Đó hẳn là một câu chuyện buồn.
.....với tôi.
Cảm ơn vì đã quan tâm nhưng tôi vẫn ổn, theo nhiều nghĩa.
Và hơn hết, tôi có một pha anh hùng cứu mỹ nhân đi vào lòng đất.
Đáng lý ra thì họ phải: 'Á! Anh đã cứu em! Thật mạnh mẽ!'
Hay: 'Cảm ơn anh! Để cảm ơn xin hãy dùng cơ thể của em như anh muốn!'
Không thì cũng phải có câu cảm ơn chứ!
Đằng này.......
Để dễ nói và tưởng tượng thì ngay khi đôi chân nhỏ bé của tôi lần nữa chạm đất sau cú bật nhảy 16m50 trên không thì------tôi ăn nguyên quả lựu choáng.
Yup! Tôi vẫn ổn, tất nhiên mắt tôi thì éo thế rồi!?
"Ugh! Mắt, mắt mị! Đuôi luôn rồi! Không! Mị không thấy gì hớt trớn á! KHÔNG!!!"
Tôi quằn quại như đứa trẻ đòi mẹ nó mua kẹo trên nền đất.
Lúc này ánh mắt vô cảm của Lam Tiểu Như nhìn tôi như nhìn một đống rác, thật ra thì ánh mắt kinh tởm đó như thể nàng nhìn tôi như một đống phân thì đúng hơn.
Tôi đang làm gì sai mà cớ sự ra thế này?
Nói thật thì tôi éo có diễn trò gì đầu, bọn Thây Ma Dị Biến đó thật sự từ đâu chui ra tui cũng hông biết.
Với chiến lực 55k một đầu thì ôi zời ơi!
Tôi đánh éo lại, chạy thôi chứ sao.
Với khả năng Bà Hoàng Vũ Khí, Lam Tiểu Như triều hồi một thanh katana lao tới cắt đầu tôi.
Hết phim!
À, tôi đùa đấy.
Trong cái thoáng qua đó tôi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Diệp Thủy Liên, như thể đang xem một bộ phim kinh dị, nàng quay mặt sang bên né tránh cái Thảm Cảnh sắp diễn ra.
Tốt VL luôn chị ê! Em cho chị 10 điểm khi điểm tối đa là 100.
Biết gì không? Tôi hơi điêu, à nhầm, tôi hơi bị tức giận ớ.
Đây có phải là lấy oán báo ân trong truyền thuyết không?
Nhưng mà tiếc thay. Bố của tôi nói never với drama!!
Tất nhiên rồi, vì tôi là con của ổng nên tôi sẽ không chết cho tới lúc ổng muốn tui chết.
Bắt lấy cổ tay Lam Tiểu Như, tôi tiện tay kéo nàng ta xoay vòng tròn rồi tước lấy thanh katana trong tay trước khi quăng nàng ra trở lại vị trí ban đầu.
Lăn tròn trên đất Lam Tiểu Như cau mắt nhíu mày, khuôn mặt lấm lem đất cát nàng yếu ớt chống đẩy cơ thể để đứng dậy.
Lúc này Diệp Thủy Liên tay lấy từ hông ra khẩu súng lục bắn liên hồi vào tôi, câu giờ á?
Cuộc chiến này vô nghĩa làm sao, tôi đơn thuần bám theo hai nàng bởi tiềm năng phát triển của cả hai trong tương lai mà thôi.
Tất nhiên nguyên nhân thứ hai là do mu của hai nàng múp và khá đẹp, à quên việc tôi vừa nói tới đi.
Theo cách này hay cách khác, nếu cả hai đã không muốn hợp tác thì tôi đành tẩy não cả hai luôn, nói trước là nó không dễ coi đâu~~~
Mà cũng chả ai quan tâm đâu, do tôi mạnh nên tôi có quyền thế thôi.
Đừng có nói tôi tư bản nhé, thế giới này nó thế rồi, ehehe!
Dùng thanh katana trong tay tôi cắt đôi từng viên đạn một dễ như việc hô hấp thông thường vậy, tất nhiên dễ với tôi thôi.
Sự phản ứng của cả hai với việc này hình như hơi thái quá, Lam Tiểu Như và Diệp Thủy Liên đôi mắt kinh ngạc, Lam Tiểu Như lập tức nhíu chặt đôi chân mày nhìn tôi.
"Cái quái....?!"
Nàng cố chứng minh rằng mình đang cực kì khó tin vào những gì nhìn thấy trước mắt bằng việc hét lên nhưng khựng lại tạo nên câu nói đứt đoạn vỡ lở.
"Mị nói hai bợn nghe nèk. Hai bợn á! Éo phải đối thủ của mị đâu, nên chúng ta làm hòa có được không?"
Tôi nói, trong khi hướng mũi katana về phía cả hai.
"Làm Hòa? Thằng hâm!"
Lam Tiểu Như quả quyết rồi lấy khẩu phóng lựu ra bóp cò.
Đùng tiếng, khói bụi lần nữa mù tịt chỗ tôi đứng, Lam Tiểu Như khuôn khó coi nhìn về phía tôi.
"Chết chưa....?"
Nàng chao đảo, Diệp Thủy Liên lập tức đỡ lấy nhưng với khuôn mặt tuyệt vọng, lắc đầu nàng giọng nghiêm trọng.
"Tiểu Như đừng sử dụng năng lực nữa! Chúng ta.....không có cửa thắng đâu."
Diệp Thủy Liên giọng mang theo tia tuyệt vọng, nàng là Xạ Thủ với khả năng Truy Tìm Yếu Điểm, việc không nhìn ta điểm của mục tiêu đồng nghĩa với việc nàng hoàn toàn không có cửa thắng. 1% cũng không có.
Lam Tiểu Như khuôn mặt tái xanh, nàng khụy gối kéo theo Diệp Thủy Liên hơi nghiêng người, việc sử dụng quá nhiều năng lượng khiến nàng như cái máy hết xăng.
"Không thể nào....hắn rốt cuộc là ai...?"
Lam Tiểu Như khuôn mặt không chấp nhận số phận , nàng cố nói với đôi môi run rẩy.
Biết sợ là tốt ó, tôi lát nữa sẽ nhẹ tay cho~~
Xuất hiện trước mặt cả hai trong tích tắc, tôi như bóng ma hay đúng hơn là con ma khiến cả hai khiếp đảm sợ hãi.
"Hii! Không!!!"
Diệp Thủy Liên hoảng hốt hét lên khi tôi đâm mũi katana vào mắt Lam Tiểu Như, mặt nàng tái xanh khi nhận ra mũi kiếm chỉ cách mắt Lam Tiểu Như vài cm nhỏ nhoi.
Lam Tiểu Như thì bị hù cho đờ người, để tôi nói nhé, chắc chắn là nàng vừa gặp mặt Thần Chết đấy.
Cảm giác chắc cũng không tốt lành gì.....
"Tôi cầu xin anh đừng làm hại Tiểu Như! Tôi, tôi sẽ chết thay em ấy!!!"
Diệp Thủy Liên hét lên hoảng loạn, Lam Tiểu Như lúc này cũng bừng tỉnh sau cái chết cận kề.
"Không! Là ta....là ta muốn giết ngươi, không liên quan gì---!?"
Im bặt luôn ngay khi tôi có hơi mất kiểm soát một xíu.
Tôi không phải típ người kiên nhẫn là bao, rất xin lỗi gì khiến ai đó thất vọng nhé!
Cả hai tái xanh mặt mày, run rẩy, Lam Tiểu Như thậm chí còn tè ra quần khi nàng bị sát khí của tôi dọa sợ.
Cả hai ắt hẳn đã thấy cái chết của mình thoáng qua một hơi thở.
Và rồi, Diệp Thủy Liên và Lam Tiểu Như ngồi biệt xuống với đôi mắt vô hồn, tinh thần chắc phải tổn hại lắm.
Vài phút sau.
Khi tôi trói cả hai lại rồi tìm một nơi ấm áp để nói chuyện.
Khuôn mặt cả hai vẫn tối đen cho tới khi tôi đem cả hai lên nóc một tòa cao ốc.
"Anh muốn làm gì? Muốn giết chúng tôi đâu cần phải tốn nhiều công sức như vậy? Trực tiếp giết là được."
Diệp Thủy Liên giọng u ám, đôi mắt cầu xin hướng về phía tôi, tất nhiên nàng là muốn tôi thương sót cho Lam Tiểu Như. Kẻ mà thậm chí chả thoát ra được nổi sợ của cái chết, đôi mắt Lam Tiểu Như vẫn vô hồn và u ám, cơ thể thì không ngừng run rẩy.
Tội nghiệp con bé.
"Hmm...hmm...Mị muốn chơi đùa với hai bợn xíu đó mờ!"
Tôi vang rộng hai tay rồi vụt cái mặt đối mặt với Diệp Thủy Liên.
"Nói chính xác thì Mị muốn Hiếp cả hai."
Lời tôi nói ra trực tiếp khiến Diệp Thủy Liên tuyệt vọng cùng cực, sợ hãi, run rẩy, ghê tởm, tức giận, uất ức....
Mọi thứ chứa đựng trong đôi mắt của nàng khi nhìn vào chiếc mặt nạ tươi cười của tôi.
"Tất nhiên bợn có quyền tự sát, nhưng mờ...."
Tôi híp mắt cười nhìn qua Lam Tiểu Như vẫn đang còn thơ thẩn như kẻ mất hồn bên kia.
"Không! Đừng mà....."
Diệp Thủy Liên run rẩy , cô mang theo nổi tuyệt vọng cầu xin tôi đừng động tới người cô yêu.
Sao tôi cứ có cảm giác mình sắp chơi gay ấy nhể?? Ha là hiếp con bé Lam Tiểu Như kia trước, không được...tôi thích Tomboy hơn.
Tôi suy nghĩ rồi nhún vai.
".....làm với tôi đi. Gì cũng được...xin anh đừng động vào Tiểu Như!"
Lấy hết hy vọng cuối cùng Diệp Thủy Liên nói, tôi nhìn qua Lam Tiểu Như, tệ quá ha, nàng ta thậm chí còn không nghe thấy Diệp Thủy Liên đang nói gì.
Tình yêu này chưa tới rồi.
Để tôi nói lên suy nghĩ của Diệp Thủy Liên lúc này luôn nhe! Kiểu: 'Không được để hắn làm hại Tiểu Như! Tuyệt đối không....mình sẽ bảo vệ em ấy, mình có thể làm được!'
Đại loại thì vậy đóa. Cảm động chưa, cảm động quá trời luôn ớ!
"Được thôy! Tôi sẽ Hiếp cô trước, hắc hắc!"
Tôi cười lớn, giọng cười của một con quỷ. Tự nhiên thấy mình ác vl.
Không chúc chần chừ tôi bước tới đẩy ngã Diệp Thủy Liên xuống sàn bê tông rồi kéo quần lót cô sang bên.
Mùi vị thật thơm tho, cảm giác kích thích khi hãm hiếp một cô gái khiến tôi cương cứng hết cỡ.
Kéo thứ to lớn của mình ra tôi lập tức khiến Diệp Thủy Liên tái xanh mặt mày vì nó quá lớn, cũng hơi lâu rồi không ai phục vụ nên nó thế.
Banh rộng hai chân Diệp Thủy Liên ra tôi liếc nhìn khuôn mặt tuyệt vọng nàng ta, tôi bắt đầu với việc cạ sát dương vật lên miệng âm hộ của Diệp Thủy Liên.
"Mm~~ Nn~~"
Diệp Thủy Liên thân nhẹ động đậy, đôi mắt tuyệt vọng nàng cắn chặt răng, nắm tay siết chặt.
Rồi Diệp Thủy Liên trừng mắt nhìn tôi đầy kinh tởm, nó như thế chả sướng tẹo nào hết, lấy cái dương vật chó chết của ngươi ra khỏi âm hộ của ta.
"Ưm...."
Diệp Thủy Liên đôi răng cắn chặt chợt mở cửa rên lên tiếng khi tôi di chuyển thô bạo một xíu, âm hộ nàng giờ đây ướt nhẹp. Dương vật của tôi cạ sát trên âm hộ của ẻm như thế cắt đôi một miếng bơ bằng con dao nóng, nó ấm áp và mềm mại, mỗi khi dương vật của tôi trượt qua âm vật của Diệp Thủy Liên thì nàng lại cương người chịu đựng, khi tôi thô bạo thì nàng như nước vỡ bờ nhưng lại cố che lấp nó bằng những tiếng rên rỉ kiềm nén.
"....nhanh, nhanh kết thúc nó đi! Ngươi...sắp, ah, ra rồi--------!!?"
Diệp Thủy Liên đang nói thì trừng to mắt khi tôi ấn đầu dương vật vào trong âm hộ nàng rồi đẩy sâu vào trong.
Máu rỉ ra, hai mép miệng Diệp Thủy Liên chảy dãi rồi, nàng hét lớn: "KHÔNG!!! Hiiii----!!?"
Cảm giác chắc chắn rất đau, thay vào đó thì tôi thấy nó khá khít và bóp.
"Đau....đau quá! Hức...."
Diệp Thủy Liên chảy dài hai dòng lệ, ánh mắt uất hận nhìn tôi.
"Ngươi hài lòng chưa? Kết thúc rồi đúng kh-----ah! Gì thế, ngươi làm...ah, đau quá đừng đẩy mà! Áh! Âm hộ ta vỡ mất! Vỡ mất!!! Yaaaaaa-----!!!"
Diệp Thủy Liên quằn quại kêu la, âm hộ nàng ta bóp chặt rồi tràn ra nhiều tia nước, trong khi đó tôi kéo hai tay nàng xuống giữ cố định rồi dập vào con bướm hồng của nàng mạnh bạo từng đợt để dâm thủy của nàng bắn cao và tràn lan khắp cơ thể theo từng nhịp dập của tôi.