Chương 4: Chia tay

Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ


Cô đem video quay toàn bộ quá trình trước đó mở ra để lên bàn cho tự họ nhìn rõ rồi ngồi thẳng người, hai tay khoanh trước ngực. Mặt đầy nghiêm túc nhìn họ, hỏi:

"Cái gì gọi là "cô ta câu dẫn anh?” Cái gì gọi là "không chịu được cưỡng bức”? Các người đều coi tôi là trẻ lên ba dễ lừa gạt hay sao?"

Video quay rất dài, gần nửa tiếng, từ khi hai người gặp nhau đến lúc bị bắt gian tại trận.

Chứng cứ để trước mắt, lần này hai người không tìm được lời để phản bác.

Lúc trước họ dám nói vậy là vì Trương Duyệt chỉ thấy bọn họ ở trên giường mà thôi, lại không nghĩ rằng người ta đã xem toàn bộ quá trình, còn quay lại.

Trong lòng Lục Tử Phong thầm kêu: Xong rồi, xong rồi. Trương Duyệt nhất định sẽ chia tay với hắn. Nếu như bọn họ chia tay, làm ăn giữa hai nhà sẽ thế nào?

Tuy công ty nhà hắn cũng có tiền nhưng trước mặt Trương Duyệt cũng chỉ là công ty bình thường mà thôi. Lúc hắn và Trương Duyệt yêu nhau, ba cô ở giữa kéo không biết bao vụ làm ăn mới trở nên ổn hơn. Bây giờ công ty có thể làm ăn được nhiều chủ yếu vẫn dựa vào quan hệ của ba cô. Nếu như hắn chia tay với Trương Duyệt nhất định sẽ mang lại đả kích khổng lồ cho công ty họ.

Lục Tử Phong nghĩ tới đây còn muốn tranh thủ cho mình một chút. Hắn muốn đi qua cầm tay Trương Duyệt.

"Trương Duyệt, thật ra thì anh ..."

"Không cần nói nhiều, chúng ta chia tay đi."

Trương Duyệt vung tay, tránh tay hắn đang đưa tới.

Thấy Trương Duyệt đã quyết, một đường sống cũng không cho hắn, Lục Tử Phong hơi nổi nóng.

Chỉ là một nữ nhân, có gì đặc biệt hơn người?

Bỗng nhiên nghĩ đến phong cách truyền thống của Trương gia hắn liền nghĩ đến một biện pháp. Trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa bổ nhào về phía Trương Duyệt.

Thấy bộ dạng tâm tư bất chính kia của Lục Tử Phong, trong lòng Trương Duyệt cả kinh. Giống như thấy được Lục Tử Phong muốn giết nàng bằm thây ở trong mộng giống nhau như đúc.

Biểu tình lúc ấy của hắn chính là như vậy.

Nhưng giờ không phải mạt thế, nếu như hắn muốn giết cô là không thể nhưng giờ cô không biết hắn muốn làm gì với mình.

Vì nỗi sợ trong mơ mang đến làm cô quên mất mình cũng biết chút thân thủ, trong lòng dần hoảng sợ. Nhưng lí trí tỉnh táo liếc một vòng, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn ra cửa.

Lục Tử Phong chuẩn bị bổ nhào vào trên người cô thì Trương Duyệt nhích người tránh ra lui đến ghế salon sau lưng, mặt đầy cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Lục Tử Phong không nghĩ Trương Duyệt sẽ phản ứng nhanh như thế, vồ vào khoảng không rồi ngã trên ghế salon. Mắt hắn tức giận đỏ lên, đứng dậy muốn lần nữa bắt Trương Duyệt.

Hắn nghĩ Trương gia bảo thủ truyền thống, chỉ cần có được cô dù cô muốn chia tay thì ba cô cũng không đồng ý.

Lâm Sở Sở không biết Lục Tử Phong muốn làm gì, giống như tên điên muốn bắt Trương Duyệt. Cô ta sợ liên lụy đến mình nên vội vàng trốn sang một bên.

Rốt cuộc Trương Duyệt cũng ở cùng Lục Tử Phong hai năm, cộng với kinh nghiệm trong mơ nên hiểu hắn không ít. Thấy hắn vừa cử động rốt cuộc Trương Duyệt cũng biết hắn muốn làm gì với mình.

Cô cười lạnh:

"Anh cho là ba tôi không ở nhà, trong nhà lại không có người nên anh muốn làm gì thì làm sao?"

Vừa nói cô vừa hướng về phía không khí vỗ tay hai cái.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, hai người đàn ông áo đen không biết từ đâu đi ra bảo vệ cô.