Chương 7: Công việc thu thập tài nguyên thật là nhàm chán, tôi không muốn làm nó thêm lần nào nữa đâu

"Anh biết đó, tôi không thể làm gì nếu như không có dụng cụ và điện..."

Màn Thầu đôi tay đặt lên giữa ngực, đôi mắt nét lo lắng nói, ẻm đang lo việc gì thì tôi bó tay, có lẽ ẻm sợ bản thân không khác gì đứa vô dụng với tôi, dù sao thì cảm giác của ẻm cũng đang là kẻ ăn nhờ ở đậu.

"Hiểu rồi, tôi sẽ tìm vài tấm pin năng lượng mặt trời, nếu cô cần gì thêm cứ nói với tôi luôn lúc này cũng được."

Nở nụ cười mỉm, tôi khuôn mặt đáng tin cậy nói, không phải tự nhiên có đâu, là tôi cố ý đấy, trong ẻm khá dè dặt và thiếu tự tin, thế nên một người đáng tin cậy để dựa vào là cần thiết.

Không có ý gì xấu, tôi chỉ đang cố làm cho cô gái của mình có cảm giác thoải mái khi ở cạnh thôi.

"À, um...tôi cần...bộ dụng cụ, máy cắt, máy hàng, nếu anh muốn bộ lọc nước thì tôi cần một cái máy lọc nước, ít ra thì tôi cần biết phải tùy chỉnh nó lọc sạch cái gì, tôi biết là nước không đơn thuần bị dơ, nếu muốn lọc thì phải biết cần lọc bỏ những chất gì...à, ừm...pin năng lượng, nếu có thể tôi cần rất nhiều dây điện, cần cả bình điện để tích trữ điện năng nữa...."

Như vào đúng chuyên môn, Màn Thầu yêu cầu những thứ cô ấy cần với tôi, tất nhiên tôi không nhớ hết nổi nên đã ghi vào một quyển sổ tay, Mộ Dung Tiêu đứng kế bên nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi và Lâm Thừa Anh trao đổi.

Tôi và Mộ Dung Tiêu bắt đầu xuất phát, lần này tôi sử dụng chiếc xe tải trong Gara. Rất mừng là tôi có đủ nhiên liệu và biết cách chỉnh sửa để nó có thể nổ máy lần nữa, dù cũ kỹ nhưng vẫn sài được.

Nhiệm vụ thu thập nguyên liệu của tôi và Mộ Dung Tiêu bắt đầu, Thành Phố Hải Long vẫn là một bãi tài nguyên phong phú và cần được khai thác ha.

"Anh Du Thiên?"

"Sao thế?"

Mộ Dung Tiêu trên đường đi bất ngờ hỏi, em ấy dạo này có vẻ trầm ổn và ít nói, trưởng thành hẳn ra đấy, chắc không phải làm phụ nữ xong em ấy quyết trưởng thành trước tuổi luôn đó chứ?

Ngạc nhiên ghê~

"Người phụ nữ đó kỳ lạ ghê ấy~?"

Em ấy ngón tay đặt lên cằm suy nghĩ nói, dễ thương ghê, đây mới đúng là cô nhóc bé bỏng của tôi nèk.

"Kỳ lạ, ý em là sao?"

"À thì...cô ta tươi tắn hẳn lên khi anh đề cập tới việc chế tạo máy phát điện...không giống dáng vẻ lúc đầu mình gặp cô ta gì hết trơn."

"Haha..."

Cười trừ, xem ra tôi không phải người duy nhất để ý tới hành động và việc làm của Màn Thầu. Cô nhóc này cũng tinh tường phết, bất ngờ thật.

Vì tôi không thích mấy nơi ồn ào thế này nên tôi cũng Mộ Dung Tiêu đánh nhanh rút lẹ, tới cty pin năng lượng mặt trời chúng tôi xin tạm vài miến về sài nhưng xen ra không được suôn sẻ mấy.

Tạp nham thì tôi không quan tâm tới làm gì nhưng hiện tại tôi và Mộ Dung Tiêu có vẻ chạm mặt thứ không nên gặp nhất vào những ngày đầu mùa dịch thế này.

Một đầu thây ma biến dị.

[Biến Dị 1 Chiến Lực: 155]

Yếu hơn Mộ Dung Tiêu rất nhiều nhưng tốc độ kỳ dị của nó thì hoàn toàn áp đảo em ấy rồi.

Có lẽ là đầu thây ma này đã ăn não của con người và dị biến khi chạm vào nguồn điện của nhà máy.

Hmm, tới đây tôi mới nhớ, mất điện có thể do đầu thây ma này gây nên. Phải nói nó thông minh vc, việc này hơi tốn thời gian đây.

Thây ma bình thường sẽ không có gì nổi bật nhưng một khi ăn não của con người hoặc ăn não của đồng loại bọn nó sẽ có trí khôn, dù việc bọn này ăn não là khá hiếm những vẫn có, ngoài ra thì chúng có thể lấy lại được suy nghĩ nếu ăn đủ no, việc thế nào là no thì còn tùy thuộc vào cơ thể chúng sở hữu.

Biến dị đã khó xơi rồi này còn có trí thông minh, tệ hết phần thiên hạ, nếu một con người bình thường gặp phải nó thì cái chết là chắc chắn.

Nhìn lại thì Mộ Dung Tiêu te tua rồi, em ấy không thể tấn công trúng nó dù chỉ một đòn, đúng là một đối thủ khó chịu nhỉ?

Mộ Dung Tiêu bắt đầu thở gấp, em ấy đang cố bắt kịp chuyển động của nó, nói thật mỗi lần nó di chuyển chỉ để lại tia điện nhỏ trong không gian.

Nhìn xuống mặt nền, tôi nhận ra lớp băng kết đang ngày dày thêm, hiểu rồi, em ấy là muốn tạo nên một sân khấu băng giá để hạn chế sự chuyển động của đầu biến dị thây ma.

Thông minh ghê, tôi ghen tị quá đi.

Mà khoan...

Việc nó biến dị ắt phải tích tụ Đá Năng Lượng rồi nhỉ? Nó sở hữu lôi điện, nếu như giết được nó tôi có thể dùng Đá Năng Lượng của nó để làm bình tích trữ điện năng.

Vấn đề nguồn điện sẽ được giải quyết, haha, đúng là may mắn.

Trong khi đang ngâm nghĩ tôi nghe thấy tiếng hét hốt hoảng của Mộ Dung Tiêu.

"Anh Du Thiên!!??"

Em ấy không cầu cứu tôi mà là đang hốt hoảng cho tôi, đầu thây ma này khá ma lanh, nó biết bản thân sẽ không thể tiếp cận Mộ Dung Tiêu vào lúc này vì quanh em ấy bây giờ là sân băng, rất trơn, dù nó có nhanh thì chạy vào đó cũng sẽ ngã úp mặt.

Tấn công kẻ thù số một không được liền chuyển sang kẻ thù số hai, đúng là suy nghĩ của trẻ con.

-Uỳnh!!

Đầu thây ma biến dị ngã bịch xuống nền bê tông khi ăn trọn cú đấm của tôi vào đầu, nó chết rồi, với tốc độ này thì chuyển động của nó đâu khác gì đứa trẻ lên tư tập chạy với tôi đâu.

"M-Mạnh quá!"

Tôi nghe thấy giọng kinh ngạc của Mộ Dung Tiêu, nhìn lại tôi thấy em ấy khuôn mặt ngây ngốc, đôi mắt trừng to ngạc nhiên nhìn tôi.

Xong em ấy chạy vội tới ôm lấy tôi.

"Anh Du Thiên! Anh giỏi quá, sao anh bắt kịp chuyển động của nó vậy ạ?"

Trước câu hỏi của Mộ Dung Tiêu tôi cười mỉm, em ấy vẫn còn phải học tập nhiều, vẫn còn non nớt lắm.

"Vì nó có trí tuệ nhưng lại chỉ là của đứa trẻ con, em không để ý rằng nó chỉ tân công phía đối diện mà chưa từng một lần tấn công ở phía sau hử? Với loại kẻ thù ngốc nghếch trong lối tấn công thế này anh làm sao không nhận ra nó tấn công từ đâu trước."

"Em, em hiểu rồi...vẫn là do anh Du Thiên quá giỏi.....ehehe~"

Em ấy lẩm bẩm khi đứa ánh mắt thần tượng chói lóa ấy về phía tôi, đúng là trẻ con mà, dù sao đó tôi nhận ra ánh mắt thất vọng của em ấy với bản thân.

Cũng tốt, có lẽ vì tôi mà em ấy sẽ nổ lực hơn trong tương lai, tôi không ngại biến bản thân mình trở thành chất xúc tác để em ấy mạnh mẽ hơn đâu.

Em ấy mạnh hơn rồi thì tôi đỡ phải lo lắng thôi, giờ thì thu chiến lợi phẩm rồi phắng khỏi đây nào.

Mổ xẻ xác thây ma biến dị, tôi tìm được Đá Năng Lượng từ cơ thể nó, thứ này chính xác là Thi Thạch, là một loạt virus được tinh chất từ cơ thể Thây Ma.

Có thể so sánh nó như một vài loại thức ăn lên men tự nhiên vậy. Thứ này rất có ích với người Tiến Hóa (dột biến) , có thể giúp họ phát triển thêm một bậc mới nhưng cũng cực kì nguy hiểm, nếu cơ thể họ không chịu nổi nồng độ virus có trong Thi Thạch thì Thấy Ma Hóa là việc vô cùng bình thường.

Thôi giờ thì trở về vậy, trong lúc chúng tôi trên đường trở về thì chợt có tiếng súng vang lên ở khu siêu thị, theo tôi đoán mò thì chắc là do Quân Đội gây nên.

"Anh Du Thiên, em vẫn luôn có câu hỏi...vì, vì sao Quân Đội không đánh bom hạt nhân lên Thành Phố mà phải tốn công cử người đi dọn dẹp ạ?"

Em ấy nhanh nhạy quá, hiếm khi có ai đó có cùng suy nghĩ, giữ em ấy bên mình tôi có hơi ích kỷ không? Em ấy có thể làm một nhà lãnh đạo tài ba ngoài kia?

"Bởi vì nơi đó giờ có một kẻ cực mạnh đã chiếm lĩnh, Thế Giới và đây, không đất nước nào có thể sử dụng bom nguyên tử nữa."

"Kẻ mạnh? Anh Du Thiên, làm sao anh biết được những việc này?''

"Bí mật."

Tôi ngón tay đặt lên môi nở nụ mỉm nói, Mộ Dung Tiêu nhìn tôi với nét giận dỗi rồi phụng phịu phồng má đưa tay nhéo hông tôi cái rõ đau.

"Anh Du Thiên là đồ xấu tính!"

Cảm ơn vì lời khen nhé.