Chương 18: Tình thế bắt buộc
Edit: Thượng Quan Huyền Kiếm
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
Bực bội nhìn thằng con trai không hé răng. Đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi. Cuối cùng vẫn là máu thịt của mình, là độc đinh duy nhất giúp mình nối dõi tông đường. Trong lòng Lục Minh có tức hơn nữa cũng đành thôi.
Tức giận đã xả bớt nhiều, ngữ khí nói chuyện của ông ta đã hòa hoãn lại. Nhưng ông ta vẫn mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn: “Hôm nay mày bị sao vậy? Sao lại thành… cái dạng này?”
Chuyện của con trai, nét mặt già nua của ông ta xấu hổ đến không nói ra lời.
“Cha, còn không phải suốt ngày cha luôn làm con bận bịu. Đã nhiều ngày con không thả lỏng rồi, hôm nay vừa khéo gặp được Lâm Sở Sở nên mới nhất thời không nhịn được…”
Lục Tử Phong biết cửa ải này coi như là chống đỡ qua được. Kế tiếp chính là chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì, mới còn lá gan trả lời vấn đề của lão cha nhà mình.
“Mày…”
Nghe vậy, Lục Minh ngừng một lát, bị tức không nói nên lời. Ông ta không biết con trai thế này là tốt hay không nữa.
Thằng con trai này không biết giống ai. Rõ ràng mẹ nó là người hiền thục ôn nhu, mình còn là bộ đội đặc chủng đã về hưu. Tuy mấy năm nay làm việc buôn bán nên có mấy phần thương nhân xảo quyệt, nhưng vẫn còn lại chính nghĩa quân nhân. Sao lại nuôi ra một thằng con phong lưu thành tính thế này?
Thật là nghĩ không ra.
Thằng con trai này cái gì cũng tốt. Có năng lực làm việc, thủ đoạn đàm phán bình thường không kém. Nhưng tính tình phong lưu của nó có nói có mắng thế nào cũng không nghe, đã ba bốn năm đều không sửa được.
Ông ta biết, tính cách đã định hình rồi, không xoay lại được.
Bây giờ Lục Minh đã bớt giận một nửa. Với cả cái gì cũng đã phát sinh rồi, có mắng nữa thì không còn tác dụng. Vẫn là nhanh nghĩ biện pháp giải quyết mới tốt.
Suy nghĩ hồi lâu, ông nói: “Chuyện này là mày sai. Hai ngày sau chờ Trương Duyệt bớt giận, mày đi xin lỗi con bé đi. Xem có thể làm con bé vãn hồi hay không.”
“Cha, đã như vậy rồi. Còn vãn hồi sao được?”
Thật ra tình cảm của hắn với Trương Duyệt không sâu. Lúc mới bắt đầu chẳng qua là cảm thấy tính tình con gái của cô có chút ý tứ, muốn thử chơi đùa một chút. Sau đó thì cha mẹ biết đến cô rồi bắt đầu nhúng tay vào, làm cho hắn cảm thấy mình bị ép bắt cùng một chỗ với cô. Biến thành rất không thoải mái, muốn chia tay mà không được, nên cứ luôn lai rai mãi đến giờ.
Cho đến khi Lâm Sở Sở xuất hiện, hắn mới phát hiện mình tương đối thích cô gái Lâm Sở Sở này. Thế nên chuyện mới phát triển đến trình độ này. Bây giờ rốt cuộc được chia tay, giờ lại bảo hắn đi xin lỗi vãn hồi lại? Hắn không làm được.
Thấy bộ dáng con trai, lửa giận mới hạ xuống lại bùng lên: “Mày không đi xin lỗi? Chẳng lẽ để cho tâm huyết mười mấy năm qua của lão cha mày đổ sông đổ bể hết à? Nếu thật thế, đến lúc phá sản mày cho là mày còn có nhà để ở, có xe để đi, còn có tiền để chơi gái à?”
Lục Minh mắng rất lớn tiếng. Vị trí thư phòng lại vừa vặn hướng về phía cầu thang, Lâm Sở Sở ở dưới phòng khách đều nghe hết rõ ràng chuyện xảy ra ở phía trên.
Cô ta không nghĩ tới, thân là nam chủ Lục Tử Phong còn có một mặt đằng sau như vậy. Trong lòng đối với nam chủ này càng thêm không vừa lòng và khách sáo. Nghĩ đến mình lúc xem tiểu thuyết đã thích ngay con người Thẩm Nhiên, hôm nay thấy được người thật, cô ta lại càng xác định được lòng mình. Vì vậy, ánh mắt Lâm Sở Sở toát ra kiên định, nhất định phải có được Thẩm Nhiên.
Nhưng mà, cô ta không có cách nào đến gần anh.
Mà nhà anh ở ngay đối diện nhà Trương Duyệt, nếu cô ta muốn tiếp cận Thẩm Nhiên thì chỉ có thể xuống tay từ Trương Duyệt. Nhưng quan hệ giữa mình và Trương Duyệt đã biến thành như vậy, chỉ sợ không chữa lại được.