Chương 6: Cướp đoạt (Trung)

“Thứ này, ta lấy!”

Hàn Mặc thản nhiên bỏ tinh thạch vào túi quần, kì thực là bỏ vào không gian trước sự không thể tin nổi của mọi người. Con mẹ nó thực sự trên đời có kẻ không sợ chết oan mà lao vào- quần chúng gào thét~ING

“Quân Lãnh, nhóc đang làm cái gì?!” Tô Phỉ cả kinh chạy tới, dùng sức lắc lắc vai Hàn Mặc, giọng nói đem theo vài phần nóng giận: “Mau trả lại tinh thạch cho Hạ ca!” Tên nhóc này không cần mạng nữa sao? Hạ ca hắn đang cần tinh thạch tăng cấp, làm hắn nổi giận, tên nhóc này còn sống được sao.

Hàn Mặc nhìn Tô Phỉ, hắn bây giờ mới nhận ra mụ nội nó bà chị này không phải Đội trưởng khống mà đích thị là cái não tàn người a. Đây là tang thi hắn giết, đương nhiên là của hắn, mắc mớ gì phải giao ra.

“Đây là của ta, không phải của hắn!” Hàn Mặc quả quyết không giao ra.

Nghe vậy Hạ Kính Thiên sắc mặt vốn không tốt này lại càng tối, vẫn cố giữ thái độ hòa nhã, đối Hàn Mặc bình thản nói:

“Tang thi này là do ta đánh.” Nên đáng lí nên là của ta.

“Tang thi là ngươi đánh, nhưng ngươi giết nó sao?”

Ngay tức khắc, hai bên giương bạt kiếm, không khí bến tàu tưởng muốn giảm xuống 10 độ. Những kẻ nơi đó theo dõi cảm thấy run rẩy, bọn họ không muốn tí nào ngăn ngăn cản, ai mà biết đi tới bọn họ sẽ nhận cái gì công kích. Đỗ Nhạc và Trương Nhất Thiên ăn ý nhân lúc không ai để ý bèn dẫn người của mình rời khỏi, không có vật tư, liều mạng ở lại cũng không được ích lợi gì. Tô Phỉ lúc này cũng đã đứng ra xa, không dám tiến lại gần hai người nọ, hết đưa mắt nhìn Hạ Kính Thiên rồi lại đưa mắt nhìn Hàn Mặc.

Hàn Mặc giương mắt nhìn Hạ Kính Thiên muốn nửa ngày, bên ngoài vẫn một vẻ mặt vô cảm nhưng bên trong đang cùng hệ thống vui vẻ không thôi.

“Hiện giờ ta có bao nhiêu tích phân?”

“3000 tích phân, hấp thụ hết ký chủ sẽ có 4000 tích phân.”

“3000 tích phân a…” Con số này tuy không lớn nhưng lần đầu liền cảm thấy không tồi, nghĩ vậy tâm tình Hàn Mặc vui vẻ hẳn lên, liếc nhìn viên tinh thạch nằm trong không gian đã muốn ảm đạm đi nhiều, suy nghĩ một hồi bèn nói với hệ thống: “Không cần hấp thu hết, năng nượng còn lại nhượng cho tên kia đi!”

“Ký chủ! Không được a! Đó là tích phân đó!” Hệ thống bất mãn rít lên.

“Chẳng phải đã có 3000 tích phân sao? Còn lại cho hắn coi như là công đánh quái đi.”

“Không được!”

“Tích phân là của ta, ta còn chưa kêu, hệ thống ngươi kêu cái gì! Còn không mau dừng lại?!” Hàn Mặc trừng mắt hệ thống quân, cái kia hệ thống mở miệng muốn nói nhưng nửa ngày đều không nói được gì, đúng a, tích phân của ký chủ chứ đâu phải của nó a. Hệ thống làm ra cái biểu tình đau khổ vặn vẹo, ai oán mà dừng hấp thu năng lượng tinh thạch.

Hắn bình tĩnh đi tới chỗ Hạ Kính Thiên, cách hắn một sải tay thì dừng lại, móc ra tinh thạch, hướng Hạ Kính Thiên nói:

“Nhượng cho ngươi cũng được, bất quá ta muốn đổi một thứ.”

Hạ Kính Thiên tân tân khổ khổ vật lộn với tang thi đầu lĩnh, thời điểm sắp hao hết dị năng, khó khăn mới tìm được cơ hội chấm dứt lại cứ thế bị Hàn Mặc cướp mất, thời khắc đó hắn triệt để tức giận, tinh hạch này không có tác dụng với người cấp bậc cao hơn, hà tất phải cùng hắn tranh giành? Hay là đang muốn gây khó dễ cho hắn?

Hạ Kính Thiên hắn chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi bước đầu tạo dựng được sự nghiệp riêng, lại nâng thực lực tới cấp 4 trung cấp, so với người khác chính là một cái yêu nghiệt, hắn đắm chìm trong sự kính nể và kiêng dè của người khác, từ mạt thế tới giờ chưa kẻ nào dám ở trước mặt hắn lộ ra chút bất mãn, chống đối. Còn hôm nay hắn thấy gì? Một kẻ còn yêu nghiệt hơn cả hắn, một nhóc con chỉ có mười mấy tuổi đã cấp 7, đây chính xác là một thanh kiếm đâm vào tim hắn, chính là một cái gai nhọn. Ý định ban đầu muốn thu thập tiểu đệ liền triệt để bãi bỏ, tâm tình Hạ Kính Thiên phi thường không tốt, nực cười, một cường giả như vậy chịu phục tùng hắn sao.

Hạ Kính Thiên vô cùng đè nén tâm tình, cố gắng thưởng thức người này, không thể thu làm tiểu đệ thì kết giao cũng tốt, tránh sau này hắn thực lực chưa đủ lại đối đầu với người này. Nhưng hắn vừa thấy cái gì??? Người kia trắng trợn cướp đi thứ hắn phải dốc toàn lực. Lửa giận trong lòng cháy rực, không khí giữa Hàn Mặc và Hạ Kính Thiên liền là giương cung bạt kiếm, làm cho người khác cảm tưởng chỉ một giây tiếp theo hai người họ sẽ lao vào đánh nhau.

Ha, giờ thì lại muốn cùng hắn trao đổi. Từ lúc phát hiện người này cho tới hiện tại, mọi cử trỉ hành vi đều bị hắn thu vào trong mắt, biến hóa tâm tình đều bị hắn nhìn rõ cả, chỉ một khoảng thời gian mà tâm tình đối phương đã biến hóa mấy lần, đây là tâm thần phân liệt đi? Hắn thực sự không thể lí giải được tính cách của Hàn Mặc. Cái kiểu tâm tình này còn khó chiều hơn cả mấy phụ nữ hắn từng gặp.

“Muốn gì?” Hạ Kính Thiên mặt liệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hai mắt Hàn Mặc sáng lên, ban nãy hệ thống nói với hắn miếng ngọc bội hình bán nguyệt trên cổ người này rất có giá trị tích phân, nếu là trước kia miếng ngọc đó có thể đáng giá nhưng trong thời mạt thế này nó còn tác dụng sao? Chỉ cần dùng viên tinh thạch này đổi lấy ngọc bội sợ gì không được, Hàn Mặc khóe miệng cong cong chỉ tay vào miếng ngọc.

Ừm, đây chính là bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền.

Chưa đến nửa giây sau toàn bến tàu im lặng, một đàn quạ đen chậm rãi bay qua đầu mọi người. Tô Phỉ đứng hình rồi, con mẹ nó tên nhóc này thực to gan a. Đây là tỏ tình sao? Là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết sao?! Đứa trẻ này thực sự quá bạo rồi!

Hàn Mặc thấp hơn Hạ Kính Thiên không chỉ một cái đầu, hắn đứng cũng chỉ miễn cưỡng tới ngực Hạ Kính Thiên. Chỉ tay vào miệng ngọc bội, nhưng người khác nhìn sao cũng không ra, chỉ thấy một tên nhóc con cười gian, chỉ tay muốn người đâu có ai thấy kia miếng ngọc bội.

Hạ Kính Thiên nhìn Hàn Mặc ánh mắt có chút phức tạp, im lặng không biết suy nghĩ gì, khi Hàn Mặc cánh tay cảm giác muốn gãy thì Hạ Kính Thiên bỗng dưng tiến lên đoạt lấy tinh thạch.

“Ngươi còn nhỏ.”

Không kịp phản ứng liền bị lấy mất tinh thạch, khuôn mặt hắn tối đen, lại nghe thấy câu “Ngươi còn nhỏ”, Hàn Mặc ghét cả đời trước lẫn đời này đều ghét cay ghét đắng bị coi là trẻ con, không để ý tại sao Hạ Kính Thiên nói câu đó liền xù lông.

“Ngươi nói ai nhỏ! Gia năm nay 15 tuổi rồi, nhỏ cái đầu ngươi!”

Nhìn Hàn Mặc, ai cũng trợn mắt há mồm, lại cũng có người lắc đầu, vô ý khiến hiểu lầm lại lún thêm một chút. Đám thuộc hạ của Hạ Kính Thiên thấy đội trưởng không nói gì, liền tự bổ não. Nếu đội trưởng đồng ý, đây chính là chị dâu, nha, cũng chưa chắc, nhỡ đâu đội trưởng lại là băng sơn mặt liệt thụ thì sao???? Ai nha nha, tiểu công tiểu công a!

Hệ thống quân: “…” Ta cảm thấy có gì đó sai sai.

Hạ Kính Thiên quét mắt một vòng quan sát, không chỉ những người còn sót lại trên bến tàu ánh mắt có chút quái dị, mà ngay cả ánh mắt của bọn tiểu đệ nhà hắn cũng sáng lên bất bình thường. Bọn họ nhìn chằm chằm hai người như muốn nói: Ra là thế! Bọn ta hiểu. Hai ngươi cứ tiếp tục tiếp tục!

Hàn Mặc lúc này trong đầu tràn ngập tinh thạch, làm sao có thể để ý ánh mắt người khác nhìn hắn chứ.

“Ngươi dám cướp của ta!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng Hạ Kính Thiên.

Hạ Kính Thiên nhìn tiểu gia hỏa trước mặt sinh khí, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái, khóe miệng cong cong: “Thì làm sao?”

Trong người Hàn Mặc một nguồn năng lượng bạo lên. Hắn muốn đem nam nhân trước mặt này chém nát. Nhận thấy tâm tư ký chủ, hệ thống hốt hoảng: “Ký chủ! Ngươi mau dừng lại a! Người này không thể giết được. Ngàn vạn lần không thể giết a!”

Hàn Mặc không để ý lời của hệ thống, cơn giận đã che mờ mắt hắn. Giờ đây, trong tâm trí hắn chỉ vang vọng nhất nhất lời nói phải đem người này giết chết. Theo hắn tâm tư, bến tàu đang yên lặng bỗng từ từ nổi lên cuồng phong nhượng người khiếp vía.

Đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy tay hắn nắm chặt lấy tay Hàn Mặc, mạnh mẽ kéo hắn giấu sau người. Hàn Mặc giật mình thanh tỉnh, ngơ ngác nhìn Tô Phỉ đang đứng chắn trước người hắn, cuồng phong cũng vì thế mà tiêu thất.

Tô Phỉ kiên định đứng chắn trước Hàn Mặc, đối diện ánh mắt băng lãnh của Hạ Kính Thiên. Lúc nãy nhìn tới Hàn Mặc dị thường, cô một trận khiếp sợ, trong lòng bỗng nổi lên lo lắng ý vị. Cô không biết vì cái gì cô lại cảm thấy vậy, cô chỉ biết không kịp thời ngăn cản hai người bọn họ giao tranh, chính là sẽ xuất hiện thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Nhưng hiện tại tình huống, cô thực không biết như thế nào giải thích. Rõ ràng là người của Hạ Kính Thiên, thời khắc này lại bênh vực kẻ chống đối hắn, hắn sẽ tha cho cô sao?

Nghĩ tới đây, Tô Phỉ toàn thân khẽ run rẩy, không kìm được mà lộ ra vẻ mặt luống cuống, khó xử và đa phần là sợ hãi.

Hàn Mặc tay bị Tô Phỉ nắm gắt gao cũng cảm nhận được cô đang khẽ run lên. Cảm nhận xúc cảm ấm áp truyền đến, Hàn Mặc trong ngực nôn nao. Hắn đã bao lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp này? A! Chính là cái đem toàn gia bị diệt đi!

Hàn Mặc nở nụ cười mỉa mai, cay đắng, nếu người này cho hắn cảm giác quen thuộc, vậy hắn liền nể mặt Tô Phỉ thôi. Nghĩ gì làm vậy, Hàn Mặc hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, vỗ vỗ hai cái vào tay Tô Phỉ ý nói không sao. Sau đó không đợi Tô Phỉ phản ứng liền rút tay ra khỏi tay cô, cất bước ly khai.

Toàn trường im lặng như tờ, nhiều người ngơ ngác hết nhìn Hàn Mặc lại nhìn Hạ Kính Thiên. Hơ, chỉ có thế thôi? Không đánh nhau? Không tiếp tục tình chàng ý thiếp sao?

Tô Phỉ trước hành động của Hàn Mặc cũng thực sự ăn không tiêu, nhìn mặt Hạ Kính Thiên hiện tại không thể đen hơn, cô liền chột dạ. Cứ thế mà bỏ đi? Không hướng cô nói một lời cảm ơn? Nhóc con có biết tỷ tỷ đây có nguy cơ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc không a! Cứ thế dùng xong là vứt người đi à?!

Hàn Mặc thế nhưng căn bản đi không được mấy bước thì dưới chân đạp phải thứ gì đó. Hệ thống liền nói với hắn:

“Ký chủ đứng yên, không thể cử động a. Thế quái nào ký chủ đạp vào chốt bẫy rập rồi???”

Hàn Mặc khóe miệng co rút, liếc mắt nhìn xuống thứ gì đó bản thân đang đạp lên. Con mẹ nó đứa nào làm cái bẫy rập! Gia mà biết, gia sẽ lột da hắn!

Hệ thống: “…” Không cần đâu. Ký chủ vừa chém chết nó rồi.

“Giờ tính sao?”

“Xung quanh đây có tang thi chuột, ký chủ mà nhấc chân, tụi nó sẽ lao tới…”

“Nói ý chính!” Hàn Mặc trừng mắt hệ thống.

“… Cũng không phải không thoát được. Chỉ là… chỗ đỗ xe cách đây khá xa… Nếu muốn cứu tất cả mọi người ở đây là chuyện không thể.” Hệ thống ngập ngừng nói như thể sợ Hàn Mặc nổi bão vậy. Nhưng Hàn Mặc lại cười lạnh, ném cho nó một cái ánh mắt khinh thường: “Ai nói ta sẽ cứu bọn họ? Có mạng tự giữ, mắc mớ gì đến ta. Lại nói, ngoài cái cô tên Tô Phỉ kia, ta cảm thấy ở đây một người cũng không cần sống.”

Hệ thống im lặng giây lát rồi nói: “Sau khi bỏ chân ra, ký chủ không cần để ý tang thi chuột đuổi theo, dùng hết tốc độ chạy theo hướng ta vạch là được.”

“Hảo.” Hàn Mặc dứt khoát đáp, trong lòng lại cười lạnh. Hắn thật muốn xem, tên kia làm cách nào thoát thân.

Mọi người thấy Hàn Mặc muốn rời đi liền sửng sốt, rồi lại đột nhiên đứng yên không nhúc nhích một lúc. Ai cũng cảm thấy đứa nhóc này thực sự kì quái, có kẻ nhịn không được nói khẽ: “Có phải hay không đứa nhỏ này bị tâm thần phân liệt?”.

Đúng lúc này, Hàn Mặc nhanh như cắt nhảy ra chỗ vừa đứng, lại lao tới chộp Tô Phỉ đứng cạnh Hạ Kính Thiên, không nói không rằng chạy ra khỏi bến tàu.

Chưa ai kịp hoàn hồn thì một loạt âm thanh bén nhọn vang lên. Từ khắp chung quanh, những con vật nhỏ toàn thân đỏ rực, da thịt thối rữa bốc lên một mùi hôi thối, phát lên những âm thanh ‘chi chít’ kéo thành từng đoàn từng đoàn lớn chạy tới.