Chương 6: Lãng phí đáng xấu hổ

Chương 6: Lãng phí đáng xấu hổ

Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ


Hai năm trước ông không ngờ bọn họ chẳng những quen biết mà còn yêu nhau. Vì hai nhà lại có liên lạc nên nhiều lúc ông cũng hết sức giúp đỡ khiến hai năm này công ty họ làm ăn ngày càng lớn, kiếm được không ít.

Ông thấy lấy quan hệ giữa mình cùng Lục Minh, Lục Tử Phong lại tuổi trẻ tài cao, đối xử với con gái ông không tệ, là một lựa chọn tốt. Không nghĩ Lục Tử Phong là người như vậy, khiến ông nhìn lầm.

Nhưng cũng may quan hệ của chúng không phát triển quá sâu, giờ biết nhân phẩm hắn có vấn đề vẫn tốt hơn khi kết hôn, có con rồi mới biết.

Lấy tính cách của con gái dù có chia tay chắc chỉ buồn một lúc, rất nhanh sẽ ổn thôi. Chi bằng ông nhìn kỹ chút xem có người nào phù hợp điều kiện, đích thân chọn rồi giới thiệu cho con. Nhưng mà chọn ai thì tốt đây?

Trong đầu Trương Hạo không ngừng chọn lọc những người mình biết.

Lúc này một cấp dưới gõ cửa tiến vào:

"Báo cáo Thủ trưởng, nhận được thông báo khẩn cấp..."

...

Trương Duyệt không biết suy nghĩ bây giờ trong lòng ba, cũng không biết bây giờ ông nhận được một thông báo vô cùng gấp. Chờ hai vệ sĩ kia ném người trở lại, cô ngồi trên ghế sa lon lấy một quả táo giòn thơm từ đĩa trái cây trên bàn trà, vừa cắn vừa hỏi: "Có phải các cậu đã sớm biết chuyện của họ rồi?"

"Ách, biết, nhưng không biết." Lưu Cương suy nghĩ một lát rồi đáp.

"Biết nhưng không biết là thế nào?"

Trương Duyệt nghe vậy có chút tức, trợn mắt nhíu mày nhìn hai người.

Nghe Lưu Cương trả lời lại thấy vẻ mất hứng trên mặt Trương Duyệt, Trần Khải Đông lấy cùi chỏ chọt chọt Lưu Cương, còn nháy mắt ra hiệu với hắn.

Lưu Cương nhận được ám chỉ liếc lại hắn rồi mới cứng nhắc sờ đầu mình một cái, ngây ngô cười với Trương Duyệt, trả lời:

"Thật ra thì tuần đầu tiên Lâm Sở Sở đến cũng gặp Lục Tử Phong một lần. Lúc đó thường chú ý đến hành động của đối phương rồi nói mấy chuyện có chút mập mờ, thỉnh thoảng lúc không ai để ý họ còn lén sờ tay chân nhau. Nhưng mà đó cũng là mấy động tác nhỏ, chúng tôi thấy không nên nói cho cô, nhỡ đâu bị họ cắn ngược một cái sẽ không ổn.”

"Đúng vậy, ai biết hôm nay họ lớn gan như vậy. Dám ở dưới mí mắt cô chơi lớn như thế, kết quả vừa mới bắt đầu đã bị cô phát hiện, còn bị bắt gian tại trận. Thật là đúng dịp."

Trần Khải Đông ngồi xuống đối diện Trương Duyệt cười ha hả nói.

"Đúng dịp cái đầu cậu ấy mà đúng dịp, bà cô cậu bị người ta coi như kẻ ngu đùa giỡn hơn nửa tháng mà các cậu lại không báo cho tôi một tiếng là muốn xem kịch sao?"

Trương Duyệt tức đến nỗi dùng quả táo cắn dở ném về phía Trần Khải Đông.

Tuổi tác Trương Duyệt với bọn họ không kém bao nhiêu, hai người chỉ lớn hơn cô năm đến sáu tuổi, lại là lính xuất ngũ của ba. Trước lúc giải ngũ họ cũng khá quen nhau.

Mặc dù giờ hai người là vệ sĩ của cô nhưng chỉ ở trước mặt mọi người mới thể hiện rõ chút trên dưới, lúc nói chuyện bình thường vẫn rất thoải mái.

"Không có xem kịch vui nhưng mà các cô không phải đang ở thời kì yêu đương nồng nàn sao. Lúc này đầu óc con người không bình thường, sẽ không nghe người khác khuyên bảo. Chúng tôi báo cáo mấy cái hành động nhỏ kia nhỡ cô không tin sẽ cho là chúng tôi không thích Lục Tử Phong, cố ý khích bác ly gián đó chứ? Vậy chẳng phải chúng tôi là người sai sao?"

Trần Khải Đông chẳng những không tránh mà lại đưa tay đón nửa trái táo, thấy còn lại một nửa liền cầm dao gọt trái cây trên bàn cắt bỏ vết cắn của cô rồi nói: "Tiểu thư, cô không biết lãng phí đáng xấu hổ sao?"