Chương 52: Gã hề xuất hiện, cơn cuồng tiếu giữa bầy thây ma trăm đầu dị biến.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Lam Tiểu Như và Diệp Thủy Liên sau đêm yên bình liền ôm nhau ngủ tới sáng, không biết do họ quay ngay thơ hay quá mệt mỏi bởi cuộc chiến theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Mặc lại quần áo Lam Tiểu Như nhìn Diệp Thủy Liên mỉm cười.

"Diệp Thủy Liên chị sau khi về được cứ địa liền chuyển phòng sang sống cùng em có được không?"

Lam Tiểu Như hỏi, đôi mắt nàng chớp động nhìn sang, Diệp Thủy Liên nghe qua đôi mắt hiện lên sự lo lắng.

Khó nói nàng cúi đầu thu gom ít đồ bỏ vào túi cách yên lặng.

"Chị Thủy Liên, có vấn đề gì sao? Hay chị không muốn ở cùng em......."

Lam Tiểu Như hỏi khi nàng nhận thấy Diệp Thủy Liên khuôn mặt hơi tối, đôi mắt hơi buồn của Lam Tiểu Như lập tức khiến Diệp Thủy Liên hốt hoảng.

"Không phải! Chỉ là......"

Diệp Thủy Liên ngập ngừng, nét mặt của nàng hơi nhăn lại, đó ắt hẳn là một vấn đề khó nói. Ở cứ địa Hồng Y Đoàn giờ đây chính thức hình thành bộ máy làm việc, có người thường, có nộ lệ và có cả những kẻ phục vụ trong hàng ngũ quân đội.

Có chính sách tham mưu, có bộ máy cơ quan giữ gìn trật tự, có một máy công nông sản phẩm....những sự hình thành trên đang dần hướng họ tới việc thành lập một Quốc Gia độc lập giữa thời Mạt Thế.

Đó tất nhiên chỉ là sự ngoài lề, nhưng Diệp Thủy Liên hiểu rằng việc một xạ thủ phục vụ trong hàng ngủ trinh sát như cô lại sống cùng Lam Tiểu Như sẽ gây ra những vấn đề gì.

Lam Tiểu Như tất nhiên không quan tâm bởi trên dưới, từ thực lực tới địa vị cô điều quá tầm với Diệp Thủy Liên.

Một Nàng Công Chúa và một lính trinh sát bậc 5, một mối quan hệ tình cảm trái ngang.

Trong khi việc phân chia giai cấp đang nóng hơn bao giờ hết thì mối qua hệ của cả hai không khác gì phát súng nổi dậy trong việc bình đẳng ở cứ địa, việc này tất nhiên không tốt đẹp gì cho Lam Tiểu Như và Chị Ruột của nàng.

"Chỉ là cái gì?"

Lam Tiểu Như hỏi, Diệp Thủy Liên nhìn nàng rồi đôi mắt đó dịu xuống nét buồn phiền.

"Em không hiểu. Em quá vô tư để hiểu được mọi thứ, chúng ta không thể."

Lời nói của Diệp Thủy Liên lập tức như nhát dao khứa vào tim của Lam Tiểu Như, đôi mắt cô ánh lên tia giận dữ.

"Em không quan tâm! Em muốn chị! Chị là của em!"

Lam Tiểu Như túm vai Diệp Thủy Liên hôn lấy, hơi cựa quậy Diệp Thủy Liên cố đẩy Lam Tiểu Như ra khỏi người.

"Đừng quậy nữa. Chị không thích em, chị làm sao mà thích người như em được chứ."

Diệp Thủy Liên đôi mắt rũ xuống sự buồn sầu nói, lời nói của cô lúc này nặng trĩu khiến Lam Tiểu Như đau lòng, nàng rưng rưng nước mắt, uất ức nhìn Diệp Thủy Liên.

"Chị!! Ghét em....vậy tại sao??"

Diệp Thủy Liên lập tức cắt ngang: "Đó là do em ép chị, chị hoàn toàn không muốn làm việc đó với em. Nó không sướng, em hiểu mà....chị, cũng không ghét đàn ông mấy."

Một câu đau lòng Diệp Thủy Liên nói ra khiến Lam Tiểu Như bật khóc, đôi mắt uất ức ánh lên tia giận dữ.

"Chị! Được, được....hức, em cũng ghét chị, rất ghét!! GHÉT NHẤT TRÊN ĐỜI!!!"

Lam Tiểu Như hét lên như đứa trẻ, nàng sụp xuống bàn khóc lóc, Diệp Thủy Liên hai mắt đỏ bừng như sấp khóc nhưng cố kiềm nén cảm xúc của bản thân lại nhìn Lam Tiểu Như rồi cúi đầu xuống nhẹ thở.

Bầu không khí trở nên buồn bã, tiếng khóc nấc của Lam Tiểu Như một lúc trở nên buồn hơn.

Đúng lúc này thì cánh cửa quán cà phê vang lên tiếng gõ cửa.

Diệp Thủy Liên và Lam Tiểu Như giật mình nhìn ra, hai nàng lập tức hướng ánh nhìn cảnh giác về phía đó. Tất nhiên hai nàng thừa biết, con người với con người thời đại này không mấy thân thiện, chưa kể hai nàng thân là nữ nhi, bọn nam nhân nhìn nàng không khác gì một món đồ.

Mạnh thắng yếu thua, nếu hai nàng là cái nữ nhân bình thường sợ rằng ngày ngày chỉ biết chổng mông cho đám nam nhân kia vui đùa cơ thể.

Tất nhiên cũng có cái để hai nàng nâng cao thêm sự cạnh giác, thậm chí Lam Tiểu Như tâm tình đang không tốt lập tức lôi ra khẩu phóng lựu, ánh mắt hiện lên tia khó chịu.

Nàng là muốn lập tức bóp cò bởi kẻ bên ngoài có thể biết bên trong là hai nàng, sự gõ cửa lịch thiệp của hắn cho thấy hắn là kẻ đủ mạnh để đủ tự tin làm việc đó. Và hắn cũng biết rõ bên trong đây là hai cái nữ nhân.

Cửa mở, Du Thiên đeo mặt nạ bước vào.

"Hé lu! Hai bợn! Không biết----? Hể?"

Lam Tiểu Như nhìn thấy một cái một kẻ dị hợm bước vào, qua giọng nói thì là nam nhân, đôi mắt nàng lập tức lạnh lẽo bóp cò.

Khẩu súng phóng lựu trên tay Lam Tiểu Như giật mạng cái rồi phóng tới chỗ Du Thiên viên đạn.

"Đậu xanh...."

Du Thiên một câu nói tay đưa lên chào tạm biệt trước khi phát nổ cùng viên đạn.

Tiếng nổ vang, khói bụi mù mịt, phía cánh cửa quán nổ tan tành một lỗ lớn, khi khói bụi tan đi cùng vài nhóm lửa nhỏ bập bùng qua những mảnh gỗ.

Cánh cửa ấy thế mà nguyên vẹn rồi đỗ gầm xuống sàn, Du Thiên hiện ra phía sau cánh cửa với tư thế ngồi co rúm run rẩy.

"Chết, chết rồi! Huhu! Chết rồi....không sống nổi nữa! Ủa? Ủa?'

Du Thiên tiếu tiếu đứng dậy phủi phủi bụi đất trên quần áo.

"Còn sống! Mị còn sống! Yeah hú!! Mị còn sống!"

Du Thiên hét lên vui sướng, song khi hắn quay lưng lại nhìn ra phía sau thì bầy bầy lớp lớp thây ma đang đứng đó như nhìn nhắm cả ba như đang xem kịch.

"Xzin chào!"

Du Thiên vẫy tay chào với trăm con thây ma và chúng cũng đáp lời hắn bằng việc gào lên rồi như đàn sói dữ lao tới ba còn cừu xấu số.

"Chuyện....chuyện này...?''

Lam Tiểu Như lấp bắp, thay vì ngạc nhiên kẻ kia còn sống thì cô lại sợ hãi hơn bởi hơn trăm đầu thây ma dị biến từ đầu kéo tới.

'Chúng rốt cuộc ở đấy từ lúc nào!? Tại sao mình không hề cảm nhận được...hơn hết gã hề này là ai? Hắn, ở đây từ bao giờ?'

Diệp Thủy Liên thầm nghĩ, đôi mắt nàng cau chặt lại hơn bao giờ hết.

"Té thôi! Té khỏi đây thôi! Không chơi đâu, chớt hết giờ chạy mau!"

Du Thiên chạy tới, thân thủ nhanh tới nỗi cả hai người Diệp Thủy Liên và Lam Tiểu Như không kịp thấy xíu nào hay xíu phản ứng nào thì hai nàng đã bị hắn bế lên vai nhảy bật lên không.

"Cái quái---??"

Lam Tiểu Như hết lên.

"Việc này vô lý quá...."

Diệp Thủy Liên nói trong khi đó nàng tò mò đưa tay tháo mặt nạ của Du Thiên cách tự nhiên nhưng lập tức bị hắn khẽ tay.

"Hởn được đâu nha~! Ngừ ta xấu lém, không ẹp đâu ó! Xấu hổ lắm ó!"

Diệp Thủy Liên đôi mắt ngơ ngác.

"Ngươi là cái quái gì thế? Sao lại có thể bật cao thế, hííí!!"

Lam Tiểu Như sợ hãi, khi nàng hơi động cơ thể nàng rơi xuống nhưng lập tức được Du Thiên ôm eo giữ lại.

Và thế cả ba rơi tự do từ trên xuống...