Du Thiên bám theo hai cô gái, và rồi trời chợt đổ cơn mưa lớn, con mưa chết chóc khi thức nước mà Thiên Nhiên ban tặng này lại là thứ hóa chất độc hại được tổng hợp bởi mầm mống tai họa mà con ngựa gieo vào đất.
Một thứ nước khiến thực vật héo úa, sắt thép lập tức rơi vào trang thái gỉ sét, những tấm kính bị nước mưa chạm vào liền vỡ nát.
Việc này cũng không mấy vui vẻ gì với con người khi chạm phải thứ nước mưa quái quỉ này, nếu chạm phải làn da sẽ lập tức lão hóa, sần sùi và nhăn nheo. Không đến nổi gây chết người nhưng biến chứng về mặt tinh thần thì có, ai lại muốn mình xấu, nhất là với Phụ Nữ, dù mạt thế cái ăn là quan trọng nhưng không đẹp thì không 'có' cái để ăn.
Tất nhiên chỉ áp dụng với gái ngành vô hại, còn tối cường nữ binh thì bỏ qua vấn đề này.
Du Thiên bám theo hai cô gái đến một quán cà phê bỏ hoang, xung quanh là vô số tòa nhà sụp đổ chỉ duy nhất quán cà phê này lành lặn, dù hơi cũ kỹ nhưng nước mưa hoàn toàn không tác động được vào trong.
Một ít ghế ngồi còn sử dụng được, riêng duy nhất một cái bàn còn đứng vững được bốn chân. Có lẽ từng là nơi tị nạn của một ít nhân loại thời gian đầu tiên mà nơi này có rất nhiều rác, đa số là vỏ mì hợp, một ít bao bánh quy.
Diệp Thủy Liên có bẻ bị thương bởi vụ nổ vừa qua, một ít mảnh kim loại đâm sâu vào lưng nàng ta, Lam Tiểu Như cũng cực kì tinh ý, nhận ra bạn đồng hành cần được sở cứu ngay lập tức, cô tức tốc dọn dẹp một chỗ sạch sẽ rồi đặt Diệp Thủy Liên ngồi xuống ghế trong tư thế quay lưng lại.
Trời đang tối dần và Lam Tiểu Như chỉ tìm được một cây nến, điều lạ lùng là nó mới tanh như vừa được ai đó lấy ra và đặt tại nơi đó.
Lam Tiểu Như lúc này gấp gáp sơ cứu cho bạn đồng hành của mình nên hoàn toàn không nhận ra, từ bóng tối phía sau lúc này có đôi mắt hoàn kim tựa loài long nhẹ híp lại như đang cười mỉm đầy tà ác.
Lam Tiểu Như chợt rùng mình quay lại nhìn nhưng ngoài tiếng mưa lớn và bóng tối một màu đen kịt ra thì cô hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
'Kỳ lạ, do mình quá nhạy cảm ư?'
Dưới cơn mưa, bày Zombie bắt đầu hoạt động mạnh, dưới bóng đêm tối tắm chúng lê từng bước chân lang thang khắp con phố và các con hẻm để truy lùng nhân loại sống sót.
Nước mưa không có tác dụng với bọn này, bởi chúng giờ đây không khác gì một cái vỏ bọc rách nát, một đống ít thối biết đi.
Việc lão hóa với chúng là vô dụng bởi cũng đã không phải nhân loại, cũng không còn sống, không còn sinh mệnh để mòn rút.
Tuy nhiên những đầu Zombie này khá tinh quái, như đánh hơi được sự sống mà chúng một hướng tiến tới quán cà phê với xung quanh là đống đổ nát hoang tàn của những tòa cao ốc.
Du Thiên lúc này thân ngồi trên ghế tréo giò quan sát công cuộc sơ cứu của Lam Tiểu Như cho Diệp Thủy Liên, tất nhiên hắn cũng biết phía bên ngoài làn sóng Zombie đang kéo tới đống hơn kiến đen xây tổ.
'Bọn mày phiền quá.'
Du Thiên thở dài, cánh tay nhẹ phất. Lúc này phía bên ngoài trời như mưa to sấm chớp đùng đùng như nổi con thịnh nộ, bầy bầy Zombie chợt khựng người, đôi mắt trắng xóa hoặc lồi lõm của chúng như mờ to rồi quay đầu bỏ chạy.
Phía bên trong Du Thiên nở nụ cười lạnh, nhìn vào hai cô con gái.
Với chiếc ba lô mang bên người, không quá khó để Lam Tiểu Như tách từng mảnh vỡ kim loại ra khỏi da thịt của Diệp Thủy Liên, mùi thuốc khử trùng lan tỏa, cùng với đó là tiếng rên nhẹ ư ử của Diệp Thủy Liên khi Lam Tiểu Như vụng về khử trùng cho vết thương trên lưng cô..
"..........ư."
"Đau sao?"
Lam Tiểu Như hỏi, cánh tay nàng run run, không phải sợ hãi mà là bởi nàng hồi hộp, bởi lần đầu sơ cứu cho ai đó mà nàng có nét mặt căng thẳng.
Và khi nhận ra bản thân làm cho Diệp Thủy Liên đâu cô có vẻ mặt bối rối, nhưng lần tách mảnh kim loại tiếp theo nhẹ nhàng hơn và cánh tay cô lại run lên nhiều đợt hơn khi cô khử trùng từng vết thương một.
Riêng Lam Tiểu Như cũng bị thương, tuy nhiên chỉ là những vết thương trầy xước ở cô tay và một số ít ở bắp chân. Dù khá vụng về trong việc sơ cứu và khử trùng nhưng về phần băng bó thì cô lại cực kì hoàn hảo.
Sơ cứu xong Lam Tiểu Như thở dài, trán đầy mô hôi cô đưa tay lau nó đi, lúc này Diệp Thủy Liên mặc lại áo, đôi mắt nét thích thú nhìn Lam Tiểu Như.
"Em vụng về ghê."
Nở nụ cười cô nói.
Lam Tiểu Như nghe xong khuôn mặt thể hiện nét giận dữ, cô quay đầu sang bên phụng phịu gò má.
"Xì! Không phải chị còn lâu em mới làm mấy cái việc này."
"Phụt! Hahaha! Em giận sao? Dễ thương ghê, thường ngày chị cứ thấy em cau nhàu suốt."
"Không phải do mấy tên đó cứ ve vãn chị sao......chứ như ruồi ấy, nhìn thôi đã không ưa rồi."
Lam Tiểu Như lầm bầm, Diệp Thủy Liên lúc này chợt kề sát mặt cô lại, khi Lam Tiểu Như quay lại thì cả hai đã chạm mũi vào nhau.
Bầu không khí trở nên im lặng, ánh mắt cả hai chợt dịu xuống đôi phần rồi chợt bừng cháy tia nòng say, cứ như loại rượu hiếm ngọt ngào.
"Diệp Thủy Liên Chị.....?"
Du Thiên lúc này từ góc tối, tréo giò chống chằm nhìn mọi thứ suy nghĩ hắn chợt kêu lên 'Ồ' một tiếng rồi nhíu mày thích thú, tất nhiên suy nghĩ thì không phát ra âm thanh, cũng chả đánh động gì tới hai cô gái ngoài sáng kia.
Và rồi Diệp Thủy Liên chợt hôn lấy Lam Tiểu Như, đôi mắt kinh ngạc Lam Tiểu Như trừng to rồi nhẹ nhắm lại cảm nhận.
Cả hai buông tha nhau sau ít phút, tia được bọt hòa quyện vào nhau tạo nên sợi chỉ liên kết ướt át.
Lam Tiểu Như đôi mắt ôn nhu, khác hẳn với cái nét bất đồng cộc cằn thường thấy nhìn Diệp Thủy Liên.
"Vậy, em giận họ thay cho chị sao?"
Diệp Thủy Liên nở nụ cười, Lam Tiểu Như lúc này thể hiện nét mặt bối rối.
"Không, không có! Sao em phải lo nghĩ gì cho chị chứ, ahahaha! Chị toàn bơ em đi không mà."
Lam Tiểu Như nói, khuôn mặt quay đi.
Du Thiên lúc này từ bóng tối nhìn ra, dưới lớp mặt nạ tươi cười hắn thở dài uất ức: 'Móa! Tự nhiên được phát cẩu lương, hai má cứ ngửa bướm cứ đợi đó đi.'
Diệp Thủy Liên lúc này gài lại mấy cúc áo trước ngực, đôi mắt nhìn qua cô nở nụ cười trêu chọc.
"Chị bơ em là bởi chị biết em sẽ không để chị phải lo, Lam Tiểu Như của chị rất mạnh mẽ mà~~"
Diệp Thủy Liên nghiêng đầu cười, Lam Tiểu Như lúc này quay sang nhìn Diệp Thủy Liên lặng im.
"Sao thế?"
Diệp Thủy Liên hỏi.
Lam Tiểu Như không nói mà chỉ lắc đầu, rồi khác với Diệp Thủy Liên, Lam Tiểu Như giữ lấy hai bên mặt Diệp Thủy Liên hôn lấy cách nồng nhiệt.
"Diệp Thủy Liên, chị muốn sex với em không?"
"H-Hả?"
Diệp Thủy Liên khuôn mặt hơi bối rối, nhưng khi cô nhận ra thì tắm khăn trắng sạch sẽ đã từ lúc nào được chải ra ngay ngắn, Lam Tiểu Như lúc này bế Diệp Thủy Liên rồi đặt xuống.
Diệp Thủy Liên nét bối rối không nói nên lời, khuôn mặt cô ửng đỏ trước cái nhìn chăm chăm của Lam Tiểu Như.
"Em, em muốn làm....gì?"
Diệp Thủy Liên lắp bắp, điệu bộ luống cuống.
"Thịt chị."
Lam Tiểu Như trả lời rồi giữ chặt hai tay Diệp Thủy Liên, đầu Lam Tiểu Như lúc này nhẹ nhàng thơm lên cô Diệp Thủy Liên khiến nàng ta ngứa ngáy.
Khuôn mặt ửng đỏ hồng hào, Diệp Thủy Liên nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể theo bản năng nhẹ nhàng vặn vẹo qua lại, bên dưới háng cô bắt đầu cảm thấy rạo rực ngứa ngáy, dịch thủy bắt đầu rỉ ra.
Cảm giác ngứa ngáy dưới háng khiến Diệp Thủy Liên chà chà hai bắp chân vào nhau nhưng rồi Lam Tiểu Như tách đôi nó ra bằng cái chân thon thả của nàng.
"Ưm~~~~"
Diệp Thủy Liên rên lên tiếng hào hứng khi con bướm của cô bị đầu gối của Lam Tiểu Như đè nén, đôi lúc nó di chuyển ra vào khiến con bướm của cô ướt lại thêm ướt át hơn dưới lớp quần lót màu đen tím.
Lam Tiểu Như lúc này cởi từng cúc áo của Diệp Thủy Liên, cởi bỏ luôn lớp áo ngực thì bộ ngực khiêm tốn tròn trịa của Diệp Thủy Liên lộ ra với đầu nhũ hoa hồng hào tròn xoe, nước da trắng mịn màng như em bé dù nàng rất chịu khó phơi sướng chịu nắng.
"Ngực chị nhỏ ghê~ nhưng em thích."
Lam Tiểu Như nói, khuôn mặt của Diệp Thủy Liên lúc này đỏ lên, cô phụng phịu giận dỗi nhìn Lam Tiểu Như.
"Em! Hừm!"
"Hihi~ đừng giận mà, để em giúp chị khiến nó lớn hơn nha?"
Lam Tiểu Như cười tinh nghịch, cô nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lạnh buốt của mình lên vuốt ve bộ ngực đẹp của Diệp Thủy Liên.
"Ư-ha! Tiểu Như.....nhột quá, dừng lại---ah!"
Diệp Thủy Liên rên rỉ, khi cô nói dừng lại thì Lam Tiểu Như kéo nhũ hoa khiến cô hét lên.
Đôi mắt ướt át cô nhìn Lam Tiểu Như rồi được nàng ta thưởng cho nụ hôn xoa dịu, cũng lúc đó cánh tay Lam Tiểu Như vuốt ve từng nơi trên cơ thể Diệp Thủy Liên dần hướng xuống chiếc quần lót đen bên dưới.
Diệp Thủy Liên lúc này chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần lót đen, theo phương diện nhận thức hình ảnh thì cô nàng tomboy này lúc này rất sexy.
"Ư~~~! Tiểu Như, em! Ư, ư."
Diệp Thủy Liên bắt đầu rên rỉ khi hai ngón tay Lam Tiểu Như đẩy xuống chà lên, khép mở âm hộ của cô.
"Không, đừng mà....nó nhột quá! Tiểu Như tha cho chị đi, đừng nghịch ngợm nữa, áaahhhh----!"
Diệp Thủy Liên hét lên rồi chiếc quần lót của cô ướt đẫm, Lam Tiểu Như lúc này cười ma mị, thân cởi bỏ chiếc quần lót đỏ bỏ sang bên, vén chiếc váy xẻ chân len cô nhẹ nhàng ngồi xuống mặt Diệp Thủy Liên.
"Bú nó đi."
Diệp Thủy Liên đôi mắt né tránh, khuôn mặt hiện lên tia xấu hổ rồi nhẹ nhàng thơm lấy.
Lam Tiểu Như ngước đầu khi Diệp Thủy Liên liếm bướm cô cách nhẹ nhàng từ dưới lên.
"Ư~~~~~~~~~"
-
Du Thiên lúc này nội tâm: 'Trời hôm nay mưa to ghê~'