Dọc đường đi, tiếng cãi cọ vang lên không dứt, chủ yếu đều là tranh giành địa bàn, nhiều tình huống còn suýt soát lao vào đánh nhau. Hàn mặc liếc mắt, ném cho chúng một cái ánh mắt khinh bỉ, đang ở gần bến tàu, mà cãi nhau ồn ào như thế, chẳng lẽ sợ tang thi không tìm được các người sao? Dù thế, từ đầu đến cuối Hàn Mặc không hề nhúng tay, chỉ lẳng lặng tìm chỗ nào đó đưa mắt đánh giá xung quanh, lặng lẽ dùng tinh thần lực kiểm tra khắp bến tàu.
Bến tàu này có thể nói là khá lớn, tập trung tại nơi đây có khoảng hơn 2000 kho hàng các loại, số tang thi bên trong lại không phải con số nhỏ, ít cũng phải 3000 con chưa kể các cấp độ khác nhau.
“Đỗ Nhạc, mày đây là có ý gì? Bọn tao tới trước nên bến tàu này là của bọn tao, bọn mày có cái quyền gì mà tới đòi chia vật tư?” một tráng hán tay cầm thiết côn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt quát thiếu niên đối diện. Thiếu niên ấy mặt không đổi sắc, đôi mắt tỏa ra hàn khí, nho nhã nói:
“Trương Nhất Thiên, ngươi cứ khăng khăng đây là địa bàn của ngươi, với thực lực hiện tại ngươi nắm chắc sẽ diệt được hết tang thi?” Thiếu niên thấy tráng hán kia im lặng bèn nói tiếp: “Tuy thực lực của bọn ta không cao, nhưng nếu hai bên hợp tác, số thương vong chắc chắn sẽ ít hơn. Lại nói, sau khi hợp tác tiêu diệt tang thi, vật tư thu vào thế nào còn phải dựa vào năng suất mỗi bên, cơ hội đều là bình đẳng. Còn nếu không thể hợp tác, vậy cứ tách ra, mệnh ai người đó lo.”
Vừa dứt lời, thiếu niên liền nhận được nhiều ánh mắt đồng tình của người trên bến tàu. Thiếu niên tên Đỗ Nhạc đó nói không sai, bọn họ chỉ là những tổ đội nhỏ, thực lực chủ yếu đều là cấp một, cấp hai, cấp ba cũng chỉ có vài người. Đừng nói với thực lực đó mà đòi diệt hết tang thi, có thể lấy được ít vật tư mà không có ai ngã xuống đã là kỳ tích rồi. Nếu mà tách ra tự hoạt động, không phải là tự tìm chỗ chết sao?
“Tôi đồng ý hợp tác với Đỗ đội trưởng!” Một người trung niên giơ tay lên, nói to, kéo theo sau đó là loạt người cũng đồng ý hợp tác. Cuối cùng, bên đội của Trương Nhất Thiên bằng mặt không bằng lòng cũng hợp tác.
Nhìn đám người đã trở thành một thể, Hàn Mặc chăm chú nhìn Đỗ Nhạc, trầm mặc suy nghĩ.
“Một đám ô hợp!” Một giọng nói băng lãnh vang lên đã thành công kéo được sự tức giận của nhiều người. Bọn họ phóng ánh mắt muốn giết người nhìn một nhóm lớn đang hiên ngang đi tới, một nam nhân toàn thân tỏa ra hàn khí, kiêu ngạo đi tới.
Không sai, người dẫn đầu kia chính là Hạ Kính Thiên đã bước vào cấp 4. Theo phía sau là Tô Phỉ và một thiếu niên độ hai mươi tên Lưu Khiết đều là cấp 3 đỉnh cấp, còn lại đều đã vào cấp 2, chỉ có vài người là cấp 1 đỉnh cấp.
“Nha, thực lực không tệ…” Hàn Mặc nhỏ giọng cảm thán. Tuy cấp 2, 3 không thể gọi là mạnh, nhưng ở thời kì đầu mạt thế này thực đáng coi trọng. Lại nói, lão đại của bọn họ là dị năng giả cấp 4, người này tiền đồ vô lượng nha. Đưa mắt quan sát, Hàn Mặc chợt nhớ tới điều gì, liền hỏi hệ thống: “Dị năng giả mạnh nhất hiện tại là cấp bao nhiêu?”
“Ký chủ, là cấp 7.”
“Nha, trên đời còn có người cùng cấp với ta?” Hàn kinh thán không thôi, trong lòng nổi lên một cỗ tò mò. Mạt thế mới được hơn một tháng, ngoại trừ hắn có hệ thống hỗ trợ, lại có người đồng dạng cấp 7, hẳn không phải là người đi.
“…” hệ thống trầm mặc giây lát, nó rốt cục không biết ký chủ nhà nó là thật hay giả ngu đây. “Hiện tại trên toàn bộ địa cầu, ký chủ là mạnh nhất.”
“Ngươi thiếu đánh! Cái ta hỏi là ngoại trừ ta a.” Hàn mặc xù lông, thật không ngờ hệ thống quân não tàn như vậy.
Cứ như vậy, một người một hệ thống mắt to mắt nhỏ trừng nhau, đọ xem ai là người chịu được tới cuối cùng. Qua nửa ngày, hệ thống rũ mắt xuống, thở dài, công phu trừng mắt của ký chủ nhà nó sao lại cường đại như vậy, xét theo cái này tính tình ký chủ nhà nó có hay không không lấy được chồng a?
Hàn Mặc không biết suy nghĩ của hệ thống, nên yên lặng quan sát tình hình bên ngoài. Nếu biết, hắn chắc chắn sẽ đem cái hệ thống kia áp chế, sau đó hỏa khí xông thẳng lên đại não mà chửi ầm lên. Con mẹ nó, gia có lấy được chồng hay không còn cần ngươi góp ý sao? Lại nói, muốn làm chồng của… Ta phi! Gia đây là nam nhâm, thế nào lại yêu nam nhân được. Ngươi mới lấy nam nhâm, cả nhà ngươi đều thú nam nhân! Bất quá, Hàn Mặc không biết nên một màn này không có xảy ra.
Chỉ thấy Đỗ Nhạc bước lên, đối Hạ Kính Thiên nói: “Vị huynh đệ này, tuy chúng tôi thực lực yếu nhưng cũng không thể nói như vậy. Hiện nay đã mạt thế, chúng ta nên dựa vào nhau để vượt qua, vì vậy tôi hi vọng người của các anh bỏ qua thành kiến, gia nhập cùng chúng tôi để diệt tang thi. Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Đỗ Nhạc vừa dứt lời liền kéo về được rất nhiều ánh mắt khinh bỉ của thuộc hạ Hạ Kính Thiên. Những người khác ở bến tàu thấy thế liền lăm lăm vũ khí, nhắm vào nhóm người Hạ Kính Thiên, mà, thuộc hạ của Hạ Kính Thiên cũng không thích bị mấy kẻ yếu kém chĩa vũ khí vào mình, liền đồng loạt rút vũ khí, nhất thời không khí bến tàu trở nên căng thẳng. Khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, Hàn Mặc đứng sau Đỗ Nhạc nên hắn ném cho Đỗ Nhạc một cái ánh mắt khinh bỉ cực bự.
Một kẻ đạo đức giả, hôm nay ngươi không bị bọn chúng giết chết, thì ta cũng sẽ hảo hảo tiễn ngươi một đoạn. Một tia điện nhỏ âm thầm xuất hiện bắt đầu lượn quanh đầu ngón tay của Hàn Mặc, đem theo sát ý của hắn.
Có sát khí… Đỗ Nhạc sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, quay đầu cảnh giác nhìn xung quanh. Tại sao hắn lại cảm giác được có luồng sát khí nhắm vào hắn? Rốt cuộc là kẻ nào? Hắn lo lắng đưa mắt tìm kiếm, tuy luồng sát khí đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, nhưng hắn cảm nhận được, đối thủ chắc chắn là siêu cấp cường giả, chỉ cần một cái búng tay, có thể đem hắn nghiền nát. Bất quá, chủ nhân của luồng sát khí ấy đã sớm không còn ở trong đám người, mà đang ung dung ngồi trên một kho hàng, đưa mắt quan sát bên dưới.
“Ký chủ, tang thi đầu lĩnh đang tới đây.” Hệ thống vang lên nhắc nhở. Hàn Mặc cười đến vân đạm phong khinh tiếp lời: “Tang thi đầu lĩnh? Là cái con có khả năng chỉ huy tang thi dưới cấp?” Hàn Mặc từ trong hệ thống đã có hiểu biết nhất định về các loại tang thi, tuy biết nhưng hắn vẫn hỏi lại một lần cho chắc ăn.
“…Đúng vậy…” Hệ thống khẳng định.
“Cấp mấy?” Hệ thống nghe câu hỏi bèn thấy lạ, ký chủ nhà nó đã là cấp 7, còn hỏi cấp của tang thi làm gì, chắc chắn tang thi dù có tiến hóa nhanh tới đâu cũng chưa thể bước vào cấp 5 chứ đừng mơ tới cấp 7, hay là, ký chủ nhà nó thấy sợ, nghi hoặc đầy bụng nhưng nó cũng thông minh không có hỏi, chỉ đáp: “Cấp 4 trung cấp.”
“Nha, cấp 4? Không biết sẽ đổi được bao nhiêu tích phân đây? Hi vọng nhiều nhiều một chút!” Hàn Mặc hứng phấn hẳn lên, cấp 4 a, chắc chắn sẽ đổi được không ít.
Nhìn ký chủ nhà mình, hệ thống quân đỡ trán, nguyên lai là vấn đề đổi ra tích phân a.
“Bất quá, ta không ra tay.” Hàn Mặc nhìn Hạ Kính Thiên mặt không đổi sắc, trong lòng chợt dâng lên hứng thú, cũng có chán ghét, khóe môi cong lên tà mị. “Cứ để bọn chúng tàn sát nhau đi.”
Đúng vậy, tàn sát đi! Tốt nhất đừng kẻ nào sống sót, bằng không… Đôi mắt Hàn mặc tỏa ra sát khí nồng đậm khiến người nhìn vào không khỏi run rẩy.
Đừng hỏi vì sao Hàn Mặc hắn lại chán ghét Hạ Kính Thiên… Tất cả chỉ vì… nhìn Hạ Kính Thiên, hắn lại nghĩ tới kẻ kia…
… Kẻ khiến hắn không thể tin tưởng vào người khác… thêm lần nào nữa…
… Kẻ một lần nữa bóp chết niềm tin của hắn…
Việc Hàn Mặc vô thanh vô tức biến mất ngay cả những người đứng cạnh cũng không hề hay biết. Lúc này tất cả đều chăm chú nhìn hai người Đỗ Nhạc và Hạ Kính Thiên. Nhìn Đỗ Nhạc trên mặt thoáng qua sự sợ hãi, lo lắng, đưa mắt liếc xung quanh tìm kiếm, Hạ Kính Thiên trong lòng không khỏi khinh bỉ, lại thấy thoáng vui vẻ khi nhận thức luồng sát khí kia, đó chắc chắn là người hắn tìm, nhất định! Tuy trong bụng đã mấy lần biến hóa tâm tình nhưng trên mặt Hạ Kính Thiên vẫn trung thủy một bộ mặt lạnh, trên người không ngừng tỏa ra hàn khí.
Tính cách này… thực sự rất giống y… Thực sự rất giống Tô Tử Hiên y… Hàn Mặc bỗng cảm thấy đau xót, khóe mắt không tự chủ cay cay. Hắn sùng bái y, hắn trung thành tuyệt đối với y, hắn nhiều lần suýt bồi mạng chỉ vì thay y tiêu diệt kẻ thù, hắn đặt hết tin tưởng vào y, hắn coi y như người thân, đối y liền moi hết tâm can mà làm việc… Cam chịu dưới quyền của Tô Tử Hiên không phải đơn giản là vì muốn trả thù, bởi vì hắn cảm thấy y đáng để hắn đi theo, hắn nguyện cả đời trung thành với người đó.
Vậy mà… người đó chỉ vì một đứa con gái làng chơi, chỉ vì nghe một câu của ả… cứ như vậy liền đem hắn bắn bỏ…
… Một chút cũng không do dự…
Hàn Mặc siết chặt tay, móng tay khảm vào da thịt tới chảy máu, cơn đau truyền lên nhưng mà làm sao đau bằng lòng hắn. Hàn Mặc cười nhạo bản thân khi đặt niềm tin vào người khác.
Hắn sau này sẽ không tin tưởng kẻ nào nữa… Tuyệt đối không!...
“Grào!...” Một tiếng kêu của tang thi liền đánh tan không khí trên bến tàu, tất cả lâm vào trạng thái chiến đấu, đưa mắt nhìn về thứ đen đen khổng lồ đang lao tới, nhiều người không tự chủ mà sợ hãi tới sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy.
Bọn họ nhìn thấy cái gì? Tang thi! Là một đoàn tang thi lớn đang hướng tới bọn họ!
Nhiều người bắt đầu thấy hối hận vì sao lại tới đây cơ chứ! Nếu như bọn họ không tham lam chạy tới nơi này, nếu như bọn họ chỉ tìm kiếm đồ vật ở nơi khác, tuy sẽ thiếu thốn nhưng sẽ không đụng phải tình cảnh này.
Hàn Mặc vô thanh vô tức trà trộn vào đám người, nhìn biểu tình của họ hắn không khỏi cười lạnh.
Trên đời không hề tồn tại hai chữ “Nếu như”.