Chương 5: Ném ra ngoài

Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ


Nhìn hai người xuất hiện rất nhanh không một tiếng động cũng biết đây là vệ sĩ đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Trong quân đội ba của Trương Duyệt là Sư đoàn trưởng, đặc biệt chọn trong những bộ đội đặc chủng đã giải ngũ để bảo vệ cô.

Sau khi hai người xuất hiện đến sau lưng Trương Duyệt, chớp mắt Trương Duyệt được bảo vệ chu toàn như một nàng công chúa, cao quý không thể xâm phạm.

Hai người cung kính nói với Trương Duyệt: "Xin tiểu thư phân phó."

Sự xuất hiện của hai người khiến động tác của Lục Tử Phong dừng lại. Trương Duyệt đưa ngón tay chỉ hắn và Lâm Sở Sở, nói:

"Đem tên cặn bã này và tiện nhân kia ném ra ngoài cho tôi. Sau này không cho phép họ bước vào khu nhà ở quân đội nửa bước."

"Dạ, tiểu thư."

Hai người đồng thanh trả lời rồi chia ra đi về phía Lục Tử Phong cùng Lâm Sở Sở.

Hai người đều là lính đặc chủng xuất ngũ, khi làm nhiệm vụ đều từng thấy máu nên lệ khí trên người rất nặng khiến cho trong lòng người nhìn sợ hãi.

Lục Tử Phong chưa từng gặp qua người như vậy, thấy họ hung hăng đi tới, động tác muốn bắt Trương Duyệt liền dừng lại. Liên tục lui về phía sau mấy bước, đến lúc đụng phải bàn trà khiến ấm chén bên trên lung lay mới dừng lại.

Cặp mắt hắn trợn to đầy hoảng sợ nhìn họ, khiếp sợ nói:

"Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, giết người là phạm pháp, phải ngồi tù đó."

Giết người?

Hai vệ sĩ nhìn nhau.

Cậu nghĩ nhiều rồi.

Nhưng họ lười nói chuyện cùng hắn, không để ý hắn và Lâm Sở Sở giãy giụa đã trực tiếp cầm cổ áo bọn họ kéo ra bên ngoài. Sau đó dưới ánh mắt mọi người ném họ cách khu nhà ở quân đội 500 mét rồi mới quay về.

Sau khi hai người bị kéo ra ngoài, Trương Duyệt ngồi một lúc cho cảm xúc bình tĩnh mới gọi điện thoại cho ba kể lại đơn giản tình huống trong nhà.

Trương Hạo nghe con gái nói, trầm mặc một lúc mới nói :

"Tiểu Duyệt, con đừng thương tâm khổ sở, không có Lục Tử Phong thì ba giúp con tìm một người khác tốt hơn hắn gấp trăm lần."

Trương Duyệt: …

Cô nào có thương tâm, nào có khổ sở? Bây giờ cô còn cảm thấy rất hả giận kia.

Nhưng mà nghĩ lại nếu không phải vì giấc mơ kia, lấy tình cảm của mình với Lục Tử Phong có lẽ sẽ thật sự thương tâm khổ sở. Nhưng sau giấc mơ kia, cái chết tàn khốc trong mơ khiến cô tỉnh ngộ ngay lúc đó. Tình cảm với Lục Tử Phong cũng sớm không còn.

Không chỉ không có tình cảm mà sâu trong nội tâm cô còn cất giấu chút oán hận với hắn và Lâm Sở Sở. Đôi cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu, bạch nhãn lang.

Chỉ là cô vẫn chưa rõ giấc mơ kia rốt cuộc là thật hay giả, giờ cô cũng không rơi vào hoàn cảnh kia, nếu không cô đã sớm tàn nhẫn với họ rồi, há lại chỉ đơn giản ném ra ngoài như thế?

Nhưng lời này của ba, cô nên trả lời thế nào?

Đàn ông tốt không phải có ở mọi nơi trên đường phố, huống hồ là đàn ông tốt hơn Lục Tử Phong gấp mười, gấp trăm lần. Cô chỉ muốn nói rằng "Ba suy nghĩ nhiều rồi."

Nghĩ một hồi, quả thực cô không biết trả lời sự quan tâm của ba mình thế nào đành nói một câu:

"Hết thảy tùy duyên đi."

Sau đó sợ ba sẽ tiếp tục lải nhải liền vội vàng cúp điện thoại.

Tút! Tút! Tút!

Trương Hạo nghe âm thanh "tút! tút!" từ điện thoại truyền ra còn nghĩ Trương Duyệt đang đau buồn.

Ông thở dài một cái.

Ông cùng ba của Lục Tử Phong - Lục Minh là chiến hữu có quan hệ không tệ. Lúc Lục Minh giải ngũ bắt đầu sự nghiệp ở biển ông cũng giúp đỡ mấy lần. Sau đó hai người đều bận bịu nên ít liên lạc, tình cảm cũng không cần phải nói nữa.