Chương 6: Tôi Đã Cố Làm Thánh Tử Để An Ủi Cổ, Xem Ra Tôi Thành Kẻ Kỳ Lạ Mất Rồi

Hai ngày đã trôi qua, cô bạn thân của tôi vẫn nhốt mình trong phòng.

Gì đây, tới tuổi nổi loạn hả má??

Ờ thì chắc cũng dễ hiểu thôi, dù sao cô nàng cũng đang shock, tôi nghĩ là vậy.

Dù mạnh mẽ tới đâu thì sau khi chứng kiến thấy cảnh thây ma cắn xé,, giết người hãm hiếp, đến bản thân cũng xém thành công cụ cho kẻ khác phát tiết thì shock là lẽ đương nhiên.

Đối với một cô gái mỏng manh như bạn tôi mà nói thì, ờ, phải nói là ẻm khá hiền nên rất dễ bị bát nạt, đôi khi rất im lặng nên cũng rất dễ tổn thương.

Có lần ẻm nói với tôi rằng, những lời chê bai thậm chí là cay nghiệt của thời học sinh, cha mẹ và cả anh chị em đối với ẻm đều nhớ tất.

Nước mắt rơi và ẻm nói không biết làm cách nào để quên chúng đi khỏi đầu mình cả, nó như một sự ám ảnh cứ mãi đeo bán lấy tâm trí ẻm.

Thở dài, sau việc đó thì ẻm sợ đàn ông cmnl.

Cạn lời, dù ẻm hoàn toàn không yêu cầu thức ăn hay nước uống nhưng tôi vẫn phải nhờ Mộ Dung Tiêu đưa đến, cũng đâu để ẻm chết được.

Nhớ lại khuôn mặt ẻm khi đó thì phải nói tâm đã như người chết, ẻm mang cho mình đôi mắt tuyệt vọng, khuôn mặt bần thần vô cảm, cơ thể run rẩy.

Hơn hết ẻm không khóc, chính cái không khóc ấy mới là thứ đáng lo ngại ấy, bởi vì không giải tỏa được cảm xúc nên ẻm có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Well, well...

Phiền quá, nhìn lấy mấy luống rau và cây ăn quả của tôi cũng đang dần đâm trồi, chỉ là thiếu nước thêm thời gian nữa chắc nghẻo hết quá.

Mộ Dung Tiêu có vẻ cũng khá khó chịu khi mà em ấy không có nước để tắm, dù không nói hay phàn nàn gì với tôi nhưng nhìn qua thì tâm trạng em ấy không được tốt lắm.

Cứ mỗi lần tâm trạng em ấy không tốt là y như rằng mấy con thây ma quanh nhà bị em ấy lôi ra tập thể dục, con gái con lứa ai lại bạo lực thế em ơi.

[Mộ Dung Tiêu Chiến Lực: 197]

Em ấy phát triển nhanh quá, không biết tôi có hơi quá tay khi huấn luyện cho em ấy không, mà chắc không đâu nhỉ? Haha!

Tôi hết kiên nhẫn rồi, thôi thì thực hiện hạ sách vậy, chứ ngồi đây đợi biết nào ẻm mới hết shock.

Bước tới phòng, tôi nhận ra cánh cửa khóa trái. Trời, mấy vụ này dễ như ăn cháo, đừng quên tôi đây là chủ nhà nhá.

Mở khóa bước vào tôi thấy ẻm bạn thân đang co rúm một góc tường với biểu cảm tuyệt vọng.

Tôi quả thật không ngờ cô ấy mạnh mẽ năm đó lại có khởi đầu bi kịch và đau khổ thế này, nhìn biểu cảm khuôn mặt thì chắc ẻm lại nhớ nhung tới người mẹ quá cố của mình rồi.

Nhớ năm đó ẻm kể thì bố ẻm có hai đời vợ, sau khi mẹ ẻm qua đời vì sinh khó thì bố ẻm quyết định lấy vợ hai. Cuộc sống với dì ghẻ tất nhiên chả tốt lành, cũng bởi sự vô cảm của người dì mà em ẻm bệnh nặng qua đời, sau đó ẻm không còn ở chung nhà với bố mình nữa mà quyết định tự lập.

Dù uất hận bố mình nhưng em không nói ra và ôm nỗi đau ấy cho riêng mình, đúng là lương thiện vcl.

Nhưng mà em ơi, người ta nói nước trong quá thì không có cá. Lương thiện quá thì éo sống nổi đâu.

Tôi bước tới, ẻm ngước lên nhìn tôi với biểu cảm run rẩy.

Rồi khỏi bàn, ẻm chắc là nghĩ tôi đến để giải quyết nhu cầu tình dục đây mà.

Lấy ra trai nước từ không gian riêng, tôi đổ nước lên đầu ẻm với biểu cảm lạnh nhạt, tuyệt vọng đè nén tuyệt vọng ẻm bất khóc nức nở mà không có một lời trách móc hay hỏi tôi tại sao lại làm vậy, tất cả những vì ẻm biết chỉ là khóc.

Và đó là đều tôi mong muốn...

Ngồi xuống cạnh ẻm tôi thở dài, những lúc thế này tôi sẽ hút thuốc nhưng tôi đã bỏ thuốc kể từ lúc đó nên khi Tận Thế đến tôi hoàn toàn không thu mua thuốc lá.

Ít lúc sau ẻm khóc tới mệt mỏi rồi nín hẳn, đưa cho ẻm chai nước lọc tôi mở nấp mời luôn thì mới chịu uống, đm!

"Cảm ơn..."

Bất ngờ thay tôi nhận được câu cảm ơn từ ẻm, tim tôi đau quá man, thật ra thì tôi mới là người nên cảm ơn ẻm mới đúng, vì tất cả.

Lúc trước tôi vốn đã yêu con người này nhưng cái bóng của quá khứ khiến ẻm chưa bao giờ chịu mở lòng với tôi, tôi biết ẻm nghĩ gì, nghĩ là cái cơ thể dơ bẩn này không xứng đáng với tình yêu tôi dành cho ẻm.

Dù sao lúc đó tôi cũng là Tổng Tư Lệnh của Nhân Loại, ẻm đương nhiên cảm thấy sẽ xúc phạm tôi nếu như cả hai đến với nhau. Còn tôi lúc đó thì tưởng ẻm không thích mình, nên cũng lặng im cho đến khi bi kịch diễn ra.

Cuộc đời tôi quả thật lắm mẫu bi hài, đó cũng chính là lý do tại sao tôi chỉ muốn làm một ông chú chăn rau, haha!

"Màn Thầu này, cô không muốn thực hiện ước mơ của mình nữa sao?"

Tôi qua sang nhìn ẻm, đôi mắt bần thần bất ngờ nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tất nhiên phải ngạc nhiên khi tôi gọi đúng tên mà mẹ ẻm thường gọi ẻm, thật ra thì lúc trước tôi gọi ẻm vậy miết.

Nét bối rối hiện lên trên khuôn mặt, tôi biết ẻm đang nghĩ gì, tôi chỉ cần đóng vai thánh tử hôm nay thôi, vực dậy sự sống cho ẻm rồi tôi trở lại là tôi của thực tại và của cả tương lai sắp tới.

"Ước mơ của tôi...anh thì sao hiểu được..."

Như ánh đèn vừa sáng rực lại vụt tắt, em cúi mặt u sầu.

Có vẻ không dễ như tôi nghĩ, một kẻ chỉ biết dùng vũ lực để có được thứ mình muốn như tôi vướng phải mấy chuyện tâm lý này khó đỡ quá đi.

Nhìn ẻm chăm chú, tôi nhận ra dù tuổi ẻm không cao nhưng hình thái và dung mạo vẫn thế, không có gì thay đổi dù bay giờ hay tương lai sắp tới.

Màn Thầu tên thật là Lâm Thừa Anh, ẻm có mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn cong về phần ngọn, đôi mi đẹp, đôi mắt có thần và nước da rám nắng đặc trưng.

Thứ làm ẻm trở nên đặc biệt với tôi có lẽ là do hai cái gò má tuyệt mĩ của ẻm, cưng xỉu.

Ẻm quả thật không quá xinh đẹp nhưng lại hoàn hảo về mọi thứ, mọi thứ của một người phụ nữ ẻm đều không quá xuất sắc nhưng cũng không quá kém.

Thứ tôi thích hơn vẫn là bộ ngực to của em, dù nhỏ hơn của Mộ Dung Tiêu một chút nhưng chúng mềm lắm, lúc ẻm say xỉn tôi bóp chúng suốt mà, haha!

"Tôi đương nhiên không hiểu được ước mơ của cô rồi, chỉ là...nhìn gò má cô thích quá, hehe~"

Tôi đưa tay nựng gò má làm ẻm mở to mắt ngơ ngác rồi ngạc nhiên.

"Anh, anh, anh...anh làm gì thế? Đừng nghịch gò má tôi mà."

Ẻm luống cuống luôn rồi, haha, lúc trước ẻm nói nếu có người con trai nào khen ẻm thế này thì ẻm chắc chắn đổ luôn.

"Này, làm việc cho tôi đi! Cô rất giỏi thiết kế và chế tạo đúng không?"

Tôi giữ hai vai ẻm nói, khuôn mặt ẻm hiện lên biểu cảm bối rối rồi đôi mắt r lại trừng to nhìn tôi.

"Sao, sao anh biết, nhưng...tôi không..."

"Đi nào."

Không đợi ẻm kịp phản ứng tôi đã kéo ẻm sang một cái nhà kho được chính tôi dọn dẹp, khuôn mặt hiện lên nét kinh ngạc ẻm lại nhìn tôi với đôi mắt nhìn một người kỳ lạ.

"Tôi chủng bị xưởng chế tạo cho cô đấy, không quá lớn nhưng đủ để sử dụng."

Tôi nhìn qua, ẻm lại có vẻ bối rối, hai má ẻm đỏ ửng rồi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

"Anh kỳ lạ thật đấy..."

"Hử? Cô nói gì?"

"Không, không có gì...anh muốn tôi làm gì cho anh đây?"