Chương 20: Kinh sợ đến rồi
Edit: Thượng Quan Thiên Uyên
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
Ba hắn muốn hắn níu kéo Trương Duyệt vì việc kinh doanh trong nhà, điều này hắn có thể nhịn. Dù sao căn cơ của nhà bọn họ bây giờ chưa ổn định lắm mà vẫn cần dựa vào sự giúp đỡ của Trương gia. Nhưng người phụ nữ này có lí do gì để hắn níu kéo người người con gái khác? Chẳng lẽ hắn không có chỗ đứng trong lòng cô ta sao?
Phải nói lòng tự trọng của Lục Tử Phong vẫn rất cao. Dù hắn thích người phụ nữ như Lâm Sở Sở nhưng hắn từ nhỏ đã ngậm thìa vàng thì làm sao có thể chấp nhận một người đàn bà khoa tay múa chân với hắn? Nếu không hôm nay hắn và Trương Duyệt cũng không đến mức như thế rồi.
Lúc Lục Tử Phong đang tức giận rất nguy hiểm, lúc trước cô ta đã thấy một lần. Mà Lâm Sở Sở cũng không ngu ngốc, trước khi nói những điều kia cô đã biết hắn sẽ hỏi cô như vậy.
"Tại sao? Em thích anh nhiều như thế, còn trao cho anh lần đầu tiên, sao em có thể nguyện ý đưa anh cho người phụ nữ khác? Sở dĩ em nói vậy chỉ vì những chuyện xảy ra hôm nay, nếu trong cơn tức giận mà Trương Duyệt và ba cô ấy không giúp nhà anh nữa thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện kinh doanh nhà anh. Chỉ có níu kéo cô ấy thì Lục gia các anh mới có thể phát triển tiếp hoặc trở nên lớn mạnh hơn. Hơn nữa nếu em không nói như thế, anh nghĩ với hậu quả sau chuyện này tạo ra ba anh sẽ bỏ qua cho em sao? Sẽ đồng ý cho chúng ta bên nhau sao?"
Sẽ không.
Lục Tử Phong rất rõ điều này hơn ai hết.
Lục Tử Phong nghe cô ta giải thích cũng có lý thì tâm tình tốt hơn nhiều và cũng hết giận.
Hắn nới lỏng bàn tay đang ôm cô ta ra để Lâm Sở Sở không thấy đau nữa rồi đỡ cô ta đến trên salon ngồi đối diện với anh, đôi mắt đẹp đào hoa nhìn cô ta cười hỏi:
"Vậy ý em là anh níu kéo Trương Duyệt để công ty không bị đả kích rồi chúng ta vẫn giống lúc trước bên nhau sau lưng Trương Duyệt đúng không?"
Cô không muốn.
Trong lòng Lâm Sở Sở nói, nhưng lời này cô ta không thể nói ra được chỉ đành cúi đầu, giả bộ sợ hãi, thẹn thùng dụi đầu vào ngực hắn gật một cái.
Thấy cô ta gật đầu, nói rõ trong lòng cô ta cũng nghĩ vậy. Nếu hắn níu kéo Trương Duyệt, công ty không chịu ảnh hưởng mà Lâm Sở Sở rời khỏi Trương gia cũng không có nơi để đi. Vậy hắn có thể kim ốc tàng kiều, vẫn có thể sung sướng phong lưu như trước kia.
Nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến hắn hưng phấn vì thế cơn tức giận lúc trước cũng không thấy nữa.
Ánh ban mai dịu nhẹ chiếu trên đất, chim hót ríu rít, nụ hoa đua nở, vài giọt sương còn đọng trên cỏ xanh tỏa ra mùi thơm của cỏ. Nhìn một cái khiến lòng người dễ chịu, là một ngày đẹp trời.
Nhưng vào lúc này lại có mấy tiếng thét chói tai truyền ra từ Trương gia khiến người sống trong mấy ngôi biệt thự xung quanh cũng sợ hãi, rối rít chạy đến hỏi thăm.
Trương Duyệt và ba người nữa không ra ngoài mà chỉ mở cửa sổ cho người bên ngoài hỏi thăm rồi nhanh chóng đáp trả một câu "không sao đâu"rồi lại đóng cửa sổ còn không quên kéo thêm rèm cửa, chỉ sợ người khác thấy cả người mình bẩn thỉu và hôi hám.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mới đầu Trương Duyệt tỉnh dậy thấy tay chân mình đen thùi, nhơm nhớp mà còn bốc mùi còn tưởng người mình có vấn đề, bị kinh hãi nên đã hét lên.