều.

Liễu Huyên chỉ gật đầu xem như đã biết, nhưng Tường Vi bên cạnh thì chợt nheo mắt nhìn thẳng vào Hàn Phong, chậm rãi hỏi:

- Hàn Phong, vì sao anh cực lực ngăn không cho đội viên tiếp xúc trước với quái vật kia? Nếu chia thành vài đợt do thám, để tất cả bọn họ đều được biết rõ chi tiết quái vật kia, không phải sẽ chủ động hơn trong vấn đề đối chiến sao?

Hàn Phong đang định tuỳ tiện trả lời qua loa cho xong chuyện, nhưng sau khi nghĩ tới cái gì đó, hắn hé miệng, nhìn thẳng vào tròng mắt đối phương mà cười lạnh lùng:

- Nếu họ nhìn thấy quái vật kia, họ sẽ e sợ, sẽ rụt rè, sẽ đánh mất sĩ khí, thậm chí dâng lên tâm lý phản chiến, muốn bỏ qua, thậm chí muốn bỏ chạy.

- Những thứ không biết là những thứ đáng sợ nhất, nhưng mà, chúng cũng là những thứ tầm thường nhất. Không biết nó đáng sợ đến thế nào, vậy có thể coi như nó không hề đáng sợ.

- Lần hành động này, một là thành công, hai là chết sạch. Đội ngũ của tôi, không nuôi người sợ hãi.

- Đến lúc họ tiếp xúc lần đầu, cũng chính là lần cuối. Phải thành công, phải tiến lên, phải có giác ngộ liều mạng.

- Tôi nói thẳng, nếu tới lúc đó ai dám lâm trận bỏ chạy, phía sau sẽ có đội dự bị cầm súng sẵn sàng bắn hạ, tuyệt không thương tiếc.