Chương 45: A Khắc Na tới thăm nhưng xem ra sắp có đại chiến.

Ngày tôi ra rìa cuối cùng cũng đến.

Mấy nàng thơ của tôi ấy thế mà chụm lại chơi bài, mà chơi thì chơi đi sao lại bỏ tôi ra rìa vậy hả?

Đau lòng quá man. Tôi đã làm gì sai mà họ nở đối xử với tôi như vậy chứ? Tại saoooooo???

Mà trong họ vui cười thế này cũng làm tôi bớt lo, thân nhau cũng tốt, ít ra tôi đỡ phải trông coi họ đấu đá lẫn nhau.

Mà Thập Tam Gian ghê thật, nàng ta hòa hợp với mấy người kia nhanh quá, cười cười nói nói thế kia hoàn toàn khác bọt với một Thập Tam Gian lạnh lùng ương ngạnh mà tôi từng biết.

Chặc! Nghĩ tới đây tôi lại cảm thấy buồn, nàng ấy vui vẻ hòa thuận với mấy nàng kia bao nhiêu thì lại lạnh lùng với tôi bấy giờ, ôm còn không cho nữa là..........

Tôi đi ngoại tình đây, chứ kiểu này tôi làm sao sống nổi. Huhu!

-----------------------------------!!!?

Tôi khựng người, cơ thể run rẩy.

Tim tôi hơi quặn thắt lại bởi một cơn đau vô hình, tính hiệu cầu cứu vừa được truyền đến, một trong những sủng vật được tôi cử đi bảo vệ vừa cho tôi tín hiệu rằng nó cảm thấy lo sợ.

Thứ khiến nó lo sợ đến từ một con Bán Long, sinh vật thống trị hành tinh này.

Xem ra tôi phải đi một chuyến, tôi không thể để vợ mình phải khóc thêm một lần nữa, tôi trở lại cũng đồng nghĩa với việc sẽ không còn bất cứ bi kịch nào xảy đến với những người bên cạnh nữa.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của tôi Thập Tam Gian bất ngờ bước tới, hành động này của nàng khiến những người còn lại chú ý.

"Là do cô ta sao? Anh không nghĩ đã đến lúc phải loại trừ sự lo lắng của mình rồi sao? Đi đi, có Lý Diễm Huỳnh ở đây dù hắn có đến cũng không làm được gì đâu, với lại......mấy cô nàng của anh ai cũng mạnh hết mà!"

Thập Tam Gian hiếm có nở nụ cười tỏa nắng, sự thờ ơ hằng ngày của cô ấy biến đâu mất mà thay vào đó là một thánh nữ dịu dàng cùng nụ cười làm con tim tôi phải thổn thức.

"Anh Du Thiên định đi đâu sao?"

Mộ Dung Tiêu đôi mắt cầu xin nhìn tôi, định đi dã ngoại sao má trẻ!?

"Sư Phụ, con muốn đi cùng."

Trần U Nghi tương tự, chỉ riêng Lý Diễm Huỳnh là không nói, với nét mặt trầm ngâm cô ta có nụ cười hơi ám muội một chút.

Chắc lại không định gạ kè cạ bướm với Lâm Thừa Anh đó chứ?? Đúng là bệnh hết thuốc chữa, con điên này dạo gần đây biến chất dữ lắm, chắc tôi phải dạy dỗ lại nàng ta một chút.

Mục Kiều hiện đang nghỉ ngơi, coi bộ cái thai hành nàng ta dữ lắm, Lâm Thừa Anh cũng bỏ dở công việc để chăm sóc cho nàng.

Chưa tới một tuần mà bụng của nàng ta to lên không ít, nếu tôi nhìn không lầm thì tháng sau nàng ấy hạ sinh. Việc bất thường này cũng gián tiếp nói tôi biết rằng thứ nàng sinh ra tuyệt không phải con người, không phải con người? Không phải con người? Ủa- vậy nó là thứ gì, sao mấy đứa con của tôi dị hợm quá vậy. Nhớ lúc trước thì vợ tôi vẫn thai nghén bình thường mà, 9 tháng 10 ngày có thiếu ngày nào đâu?

"Không được, sắp tới sẽ bận rộn lắm đấy. Mấy nàng ở nhà hộ ta, nhớ coi chừng khu vườn không thì cả lá cũng chả còn đó."

Tôi gãi đầu khó nghĩ, thở dài nói.

Sao lại đúng ngay vào lúc này ấy nhỉ? Định trêu đùa thằng này chắc? ĐM.

"À mà, Lý Diễm Huỳnh cô qua đây tôi nói chuyện một chút....."

Tôi kéo Lý Diễm Huỳnh qua một bên bàn luận, trong cái thoáng qua tôi nhìn thấy Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi nét mặt thất vọng.

[Trần U Nghi Chiến Lực: 53 066]

[Mộ Dung Tiêu Chiến Lực: 61 777]

Tu luyện thế cũng là ghê lắm rồi, dù không so nổi với mấy đứa hack game nhưng hack game cũng éo đánh lại hai nàng ta vào thời điểm hiện tại.

"Ohohoho! Tôi hơi tò mò là ai mà lại khiến anh thần sắc biến đổi cách trầm trọng như vậy?"

Lý Diễm Huỳnh cười nói, khuôn mặt cô như thể không quan tâm mấy nhưng cái nét mặt này thì chắc cô ta lại ghim tôi việc gì đó nữa rồi.

"Cô từ bao giờ biết quan tâm tôi thế? Nghe cứ cấn cấn----"

Môi của tôi bị ngăn lại bởi ngón tay của Lý Diễm Huỳnh, đôi môi đỏ mộng của cô ấy lúc này hiện lên nụ cười mị hoặc.

"Tôi không quan tâm có bao nhiêu kẻ mạnh đến đây, chỉ cần là thứ quan trọng với anh tôi điều bảo vệ tất. Chỉ là, anh yêu à. Có phải anh dạo gần đây không quan tâm tới em mấy rồi không? Là vì Thập Tam Gian đó sinh con trai cho anh sao, em ghen đó nha~"

Nói rồi Lý Diễm Huỳnh hôn lấy tôi, Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu nét mặt khó coi, Thập Tam Gian thì đôi chân mày nhíu chặt lại.

Này, này, hôn cái thôi mà mấy cô có cần trầm trọng vậy không? Cái sự ôn hòa lúc nảy đâu hết rồi hả??

Thật tình........

"Cô cũng sinh được mà, sao tự nhiên là ghen tuông vô cớ vậy?"

Tôi thở dài, Lý Diễm Huỳnh ôm chặt cổ tôi cười khúc khích, nụ cười này không bao giờ làm tôi chán nước, nét đẹp này của cô ấy như liều thuốc mê với tôi ấy.

"Quỷ chưa~? Anh lại gạ gẫm em làm cái máy sinh con cho anh đó hở? Không có cửa đâu he, ngày nào em chưa nghiên cứu được anh thì ngày đó không con cái gì hết."

Lý Diễm Huỳnh nói với giọng chắc nịch, nếu thật vậy thì tôi e là cô ấy sẽ không có nhi tử hay hài tử nào đâu.

Trong lúc đó, tôi chợt nhận ra có sự hiện diện quen thuộc.

Là A Khắc Na sao?

"Phu Quânnnnn! Thiếp tới thăm chàng nèk ~~~~"

Giọng ngọt xớt vang lên, từ hư không một làn sương đỏ xuất hiện rồi thu lại thành nhận dạng một thiếu nữ tuổi 20.

Mái tóc đỏ bồng bềnh trôi nổi trong không khí, đôi mắt đỏ thắm tròn xoe như hai viên hồng ngọc. Nụ cười ma mị cùng nước da trắng như sữa, thân hình đẩy đà chuẩn số đo 3 vòng không chỗ nào nhỏ cũng không chỗ nào quá to.

Thân mang một bộ hồng y sắc đỏ kiều diễm, dưới chân mang thêm một đôi giày cao gót huyết sắc, cùng với đó là đôi chân dài đẹp và không tì vết.

A Khắc Na hình thái trưởng thành từ lúc nào xuất hiện, nở nụ cười toe toét cô ấy từ hư vô lấy ra cái lưỡi hái màu đỏ huyết tinh cắt ngang đầu Lý Diễm Huỳnh.

Keng!!

Thanh âm va chạm vang lên, sự ma sát tạo nên những tia lửa bắn ra tung tóe trên thảm cỏ xanh. Lý Diễm Huỳnh tất nhiên đỡ được, trên từng kẽ tay Lý Diễm Huỳnh lúc này kẹp chặt những con dao mỗ.

A Khắc Na lúc này sắc mặt khó chịu, cô tặc lưỡi cau mày rồi chợt thu lại sát ý của bản thân. Thu lại chiếc lưỡi hái máu trên tay cô khiến Lý Diễm Huỳnh ngơ ngác giây lát.

"Phuuu Quânnnn!!! Thiếp nhớ Chàng quá hà~~~~!"

A Khắc Na chạy tới, trên đường chạy cũng không quên xô Lý Diễm Huỳnh qua một bên với cái liếc nhìn mang tính chất đe dọa.

A Khắc Na chạy tới ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nét hạnh phúc cô tươi cười ngước lên nhìn tôi.

Phía còn lại, Lý Diễm Huỳnh sau khi bị khịa mấy cái liền nở nụ cười hắc ám, vén tóc bên tai cô nhẹ nhàng bước tới chỗ tôi đang đứng.

"Ohohoho! Chồng à, con bitch nào nữa? Chồng trốn em đi ăn vụng lúc nào thế?"

Lý Diễm Huỳnh giọng ghen tuông, nhìn qua thì chắc nổi điên lên rồi.

"Phu Quân~! Người hầu này của Chàng thật vô lễ, loại đầy tớ gì mà dám ăn nó thiếu lễ phép với Chủ Nhân của mình thế kia? Thiếp giết con chó cái này nhé?"

A Khắc Na chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt nũng nịu nói như thể lời nàng ta nói ra nhẹ tư lông hồng.

Bên còn lại Lý Diễm Huỳnh nhe bạn cười toe toét, cười là thế chứ năng lượng nàng tỏa ra khiến gió lớn điên cuồng như thế muốn hất bay luôn mọi thứ xung quanh.

"Côn trùng từ đâu tới ấy nhỉ? Vo ve điếc hết cả tai, chắc là sống ở bồn cầu quen rồi nên lời nói ra cũng thối không kém nhỉ?"

Oi oi, chuyện lớn rồi đây.