Chương 44: Tàn cuộc thì tôi bị bắt ngủ dưới sàn.

Thập Tam Gian trở lại ngay lập tức, việc xuyên không khiến nàng trở nên già nua, một bà lão gần đất xa trời.

Ngã úp trên sàn nhà nhưng nhanh chóng được tôi đỡ lấy, nhan sắc của nàng trở lại, mái tóc bạc dần hóa lại màu vàng óng mượt.

Thập Tam Gian đôi mắt rưng rưng, cánh tay nàng níu lấy hai bên cổ áo tôi rồi úp mặt vào khóc nức, đó hẳn là mất mát hay nàng chỉ cố nhõng nhẽo với tôi.

Nàng muốn sinh con tôi không ép, nhưng là nàng tự quyết rời xa nó, việc này khiến tôi hơi giận, có lẽ nàng đã nhìn thấy nó-----sức mạnh của nó có lẽ sẽ nguy hại đến tôi nên nàng mới đưa nó đi.

Giữa Chồng và Con nàng không muốn mất một ai, hơi tham lam một chút nhưng tôi rất vui vì nàng đã nghĩ cho tôi. Riêng tôi và Thập Tam Gian thì không ai trong phòng hiểu việc gì xảy ra, và tôi ra hiệu cho họ rời đi, đối với Thập Tam Gian mà nói những người này còn không đáng để gọi là người hầu.

Trừ Lý Diễm Huỳnh.

Sẵn thì nói luôn, Năng Lực của Lý Diễm Huỳnh có thể Tăng Tiến, hay gọi là Tiến Hóa cũng không sai.

Tôi cũng đâu như không gọi ả điên này ả điên nó đâu, tôi không kỳ thị một ai và không nói công bằng với một ai, với họ tôi vẫn trên một bậc.

Mà Lý Diễm Huỳnh hiện tại đủ đáng sợ rồi, dù biết Thập Tam Gian chỉ đùa vui một chút nhưng cái đùa vui đó của nàng ấy mất tận 3 mạng liền, một kẻ sánh ngang Thần Linh trong tương lai lại đánh thua một kẻ phàm trần chỉ vì bất cẩn, nói ra nghe hơi sợ dó chứ.

Ngay cả tôi còn bị nàng ta đâm phập phập mấy lần mà chả hay bị điều gì vừa xảy ra nữa là.

Đúng là kẻ điên bất bại.

"Chồng, thời gian sắp tới em không giúp ít gì cho anh được rồi. Ít nhất em cần một năm mới có thể dùng lại năng lực, anh cũng là muốn em như thế phải không?"

Thập Tam Gian dịu dàng nói, trên giường nàng ngã đầu lên vai tôi nói, nói thật là không biết nàng có Đọc Tâm Thuật hay không mà rành thế không biết.

Mà có lẽ, việc để tôi Du Hành thời gian liên tục nhiều lần như thế, trong quá đó nàng đã cố quan sát hành động của tôi, cứ như việc chơi đi chơi lại một bản game ấy.

Theo cái nhìn của tôi thì Thập Tam Gian nàng ấy rất thận trọng, có thể ngàn lần, triệu lần, hay thậm chí là tỷ lần quan sát và tìm hiểu thì nàng ấy mới quyết định chọn tôi.

Dù lần gần nhất tôi và nàng có đến với nhau nhưng lúc đó tôi không nghĩ là mình sẽ đem một ai khác về sống cùng ngoại trừ vợ mình.

Giờ nghĩ lại thì có lẽ nàng đã hơi ghen và đẩy tôi trở lại chỉ để thay đổi rằng tôi bắt buộc đa thê để nàng làm chính.

Chịu, nếu nàng nghĩ thế thật thì....haha! Yandere mẹ luôn rồi.

Không nghĩ nữa, óc ách nó nổi lên hết cả rồi.

Vậy còn việc nàng tới để kêu tôi về Hội Đồng Cứu Thế cũng là giả luôn hả??

Nghe cứ đáng sợ thế nào ấy..............

Trò đùa này éo vui đâu, quay ngược thời gian chỉ để làm chính và để sinh con đầu lòng cho tôi thì...............mmm.

Cạn lời, Tương Lai và Quá Khứ là trò đùa với cổ chắc?

"Một năm?"

Tôi trưng ra khuôn mặt ngạc nhiên hỏi, Thập Tam Gian khuôn mặt thờ ơ chợt mờ nhạt hiện lên sự ngạc nhiên, hướng đôi mắt xinh đẹp về phía tôi nàng hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"

"Tất nhiên là không. Một năm thì....ha là bắt em sinh đứa nữa nhỉ?"

Tôi nở nụ cười rồi đè Thập Tam Gian xuống giường, mi mắt xinh đẹp của nàng hơi giật, đôi chân màu hơi nhíu lại rồi nàng chợt nở nụ cười lạnh lẽo.

"Chồng dám không? Lúc trước làm em đau như thế còn chưa tính nợ với chồng, em cho chồng hùng hục sao hử?"

Tôi hơi khựng người, không đe dọa đâu, tôi tự nhiên thấy hơi sợ rồi đó.

"Vậy lần này nhẹ nhàng, được chứ?"

Dù biết sẽ chết nhưng vẫn hỏi, máu dê nó ăn vào máu rồi nên không bỏ được a, với lại được ôm tuyệt sắc giai nhân mà ngủ thì cũng quá sung sướng đi.

Mấy nàng kia dạo này toàn bơ ta thôi, Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi thì không nói, hai nàng luôn phải tu luyện để bắt kịp Lý Diễm Huỳnh và Lâm Thừa Anh.

Mẹ điên Lý Diễm Huỳnh thì miễn đi. Dù biết cách hành hạ nàng đó nhưng nàng cũng phải nghiên này cứu nó, tôi cũng không quản.

Mục Kiều thì đang mang thai.

Lâm Thừa Anh thì không muốn có con với lại cũng đang tập trung phát minh một số thứ cho ngôi nhà.

Tôi cô đơn quá mà.

"Không cho, em mới sinh con đó. Chồng không tha cho người ta luôn hả, nhịn đi, ít nhất một tuần. Không thì đi tìm mấy người kia đi."

Khuôn mặt nét giận dỗi, Thập Tam Gian quay người kéo chăn tự đắp lên người. Chui vào tôi ôm lấy nàng ấy rồi thủ thỉ.

"Con chúng ta như thế nào?"

Biết là sẽ hơi buồn nhưng vẫn phải hỏi, dù sao cũng là con trai tôi, mà nói thật dù làm bố rồi tôi cũng éo có xíu cảm giác làm Bố nào hết trơn á.

Thập Tam Gian lặng im một chút, dù sao nàng cũng vừa khóc xong nên tôi có phải hơi khùng rồi không khi lại hỏi tiếp vấn đề này.

"Rất giống Chồng, nhất là Thuộc Tính Suối Nguồn Dâm Dục đó của nó. Nữ tử ở Thế Giới đó còn khổ dài dài."

"Haha!"

Tôi bật cười vui sướng. Vậy ra nàng ta là sợ bản thân bị con trai mình dụ dỗ nên mới gấp gáp phong ấn rồi vội vã đem nó đi như thế.

"......lại nghĩ bậy bạ gì đó?"

Như biết tôi nghĩ xấu về nàng, Thập Tam Gian giọng rằng giọng hỏi.

"Không gì. Mà Nàng không dùng Gia Tốc Thời Gian lên nó đó chứ?"

Tôi hỏi lại, nếu dùng Gia Tốc Thời Gian thì sẽ phát triển rất nhanh, với năng lực của Thập Tam Gian mà nói thì búng tay cái đứa trẻ 1 ngày tuổi cũng sẽ lập tức trưởng thành với trí tuệ và kiến thức đầy đủ.

Quyền năng đáng sợ chưa?

"Không. Nó vốn là cái Nguy của Thế Giới đó, việc để nó trưởng thành một cách bình thường sẽ thích hợp hơn. Nếu được uốn nắn đàng hoàng thì không vấn đề--------nếu tệ bạc với con Thiếp thì cả Thế Giới đó phải trả giá."

Thập Tam Gian nói, dù rất buồn bã nhưng nhìn nhận còn mình là Nguy Hiểm thì hơi.....

Nàng ấy còn chả thèm cho tôi nhìn con mình một cái, lạnh lùng ghê.

".......chồng có thôi sờ mó lung tung đi không? Tởm quá."

"Hể? Sao tự nhiên ghét bỏ ta quá vậy???"

".....tại chồng làm em đau."

"Nhỏ nhen quá. Lần tới sẽ nhẹ nhàng mà."

"Đi nhẹ nhàng với mấy cây rau của chồng ý."

Thập Tam Gian đạp tôi bay xuống giường, gối chăn được quăng xuống theo.

"Ngủ dưới sàn. Tối mà bò lên thì biết tay."

Quăng tôi cái ánh mắt đe dọa, Thập Tam Gian vợ tôi kéo ra cái chăn khác đắp lên người rồi quay lưng.

Khó hiểu ghê.

...

Dù cố tỏa ra lạnh lùng nhưng tôi thấy nàng ấy buồn lắm, với Thẩm Định thì cảm xúc dù giấu được vẻ bề ngoài nhưng linh hồn thì không biết nói dối và che giấu.

Con cái sao? Không biết Mục Kiều lại sinh ra thứ gì nữa đây?