(Đổi lại "Tôi" cho dễ đọc kkk)
...
Tôi tỉnh dậy khi trời vừa sáng, hơi trễ so với thường nhật.
Ổn, ít ra tôi đã có thứ tôi cần.
Sờ bụng Mộ Dung Tiêu tôi cười mỉm, quả thật là một thân hình tuyệt hảo.
Em ấy cạo lông hay dùng thuốc tôi không rõ nhưng cái mu này qua thật tuyệt hảo, con Nguyền Long lại cương lên khi nhìn xuống mu em ấy.
Tôi đúng là lão già biến thái, chết tiệt mà!
Aizz, lười quá chả biết làm gì, nhìn qua Mộ Dung Tiêu đang ngủ say tôi nhẹ hôn lấy môi em ấy.
Bị đánh động Mộ Dung Tiêu mở mắt, đôi mắt em ấy mở to rồi dịu xuống, đáp lại lời chào buổi sáng của tôi em ấy trở nên ngọt ngào hơn.
"Anh Du Thiên hư quá~ không cho ngươi ta ngủ con hôn trộm, xấu tính quá đi."
Không còn sự dè dặt, em ấy thoải mái hơn trong cách nói chuyện và cũng trở nên cực kì dễ thương.
Mới hôm trước thôi em ấy còn lắp bắp, chọn từng câu từng chữ nói với tôi giờ chúng tôi đã như một gia đình.
Đã không còn sự ràng buộc, lão già như tôi thích cái cảm giác này.
"Làm nữa không?"
Nhếch mép cười tôi liếm ngực em ấy, Mộ Dung Tiêu uốn éo có thể khi tôi đưa tay nắm lấy bên ngực còn lại.
"Không cho, còn đau lắm..."
Mộ Dung Tiêu run rẩy, tôi dừng lại, quả thật là tôi có hơi bạo.
Không thích thì tôi không ép.
Chúng tôi dùng bữa cùng nhau rồi tiếp tục cùng nhau tưới tiêu khu vườn hoa quả và tôi nhận ra vấn đề mà tôi đã vô tình quên mất.
Nguồn nước đang bị ô nhiễm, tôi ước là mình biết cách để sử dụng nguồn nước ngầm hoặc biết cách lọc nó.
Nước vẫn sẽ dùng được nếu được lọc sạch.
"Anh Du Thiên..."
Mộ Dung Tiêu nhìn tôi lo ngại, xoa đầu em ấy tôi thở dài.
Tôi cần một Người Thợ kim Nhà Thiết Kế.
Tôi phải đi đâu tìm người đó đây....
Thành Phố là lựa chọn duy nhất, phải nói là tôi lười chảy mỡ ra luôn đó.
"Anh Du Thiên, anh đang nghĩ gì đó ạ?"
"Anh nghĩ mình cần tăng dân số của ngôi nhà lên."
"Dạ..?"
Mộ Dung Tiêu khuôn mặt ngơ ngác rồi chợt đỏ bừng, em ấy chắc chắn là hiểu lầm nhưng tốt thôi, tôi nghĩ mình vừa ghi điểm với em ấy.
"Anh Du Thiên xấu quá! Em không thèm nói chuyện với anh nữa đâu!"
Haha. Tối nay lại không thèm nói dùm cái chị, tối mà rên quá là anh mày nhét quần lót vào đấy.
Thở dài, trước tiên tôi cùng Mộ Dung Tiêu kiểm tra và sữa chữa lại hàng rào quanh nhà.
Và đúng lúc này tôi phát hiện ra một việc, Mộ Dung Tiêu đang cực kỳ tràn đầy năng lượng, trong khi em ấy sửa chữa hàng rào tôi nhận ra dưới chân em ấy tỏa ra nguồn hàn khí làm mát.
Đúng là khéo thật, em ấy mới đó đã biết sử dụng năng lực của mình rồi.
[Mộ Dung Tiêu Chiến Lực: 105]
"Sao thế ạ? Sao tự nhiên lại nhìn em chăm chú, không lẽ anh lại suy nghĩ mấy việc biến thái!"
Mộ Dung Tiêu nở nụ, khuôn mặt ranh ma nói.
Đúng là mẹ trẻ, hôn lấy em ấy rồi nhẹ nhéo cái mũi ngọc cái, ăn gì mà cưng thế không biết.
Chúng tôi nhanh sửa chữa xong hàng rào và trang bị ít đồ tiến vào thành phố, mượn chiếc mô tô của nhà hàng bên phải tôi cùng Mộ Dung Tiêu xuất phát.
Đường vào Thành phố khá vắng vẻ, giờ thì tôi biết tại sao Mộ Dung Tiêu có thể chạy đến đây mà an toàn.
Ít nhất là đoạn ngắn trước khi chúng bắt đầu đông hơn, không còn nghi ngờ gì, chúng tôi đã tới được Thành Phố Hải Long.
Thật ra lúc đầu tôi đang ở trong thành phố rồi, chỉ là ở rìa ngoài thôi.
Và đoán xem, tôi thấy gì?
Tất nhiên là Địa Ngục Nhân Gian rồi!
Chào mừng quý khách được free tiền vé lại còn được Diêm Quân hỏi thăm, con sự nhiệt tình nào hơn, hahaha!
Mộ Dung Tiêu dù đã không còn nhân loại bình thường yếu ớt nhưng em ấy vẫn sợ, có lẽ do ám ảnh, em ấy cũng rời đây đâu quá lâu.
Mọi thứ vẫn còn mới.
"Anh Du Thiên, chúng ta đến đây làm gì?"
"Anh đưa em đến tìm người."
"Tìm ai ạ?"
"Ờ, anh tìm một người rất tài năng."
Tôi nở nụ cười, thật là không muốn đâu nhưng tệ lắm đây, tôi là đi tìm một người đồng đội ở Thời Đại Khởi Nguyên Hắc Ám.
Cô ấy là một người tài năng với rất nhiều phát minh đi vào lịch sử, chính cô ấy đã góp phần phục hưng đế chế nhân loại nhưng tôi đã mắc phải sai lầm.
Sai lầm của tôi là quá vô tâm, để một nhân tài như cô ấy bị vắt kiệt sức với hàng loạt phát minh vượt xa tiềm thức của nhân loại.
Và thế Thế Chiến Cơ Giới Diễn Ra.
Chết tiệt! Tôi lại nhớ đến ký ức đau buồn lúc đó, tôi đã thật sự sụp đổ khi ôm thi thể cô ấy trong tay.
Khi Trùng Sinh tôi đã thề rằng mặc kệ cô ấy, không có tôi cô ấy sẽ tốt hơn nhưng tôi nghĩ lại rồi. Biến cô ấy thành của riêng mình thì đâu con vấn đề gì xảy ra, cô ấy có thể làm những gì mình thích, không ràng buộc, không áp lực, gánh nặng.
"Trung Tâm Đào Tạo....."
Mộ Dung Tiêu lẩm bẩm đọc, xoa đầu em ấy tôi hướng đôi mắt tới cánh cổng trường đầy ngập thây ma.
Đoán xem biểu cảm của em ấy thế nào?
Em ấy hơi nhút nhát là thật nhưng bất ngờ thay em ấy lại hành động vì lợi ích của tôi, quả là cô vợ trẻ lý tưởng.
Cảnh kế tiếp còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, ít nhất 40 đầu thây ma bị Mộ Dung Tiêu tiêu diệt, tôi không ngờ em ấy lại trở nên mạnh mẽ như thế đấy.
"Anh Du Thiên, cơ thể em nhẹ nhàng quá!"
Em ấy chạy lại chỗ tôi ôm chầm lấy, đúng là cô nhóc đáng yêu của tôi.
"Em làm tốt lắm, tiến bộ rất nhiều."
"Anh Du Thiên."
"Hử?"
"Ánh mắt của anh..."
"Mắt anh sao?"
"Thay đổi rồi, lúc đầu anh nhìn em xa lạ và đôi chút khinh thường nhưng giờ thì không còn nữa, em quan trọng với anh rồi sao?"
"Em đoán xem?"
"Hihi~"
Xì, tiểu quỷ.
Đúng là trẻ con dễ dụ dỗ, em ấy ngây thơ quá, lão già như tôi lại trở thành mối tình đầu của một Nữ Sinh, nghe biến thái quá đi.
Thôi thì đi làm việc chính vậy.
Kế tiếp người tác chiến vẫn là Mộ Dung Tiêu, em ấy cần thêm kinh nghiệm thực chiến nên tôi cho em ấy xử tất.
Dọn dẹp khoản 134 thây ma chúng tôi lần đầu tiên tìm thấy người sống.
"Á! Đừng mà, tôi cầu xinh anh! Khônggg!"
Tiếng hét, một vụ cưỡng bức đang diễn ra, hình như chỉ mới bắt đầu.
Bất ngờ thay người bị đè xuống lại là cô bạn của tôi, thôi bọn này chết chắc rồi.
Cánh cửa bị đạp tung, tôi và Mộ Dung Tiêu bước vào, hơn nam cái thanh niên ngơ ngác quay lại nhìn. Nhìn quanh tôi thấy xác của 3 thiếu nữ trong bộ dạng tả tơi, họ chết rồi, vừa mới thôi.
Nhìn lại tôi thấy cô bạn đang ánh mắt cầu xin, tay chân bị chói, miệng bị bị lại.
"Người, người...sống sót! Cứu tôi! Mau cứu tôi, tôi đói! Cho tôi thức ăn! Phải rồi, con đàn bà này cho anh, tôi muốn uống nước!"
Yead! Tôi ổn. Ý tôi nói là quả tim già nua này của tôi vẫn còn tốt phết, haha!
"Mộ Dung Tiêu này, em đã từng giết người chưa?"
Tôi khuôn mặt u ám nhìn qua Mộ Dung Tiêu, cô bé có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh nghiêm túc trở lại.
"Chưa ạ, nhưng nếu anh muốn thì em sẵn sàng."
"Tốt, anh muốn mấy cục shit này biến mất, em làm được chứ?"
"Mọi đều anh muốn, Anh Du Thiên~!"
Với nụ cười Mộ Dung Tiêu tà ác vác thanh đao bước tới, những cái thanh niên xanh xao mặt mày nhìn cô rồi.
...tiếng la hét.
Tôi biết chúng định làm gì, những người phụ nữ này sẽ giúp chúng giải tỏa sự ngu muội của bản thân, hết thức ăn nên chúng chỉ đành dùng họ thay thế.
Riêng cô bạn của tôi được giữ lại để thỏa mãn nhu cầu của bọn chúng, có lẽ bởi cái bóng đen tâm lý này mà mỗi khi cô ấy uống rượu thì lại bật khóc.
Tôi đã rất tệ hại khi không nhận ra điều này sớm hơn, tôi chỉ đến trễ xíu thôi là....
Aizz!