Chương 4: Phong hệ dị năng

Nhìn số lượng tang thi khổng lồ đang kéo đến, trong lòng nhóm người Đỗ Nhạc và Hạ Kính Thiên tự biết bản thân không thể địch lại. Có một số người bên chỗ Đỗ Nhạc đã sợ tới mức cầm không nổi vũ khí, có người xoay đầu bỏ chạy, cũng có kẻ gào thét ầm ĩ đòi bọn người Đỗ Nhạc phải bảo hộ bọn họ, nhân tâm bắt đầu lung lay. Trái với đám người Đỗ Nhạc, người của Hạ Kính Thiên nhìn đoàn tang thi đang như tìm đường đầu thai lao tới, mặt đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi sợ hãi, suýt chút nữa nhảy dựng lên nhưng tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng chiến đấu, lão đại của bọn họ là ai chứ?! Là cường giả cấp 4 siêu cấp a!.

Dù biết bến tàu chắc chắn không ít tang thi nhưng lần đầu tiên bọn họ chứng kiến nhiều tang thi đến vậy không khỏi trong lòng sợ hãi.

Hạ Kính Thiên nhìn đoàn tang thi trong lòng nổi lên hứng thú kì lạ, kì lạ rằng người của hắn ngày hôm nay chắc chắn không thoát khỏi thương vong nhưng trong lòng lại lại nổ lên cỗ ý vị hứng thú không nói lên lời. Hạ Kính không phải kẻ ngu ngốc, số lượng tang thi trong dự kiến và thực tại không chênh lệch nhau lắm, biết thực lực bên hắn không đủ chống đỡ, lại đưa mắt nhìn đám người bên kia, tìm kiếm bóng dáng người kia.

Hạ Kính Thiên ngay từ đầu đã nhận ra khác thường, tang thi đối với máu thịt của con người cực kì mẫn cảm, bọn họ lại đứng ngay tại địa phận bến tàu gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng ngay cả một con tang thi cũng không thấy bóng dáng không phải là kì lạ sao? Chỉ có một khả năng, ở nơi đây có một con tang thi cường đại ẩn nấp điều khiến hết thảy, muốn một mẻ bắt gọn tất cả.

Hạ Kính Thiên hắn không tin trong tình thế nguy cấp, người kia không ra mặt, trong lòng hắn thầm đắc ý, khuôn mặt băng sơn ngàn năm bỗng gợi lên một nụ cười khó nhìn thấy.

Thực tế Hàn Mặc cũng đã nhận ra dị thường, cộng thêm khi hệ thống nói có một tang thi đầu lĩnh ý lại càng thêm chắc chắn. Nhưng hắn lại không giống suy nghĩ của Hạ Kính Thiên, người ở đây lâm vào hiểm cảnh thậm chí mất mạng, biến thành tang thi, hắn mặc kệ! Hắn không phải thánh mẫu bạch liên hoa, cũng không phải chúa cứu thế, vì cái gì hắn phải ra tay mấy kẻ không có giá trị lợi dụng, mấy kẻ nũng nịu, làm mình làm mẩy, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.

Ở nơi này, cường giả vi tôn, kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết!

Đỗ Nhạc một thân mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng nhìn tang thi, điều tiên quyết là hắn cần phải giữ được cái mạng, vật tư sau này có thể tìm. Nhìn đám người ban nãy hô hào đi theo hắn, hắn trong bụng bỗng sinh ra một ý tưởng xấu xa.

Lấy bọn họ làm mồi nhử tang thi.

Nghĩ gì làm vậy, Đỗ Nhạc hô lớn trấn an: “Tất cả bình tĩnh! Mọi người kết thành từng nhóm, cầm chắc vũ khí, lấy tôi làm trung tâm tản ra trong phạm vi 10 mét, kết hợp tiêu diệt tang thi, nghe tôi chỉ huy rời khỏi nơi này!”

Nghe Đỗ Nhạc nói vậy, trong lòng bọn họ vui mừng, nỗi khiếp sợ lui xuống. Bọn họ nào còn dám ở đây thu thập vật tư, thu được cái mạng đem về đã không tồi, vật tư có thể kiếm chỗ khác nhưng cái mạng chỉ có một. Cả đám người nhất thanh nhị sở tự chia thành nhóm, Đỗ Nhạc ném cho thủ hạ một cái liếc mắt, bọn họ đều hiểu ý cười gian, vô thanh vô tức lui về chỗ Đỗ Nhạc, còn không quên kéo theo vài cô gái yếu nhược.

Đỗ Nhạc vỗ vỗ vai hai nữ sinh cao trung xinh xắn bên người, nở một nụ cười, ôn nhu nói: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ hai em rời khỏi an toàn,”

Thuộc hạ của Đỗ Nhạc nhìn thấy một cảnh như vậy nở một nụ cười ác ý, đi theo Đỗ Nhạc một thời gian, bọn họ còn lạ gì lão đại bọn họ, chỉ một lát nữa thôi, mấy cô em đó sẽ bị cái tên ngon ngọt này ném vào bầy tang thi. Bất quá, bọn họ cũng không có ý kiến, nhờ như vậy bọn họ sẽ thoát được một tang thi một lúc. Lại nói, trước giờ bọn họ đều làm như vậy để kéo về cái mạng, đẩy kẻ yếu về miệng tang thi.

Mà hai nữ sinh kia bị lời nói của Đỗ Nhạc làm cho rung động, quấn quýt lấy hắn làm sao còn có tâm tư để ý biểu ý trên mặt thuộc hạ của hắn.

Hạ Kính Thiên và Hàn Mặc đều nhìn thấy hết thảy, trong lòng cười lạnh, cả hai thật muốn xem với cái tủ đoạn ấy bọn chúng có thể hay không chạy thoát được.

Mọi tứ đều trôi qua rất nhanh, từ lúc tang thi xuất hiện cho tới lúc hai bên giao chiến cũng chỉ vẻn vẹn chưa đầy 10 phút đồng hồ.

Hàn Mặc không đứng cùng nhóm nào, một mình đứng lẫn trong sự chen chúc của các nhóm. Tang thi vừa tới, người đầu tiên động thủ lại là Hàn Mặc, nhanh như cắt rút kiếm ra khỏi vỏ, mượn sức đẩy của gió lao vào đoàn tang thi mấy nghìn con, vung kiếm chém giết.

Cả nhóm nhất thời cả kinh vài giây, bọn họ chưa kịp phản ứng thì một cơn gió lạnh băng vụt qua, kéo theo một đạo tàn ảnh lao về đám tang thi. Trên đời thật sự có kẻ không sợ chết, hăng hái giết tang thi như vậy!

Cảm thán vậy thôi, nhưng tang thi trước mặt nào ai dám lơ đãng, nhanh chóng vung vũ khí chém giết tang thi. Đám người Hạ Kính Thiên đã chém giết tang thi lâu ngày, tự nhiên tác phong sẽ hơn hẳn người khác. Chỉ vung vũ khí tàn sát, không dùng dị năng cũng có thể một hạ năm tang thi cấp thấp 0, 1 bình thường không có dị năng.

Tô Phỉ cùng Lưu Khiết cầm đao cùng với ba con tang thi cấp ba chiến đấu kịch liệt. Đừng thấy Tô Phỉ là nữ sinh là khinh thường, thân thủ của cô đều là một tháng ngắn ngủi đi theo Hạ Kính Thiên mà luyện ra. Lưu Khiết lại càng không thể không coi trọng, hắn xuất thân từ quân đội, khí lực lớn, kĩ năng dùng vũ khí thành thạo, đối kháng với tang thi không một chút sợ hãi nào. Đường đao của Tô Phỉ và Lưu Khiết lưu loát, hợp tác cùng nhau công kích, kẻ công người thủ, kẻ đỡ người đâm, nhìn một màn này, người trên bến tàu ai mà không thấy sự ăn ý thì đúng là nên móc mắt ném cho chó ăn.

Hạ Kính Thiên bị hai con tang thi một hệ Thổ, một hệ Hỏa vây công, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn. Một thân cường giả cấp bốn bộc phát, dị năng hệ băng của hắn một bên tạo ra băng nhận, một bên triển khai băng thuẫn chặn công kích của tang thi hệ Hỏa. Năm khối băng nhận một cái trùng kích, tấm tường đất bị phá tan, tang thi chưa kịp phản ứng, một khối băng nhận đâm thẳng vào đầu, nó chỉ kịp kêu thảm một tiếng liền ngã xuống. Con tang thi hệ Hỏa thấy anh em của mình bị con mồi trước mắt này giết chết liền điên cuồng, phóng thật nhiều hỏa cầu về Hạ Kính Thiên, phá vỡ băng thuẫn, khai hỏa toàn bộ thực lực tấn công. Nhưng hỏa cầu khi cách Hạ Kính Thiên chỉ còn một bàn tay thì biến mất, còn con tang thi kia bị một đám khói đen vây quanh, gào lên thảm thiết, một thân huyết nhục ngã xuống.

Hàn Mặc bên này hoa lệ vung kiếm mà chém giết, bị bao vây bởi hàng nghìn con tang thi nhưng hắn cũng không mảy may lộ ra một tia sợ hãi. Tâm tình Hàn Mặc không được tốt, con tang thi kia lại tiến hành công kích, nên hữu ý vô ý đoàn tang thi trở thành vật phát tiết. Thanh kiếm vung lên đem theo sát khí kinh người chém xuống, không biết là sức lực của hắn lớn hay là do thanh kiếm này sắc bén, chỉ thấy mỗi đường kiếm đi qua liền có vài cái đầu của tang thi bị chém xuống hoặc là bị phá hư, máu của tang thi nhuốm đỏ một thân Hàn Mặc.

Hàn Mặc chém giết tàn bạo nhưng thủy chung vẫn không gặp một con tang thi cấp hai nào trở lên ở đây. Hắn bỗng thấy nghi hoặc, đây là tang thi đầu lĩnh đang khinh thường hắn sao? Hàn Mặc cảm thấy tức giận, lại đưa mắt nhìn đám người đang vật lộn, kẻ nào kẻ nấy thê thảm hề hề trong lòng đột nhiên vui vẻ không ít.

“Ca ca.” Một con tang thi bổ nhào về Hàn Mặc đang thất thần, ý đồ muốn cắn Hàn Mặc một nhát. Hàn Mặc mắt vẫn chăm chú quan sát, tay vung lên tóm lấy đầu tang thi, bóp nát đầu nó, óc và dịch nhầy hôi thối từ đầu tang thi bắn lên người Hàn Mặc. Một kiếm vung lên, không nhân nhượng xoay người càn quét một vòng, tang thi đứng gần toàn bộ dầu thân phân ly ngã xuống. Lúc này đã có người kêu thảm thiết ngã xuống.

“Ký chủ, giết giặc phải giết tướng cầm đầu.” Hệ thống nhìn đoàn tang thi vây Hàn Mặc ngày càng nhiều bèn cất tiếng nhắc nhở.

“Ta biết!” Hàn mặc vừa trả lời vừa vung kiếm đâm xuyên đầu 3 con tang thi. Lúc này, số người chết trong miệng tang thi lại càng nhiều hơn.

“Ký chủ, dùng dị năng đi!”

“Nhưng ta đánh chưa đã a.” Hàn mặc lại chém rớt vài cái đầu nữa.

Hệ thống quân nhìn ký chủ nhà mình mà bưng kín mặt, nó tuyệt đối không thừa nhận cái con người thích chém giết này là ký chủ nhà nó.

“Ký chủ à, còn chém nữa, kiếm sẽ gãy.” Hệ thống không kiến nhẫn nói.

Hàn Mặc nghe vậy liền liếc mắt thấy mấy vết nứt trên kiếm, nhanh như cắt tra kiếm vào vỏ. Hai tay không ngừng ngưng tụ gió.

“Gió lốc.”

“Lưỡi đao gió.”

Cuồng phong đem gần hết tang thi trên bến tàu đánh bật ra, nhiều con bị sức gió nghiền nát, nhiều con bị lưỡi dao gió giết chết hoặc bị chặt đứt tay chân, nhất thời bến tàu biến thành chiến trường đầy xác chết, huyết nhục mơ hồ, bên tai vẫn còn nghe tiếng kêu gào của tang thi, mùi hôi tanh hòa với mùi của máu khiến muốn bao nhiêu kinh dị liền có bấy nhiêu.

Động tĩnh Hàn Mặc gây ra lớn như vậy không thể không gây chú ý với những người khác. Bọn họ đưa mắt nhìn Hàn Mặc rồi lại nhìn số tang thi nằm trên đất, trong lòng đột nhiên sinh ra tia hi vọng sống sót, có ngưỡng mộ, có phấn khích, cũng có ghen tị.

Hạ Kính Thiên nhìn Hàn Mặc vẻ thưởng thức, hắn mới không tin một cường giả có thể khiến hắn dâng lên cảm giác thần phục chỉ có nhiêu đây bản lĩnh.

Cuộc chiến với tang thi vẫn diễn ra, nhưng vì phần lớn đều đã bị Hàn Mặc giết sạch cộng với tang thi cấp 2, cấp 3 đều đã bị xử lí nên không khí không còn nặng nề như trước, mọi người chia nhau giải quyết mấy con tang thi du đãng và bắt đầu thu thập vật tư.

Nhiều người rất tò mò về Hàn Mặc, chỉ thấy một người vóc dáng nhỏ bé bên hông đeo kiếm, chiếc mũ rộng vành che đi gần hết khuôn mặt đang một mình thu thập vật tư. Một con người nhỏ bé như vậy lại có sức mạnh kinh người như thế làm sao không khiến người khác đỏ mắt, phải biết sinh tồn trong mạt thế không dễ dàng gì, nếu có thể đi cùng một cường giả như thế không chỉ không cần nơm nớp lo sợ bị tang thi tấn công, bị người khác cướp vật tư, lại không cần phải lo lắng không có thức ăn.

Mặc dù nhiều người rất muốn chạy sang bắt chuyện với Hàn Mặc nhưng lại thập phần e sợ luồng sát khí tỏa ra từ người hắn, nên chỉ đàng đưa mắt nhìn theo.

Hàn Mặc biết nhiều ánh mắt nhìn theo hắn nhưng vẫn không thèm để ý, vừa thu vật tư, vừa nói chuyện với hệ thống, lại lén lút đưa hết đồ trong thùng hàng vào không gian.

“Ký chủ à, lần sau có sử dụng chiêu gì cũng phải triển khai đúng với cấp độ dị năng thôi a. Ký chủ thử nói xem nếu không có năng lượng của dị năng cấp 7 chống đỡ, thực hiện xong hai chiêu đó trong phạm vi lớn, thử hỏi ký chủ còn cái mạng không a?” Hệ thống lên tiếng cằn nhằn không thôi, Hàn Mặc lại không nghe lọt tai lời nào, đáp:

“Vì có cái khí thế cấp 7 nên ta mới chơi trội nha, sao, ý kiến?”

“Ký chủ ngươi…!”

“Này, hệ thống ngươi nói xem có phải hay không con tang thi kia bị gió của ta giết chết rồi?” Hàn Mặc cười như không cười với hệ thống.

“Chết cái đầu ký chủ á! Nó còn sống sờ sờ ra kia, chỉ với hai cái chiêu vặt cấp 2 của ký chủ mà đòi giết nó, mơ à!” Hệ thống bùng nổ, nó thực hận bản thân vì cái gì không có thực thể để đánh cho ký chủ ngốc mở đầu ra.

“Lại nói, ký chủ định trực tiếp giết hay để người khác giết?”

Hàn Mặc tỏ ra băn khoăn giây lát rồi nói: “Vẫn là để cho cái tên kiêu ngạo kia đi! Sau đó chúng ta sẽ đi cướp!” Hàn Mặc cảm thấy kế hoạch của hắn thực hay, còn hệ thống lúc này chỉ muốn mau mau đào cái hố mà chui xuống. Khoan đã! Ký chủ nói ‘chúng ta’ không lẽ đem cả nó đi làm ăn cướp sao? Aiz~ Năm nay xuyên không đói kém phải đi ăn cướp nha~~