“Xin chào, chị tên Tô Phỉ. Bạn nhỏ, chúng ta làm quen được không?” Tô Phỉ lon ton chạy tới chỗ Hàn Mặc, khua khua tay. Hàn Mặc liếc nhìn Tô Phỉ, khoé miệng co rút, cô gái này thuộc dạng người điếc không sợ súng hở? Cô ta có thấy cái thái độ ‘Chớ tới gần’ của hắn hay không mà còn dám tiến lại đây???
Tô Phỉ thấy Hàn Mặc không đáp, cô cũng không tức giận, mỉm cười nói tiếp: “Chị thấy em rất lợi hại nha! Em cấp mấy vậy? Cấp ba đúng không? Chị cũng cấp ba nha, nhưng không mạnh bằng em a. Này nhé, em là trai hay gái vậy? Em có đội ngũ không?...”
Hàn Mặc đi đâu Tô Phỉ cũng chạy theo đến đó, thao thao bất tuyệt bên tai làm Hàn Mặc thực đau đầu nha. Hàn Mặc lúc ày đã sớm mất kiên nhẫn với Tô Phỉ, con gái con đứa sao lại có thể lắm mồm như vậy, có để người khác sống hay không a.
Hàn Mặc đang đi thì đột nhiên dừng lại làm Tô Phỉ đi phía sau suýt thì đụng phải, xoay người lại, Hàn Mặc mặt than:
“Sao chị nghĩ em là cấp ba?”
Tô Phỉ hơi ngẩn người nhìn thân ảnh bé nhỏ đội mũ che gần hết khuôn mặt trước mắt, cô nói nhiều như vậy nhưng cũng không ôm hi vọng đứa nhỏ này đáp lại, bây giờ lại nghe thấy giọng Hàn Mặc thì không khỏi sửng sốt, mỉm cười nói:
“Em rất mạnh nha, nưng không mạnh bằng Hạ ca nhà chị được! Hạ ca cấp bốn nên chị đoán em cấp ba a.”
“Không mạnh bằng?” Hàn Mặc khóe miệng run run, liếc Hạ Kính Thiên đang đứng xa xa chỉ đạo người khác thu vật tư. Đúng a, hắn không mạnh bằng tên kia bởi vì hắn mạnh hơn a~. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy tự hào và sùng bái của Tô Phỉ, Hàn Mặc cũng không nỡ đập nát, thôi vậy, đại gia không chấp!
“Quân Lãnh, 15 tuổi, nam. Hân hạnh làm quen!” Hàn Mặc đưa tay ra, nha, đừng trách hắn dùng tên giả a, hắn không muốn lát nữa cướp tinh thạch xong bị dán luôn lệnh truy nã đâu a.
“Tô Phỉ, 18 tuổi, hân hạnh làm quen a~” Tô Phỉ cười híp mắt bắt tay với Hàn Mặc.
Hàn Mặc cao hứng khóe môi cong cong, đợi lát nữa ta cướp mất tinh thạch xem các ngươi còn cười được nữa hay không. Hắn không biết rằng mọi biểu cảm của hắn đều bị Hạ Kính Thiên lẳng lặng thu vào mắt.
“Vì cái gì bên trong lại trống rỗng?” Trương Nhất Thiên nhìn mấy kho hàng trống không giận dữ gào lên, vì cái gì nhiều anh em của hắn chết như vậy nhưng lại hầu như toàn kho trống. Hắn mới không cam tâm như vậy, chắc chắn là có kẻ giấu đi. Đúng, chắc chắn có kẻ dở trò giấu đi!
Tầm mắt nhìn tới Hạ Kính Thiên đang chỉ huy người mình thu thập vật tư, trong mắt hắn lóe lên tia sáng, hùng hổ đi về phía Hạ Kính Thiên: “Con mẹ nó nhà mày giấu vật tư đúng không? Chắc chắn là bọn mày dở trò.”
Thấy có người đến gây chuyện, Hạ Kính Thiên còn đang đau đầu chuyện kho hàng trống không sắc mặt liền đen hơn.
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận! Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!” Tô Phỉ đùng đùng nổi giận, bọn họ cũng không tìm được nhiều vật tư. Một bến tàu lớn như vậy nhưng cư nhiên vật tư không có bao nhiêu, bọn họ không thèm chiếm tiện nghi rồi mà đám người này dám nói họ giấu đồ đi, đáng chết!
Một thủy cầu lớn ngưng tụ với tốc độ mắt thường cũng thấy được trên tay Tô Phỉ, ý tứ của cô rất rõ ràng, cô muốn đánh Trương Nhất Thiên. Nhưng thủy cầu chưa kịp rời khỏi tay đã bị băng nhận đánh vỡ.
“Hạ ca, anh làm gì vậy? Không lẽ để bọn họ đổ tội cho chúng ta thế sao?” Tô Phỉ oán giận nhìn Hạ Kính Thiên, cô không thể tin hành động ban nãy của Hạ Kính Thiên.
Hàn Mặc đứng bên cạnh Tô Phỉ nở nụ cười nhạt, đồ bến tàu hầu như đã bị hắn lấy vào không gian, tất nhiên sẽ có nhiều kho trống, vả lại, hắn rất hứng thú muốn xem tên cao ngạo kia xử lí thế nào, chế độ hóng hớt cứ như vậy được bật lên.
Hạ Kính Thiên không để ý tới thái độ của Tô Phỉ, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng làm Trương Nhất Thiên và Đỗ Nhạc cảm thấy ớn lạnh.
“Kho trống nhiều, vật tư ít ỏi. Mọi người tại đây đều dựa theo thực lực mà thu thập, các ngươi tài không bằng ai, thấy người của ta thu được nhiều vật tư hơn liền muốn chạy sang chiếm tiện nghi. Lá gan không nhỏ!” Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều im lặng, quả thật bọn người Trương Nhất Thiên và Đỗ Nhạc đều muốn cậy đông chiếm chút tiện nghi, Hạ Kính Thiên lạnh lùng phóng ra uy áp cấp bốn khiến những dị năng giả cấp ba run rẩy, trong cổ họng một mùi tanh nồng, dị năng cấp hai thì phun ra một ngụm máu, còn cấp một và người thường trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
Hàn Mặc thấy vậy liền đóng kịch, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tay chân lảo đảo tựa hồ đứng không vững, run run rẩy rẩy. Người ngoài nhìn không hề phát hiện hắn đóng kịch, tay chân loạng choạng sắp ngã liền được Tô Phỉ kéo lại ổn định thân hình, Hàn Mặc bày ra sự cảm kích khiến Tô Phỉ càng yêu thích đứa nhỏ trước mắt hơn, thật không ngờ đứa trẻ này rất lễ phép nha.
Nhìn ký chủ nhà mình diễn kịch, hệ thống không khỏi cảm thán, ký chủ diễn hay vậy nếu là trước mạt thế chắc chắn sẽ đoạt được danh hiệu Ảnh Đế, đúng vậy, chắc chắn không sai!
Hạ Kính Thiên liếc nhìn Hàn Mặc bên kia, bỗng nhiên thấy kì lạ, một cường giả mạnh hơn cả hắn lại vì loại uy áp này mà sợ hãi? Nhưng chật vật thế kia chắc cũng không phải giả đi.
“Grào…!” Một tiếng gào của tang thi vang lên khiến tất cả mọi người da đầu run lên, này không giống bọn tang thi ban nãy, con tang thi này mạnh hơn. Hàn Mặc và Hạ Kính Thiên thì ngược lại, cảm thấy vô cùng vui vẻ, hứng thú, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng chịu ra.
Con tang thi đầu lĩnh thấy đám đồng loại cấp thấp bị hai con mồi kia oanh tạc gần hết, bỗng nhiên chuyển mục tiêu từ đám người kia lên người Hàn Mặc và Hạ Kính Thiên, hai con mồi này chắc chắn ăn rất ngon. Nhưng đợi mãi cũng không thấy con mồi đi tới cái bẫy nó dựng sẵn, nó rất sốt ruột, lại thấy Hạ Kính Thiên tỏa ra uy áp, thực lực ngang với nó liền sinh ra hiếu chiến, trực tiếp gào lên muốn cùng con mồi chiến đấu.
Tang thi ‘mời chiến’!
Nghe thấy tiếng gào kia, lại thấy một con tang thi toàn thân rực lửa đứng trên kho hàng cách đó chừng hai mươi mét, Hạ Kính Thiên và Hàn Mặc liền biết nó đây là mời chiến. Bất quá, từ đầu tới cuối, Hàn Mặc luôn áp chế thực lực, tang thi đầu lĩnh không hề phát hiện ra, liếc Hạ Kính Thiên một cái, nó là mời ngươi đánh nhau. (Nói nhảm, nếu tang thi mà biết Hàn Mặc mạnh hơn nó, nó còn đứng đó mà mời chiến sao.)
Hạ Kính Thiên đương nhiên biết tang thi kia là khiêu chiến với hắn, cẩn thận đánh giá thực lực đối phương, ung dung tiến về chỗ tang thi.
“Nhóc tuyệt đối không được rời khỏi chị biết không? Con tang thi kia mạnh ngag Hạ ca đấy, nhóc không đánh được đâu.” Tô Phỉ sợ hãi, sắc mặt trầm trọng tóm lấy tay Hàn Mặc kéo hắn lui ra sau. Hàn Mặc có thể cảm nhận được tay Tô Phỉ run rẩy, khóe miệng không nhịn được mà co rút, hắn đã không thể đếm được từ lúc tới đây đã co rút khóe miệng bao lần nhưng hắn dám khẳng định tuyệt đối nhiều hơn đời trước của hắn.
Nhưng ý tốt của cô gái tên Tô Phỉ này hắn nhận, tuy không tiếp xúc nhiều, chỉ mới cùng nhau nói chuyện một lúc nhưng Hàn Mặc hắn có thể nhận ra được cô gái này không xấu, không phải thánh mẫu, có thực lực, là đối tượng có thể kết giao. Tuy lát nữa đôi bên sẽ trở mặt, nhưng nếu có cơ hội gặp lại, hắn sẽ hết lòng bảo hộ mạng người này.
“Ký chủ, con tang thi này có dựng bẫy. Ngươi nên cẩn thận.”
“Bẫy? Chỗ nào? Sao ta không thấy?” Hàn Mặc cợt nhả hỏi.
“Hướng người kia tiến tới cách khoảng 10 mét…”
Đồng tử Hàn Mặc co lại, có bẫy a, tang thi biết đặt bẫy thật không biết có bao nhiêu khả năng suy nghĩ, hắn không lo lắng Hạ Kính Thiên rơi vào bẫy, hắn cũng không lo lắng người trên bến tàu này ra sao, chỉ là hắn đột nhiên cân nhắc có hay không đem cái kia tang thi làm vật thí nghiệm, tang thi có trí tuệ đối với nhân loại đích thị là một cái tuyệt vọng, một cái tát phi thường đau a.
Hệ thống quân liếc mắt liền phát hiện cái kia suy nghĩ quái đản ký chủ, nó thật sự không biết nếu bắt cái kia tang thi ký chủ nó làm sao mà nghiên cứu. Im lặng nửa giây, hệ thống liền lên tiếng: “Ký chủ, tốt nhất ngươi nên đánh nhanh rút gọn đi. Sau đó còn phải đi tìm cửa hàng đá quý nữa.”
“Cái này lại không vội, ta là muốn xem bản lĩnh của kẻ kia. Mà ta thực nghi ngờ ngươi có phải mấy bà nội chợ không mà lại nhiều lời như vậy.”
Hệ thống quân: “…”
“Ký chủ, ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi còn xúc phạm ta, ta liền đào cho ngươi mấy cái hố! Ta sẽ hố chết ngươi luôn!” Hệ thống nổi giận rồi, tạc mao rồi, hắc hắc, Hàn Mặc cười thầm trong bụng, quả nhiên trọc nó nhà thú vị nhất. Hàn Mặc hề hề nói: “A--. Ta liền biết sai rồi, ta chỉ là hứng thú thôi a, Hệ thống đại nhân, tuyệt đối không được hố ta nha! Sống ở mạt thế rất khổ cực, ngươi mà hố ta, ta sống không có nổi.”
Chỉ nghe hệ thống hừ một tiếng, không nói gì thêm, Hàn Mặc cũng liền không để ý, mà ngạc nhiên trận chiến diễn ra từ khi nào.
“Này, nhóc có nghe chị nói gì không? Sao lại ngẩn người ra vậy?” Tiếng Tô Phỉ vang lên bên tai làm Hàn Mặc hoàn hồn, ngước lên ngơ ngác không hiểu.
“Hả?”
“Haha, nhóc chắc chắn là bị uy phong của Hạ ca làm cho ngây ngốc rồi đi. Không sao, lúc trước chị lần đầu nhìn thấy cũng như nhóc vậy. Hạ ca thực ngầu a!!!”
Hàn Mặc ghét bỏ liếc mắt, bà chị này hâm mộ cũng phát cuồng rồi đi, không thèm để ý tới Tô Phỉ, hắn liền chăm chú theo dõi.
Một băng một hỏa kẻ tới ta đi, tấn công lại phòng thủ, từng cái hỏa cầu, băng thuẫn, băng nhận, hỏa tiễn,… cứ thế xuất hiện tạo thành một đạo phong cảnh chói mắt, trên mặt đất đã bị đục không ít chỗ nhưng hai bên vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Tang thi ném về Hạ Kính Thiên cái đại hỏa cầu, liền theo sau nó mà lao tới, đợi khi Hạ Kính Thiên đánh bật hỏa cầu thì đánh cho Hạ Kính Thiên một đòn. Hạ Kính Thiên cũng nhìn ra kế hoạch của tang thi đầu lĩnh, nhưng một hỏa cầu lớn như vậy tránh thực sự khó, lại nói phía sau là hắn người, mấy kẻ trên bến tàu kia hắn không lo, chỉ là không thể không quan tâm người của hắn.
Nếu không thể tránh thì cứ vậy tiến lên đi!
“Băng hóa.” Hạ Kính Thiên triển khai kĩ năng.
Một lời vừa ra, đại hỏa cầu lập tức hóa băng, đột ngột dừng lại giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Lúc này, tang thi đầu lĩnh đã lao tới, Hạ Kính Thiên làm cái thủ thế, một làn khói đen dần hình thành trên tay phải đang giấu phía sau, tay còn lại ngưng tụ băng nhận đánh về tang thi.
Tại một giây trước khi băng nhận chạm tới, một đạo tàn ảnh kéo tới, tiếp đó là loạt ánh đao lóe lên đem tang thi thủ cấp chém xuống, lại chém phong nhận thành từng mảnh vụn.
Hàn Mặc đứng một bên xem trận chiến, thấy Hạ Kính Thiên cứ đánh như vậy vẫn chưa kết thúc lại cộng thêm hệ thống quân liên tục nhắc nhở thời gian, Hàn Mặc mất kiên nhẫn, trong lòng lóe lên tia lửa giận. Lúc Hạ Kính Thiên tung kĩ năng, tay hắn đã đặt trên chuôi kiếm, đợi tới khi Hạ Kính Thiên làm cái thủ thế liền dứt khoát lao tới vung kiếm lấy xuống thủ cấp tang thi, chém phong nhận thành mảnh vụn.
Một kiếm đâm xuống đầu tang thi tìm kiếm, đem tinh thạch màu đỏ mĩ lệ nhặt lên, đưa mắt nhìn về Hạ Kính Thiên đứng tại đó nhíu mày, ngữ khí lạnh băng còn đem theo vài phần tức giận.
“Thứ này, ta lấy!”