Chương 19: Có thể quay lại
Edit: Thượng Quan Thiên Uyên
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta khẽ chớp, xem ra chỉ có thể ra tay từ trên người Lục Tử Phong.
Lúc này Lục Tử Phong và Lục Minh đã nói chuyện xong và đi ra từ thư phòng xuống dưới lầu.
Lâm Sở Sở nhanh chóng đứng dậy tiến lên vài bước, lúc họ xuống được nửa cầu thang cô ta giả vờ rất oan ức, hối hận và áy náy nói: "Tử Phong, thật xin lỗi. Nếu không phải vì em anh sẽ không chia tay Trương Duyệt. Nhưng hai người bên nhau lâu như vậy mà chia tay thì thật tiếc. Hay là ngày mai chúng ta hẹn cô ấy tới để nói xin lỗi, hy vọng cô ấy có thể tha thứ và có thể ở lại bên cạnh anh."
"Cô nghĩ như vậy thật sao?"
Lục Tử Phong còn chưa lên tiếng Lục Minh đã hỏi trước, đôi mắt sắc bén dò xét cô ta. Người đàn bà do con trai mang về này ông cũng lười quản, dù sao cũng tại con trai ông không quản được nửa người dưới, dù không có cô ta cũng sẽ có người khác. Ông có trút giận lên cô ta cũng vô ích. Chỉ mong sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này. Ông cũng không cho cô ta vẻ mặt tốt gì, muốn vào cửa Lục gia? Đừng hòng.
Nhưng nếu ông phản đối quyết liệt chuyện họ bên nhau thì với tính cách con trai sẽ phản tác dụng, thế nên ông đợi nó chơi chán rồi đuổi người đi.
Ông không nghĩ cô ta sẽ nói như vậy. Ông không tin một kẻ thứ ba nhúng tay vào tình cảm người khác sẽ tình nguyện để cho người mình thích tiếp tục ở bên cạnh bạn gái cũ. Xem ra tâm tư của người đàn bà này còn rất sâu, chỉ là không biết mục đích cô ta làm như vậy để làm gì?
Lâm Sở Sở bị ông dò xét có chút rụt rè, nhưng để đạt được mục đích cô vẫn miễn cưỡng nói:
"Bác trai, có phải bác hiểu lầm gì rồi không? Thật ra cháu cùng Trương Duyệt là bạn tốt. Một tháng trước cháu gặp ít chuyện rồi được Trương Duyệt cứu và giúp đỡ. Hôm nay cháu và Tử Phong nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện sai lầm này, nhưng cháu không mong vì chuyện này mà phá hư tình cảm giữa họ. Cháu không hy vọng mất đi một người bạn thân như Trương Duyệt."
"Chỉ như thế?" Lục Minh vẫn không quá tin.
Vẻ mặt Lâm Sở Sở đầy kiên định trả lời: "Đúng ạ."
"Theo như cô nói thì cô không thích con trai tôi?"
Lần này Lục Minh không lớn giọng nhưng vẫn ẩn chứa sự tức giận. Nếu như cô ta thật không thích con trai ông nhưng lại lên giường cùng hắn làm hại Lục gia bọn họ rơi vào khốn cảnh thì ông tuyệt đối không tha cho cô ta.
Làm sao tôi có thể thích hắn? Trong lòng Lâm Sở Sở trả lời.
Nhưng lời này cô không thể nói ra, nếu không, không chỉ Lục Minh không bỏ qua cho cô mà chính người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô là Lục Tử Phong, nhất định dưới cơn tức giận sẽ ném cô ra ngoài. Lúc đó cô đi đâu tìm được chỗ dừng chân tốt như vậy đây?
Sắc mặt cô ta rất đắn đo trả lời:
"Nếu nói một chút cũng không thích thì nhất định là giả. Nhưng Trương Duyệt là bạn tốt của cháu, lại là ân nhân cứu mạng cháu. Mặc dù cháu có tình cảm với Tử Phong nhưng còn chưa sâu đậm, vẫn có thể thu về, cho nên..."
Cô không nói hết lời, những thứ còn lại kia để họ tự nghĩ sẽ hiệu quả hơn.
Có thể do cô ta là nữ chính nên sau khi Lục Minh nghe cô ta giải thích xong cũng chẳng nói tin hay không tin. Nhưng sự tức giận vừa rồi không còn, cũng không truy cứu tiếp nữa, quay sang dặn dò mấy câu với Lục Tử Phong rồi trở về công ty.
Vừa đợi Lục Minh đi Lục Tử Phong liền bắt lại tay Lâm Sở Sở rồi dùng lực kéo cô đến trước mặt hắn rồi ôm chặt lấy. Hắn trừng mắt nhìn cô ta:
"Lời vừa rồi của cô là có ý gì? Cái gì gọi là "tình cảm còn chưa sâu đậm, vẫn có thể thu về"? Cô đang cố đẩy tôi trở về chỗ của người đàn bà không thú vị kia rồi đi tìm thằng đàn ông khác sao?"