Chương 43: Con Trai Của Du Thiên.

Ngày thứ hai Thập Tam Gian mất tích, mọi thứ có lẽ đã rối rắm lắm rồi.

Tôi biết điều đó, thế nên đã dặn dò Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu càn quét đám thây ma quanh khu vực, ít nhất là 5km, cao nhất là 10km để dọn sẵn chiến trường.

Hội Đấng Cứu Thế không đơn giản là cái tên, nói đi nói lại nó nhàm chứ bọn họ đủ tự kiêu để lấy cái tên như thế thì thực lực và lực lượng quân đội cực kỳ chất lượng.

Sở dĩ tôi nói là 'chất lượng' là bởi trong số quân lính đó có rất nhiều tài năng cần được bồi dưỡng, dù thế hiện ra quân đội của Đấng Cứu Thế vẫn còn quá non nớt, vẫn còn rất thiếu kinh nghiệm, thực lực cũng chỉ ở dạng bình thường.

Nếu là tôi đào tạo thì họ có lẽ đã hơn bây giờ rất nhiều, tuy nhiên tôi vẫn đánh giá rất cao về tiềm năng lâu dài của lứa Tân Bình giai đoạn Khởi Nguyên này.

Suy nghĩ nhiều có lẽ cũng vô ích, tôi cũng không quá thông minh để đề ra một chiến lược hợp lý, tôi đâu phải Hiền Giả đâu, thứ tôi có chỉ là Sức Mạnh.

Suy nghĩ đơn giản thì tôi sẽ nghiền nát sự kiêu ngạo của bọn chúng, coi như một bài học mà tôi dành tặng riêng cho những cái tên quá tự phụ vào khả năng thuộc tính của bản thân.

Đồng thời tôi cũng muốn bành trướng danh thế, một cái Ma Đầu xuất thế sẽ rất dễ tạo nên sự chú ý và bi kịch cho bản thân nhưng tôi không tạo ra bi kịch, thứ tôi tạo ra và nhắm tới là Nỗi Sợ, sợ rồi thì chẳng dám tới đây kiếm chuyện nữa.

Dù trong sự việc này là tôi SAI nhưng tôi mạnh tôi có quyền, huống hồ Thập Tam Gian giờ là Nữ Nhân của tôi----không, nàng giờ là vợ của tôi. Việc chạy đến cướp vợ của tôi thì họ mới là người sai.

Ôi trời, best logic. Tôi quả là thiên tài lươn--- à nhầm, ý tôi là mình khá có năng khiếu làm luật sư đó chứ.

Nở nụ cười tôi mở cửa bước vào phòng, nơi Thập Tam Gian đang nghỉ ngơi, cũng đã gần hai ngày rồi nàng không ra khỏi phòng, chắc cũng bởi đứa trẻ trong bụng.

Ừ, nàng ấy mang thai rồi. Nàng muốn thế nên đã mang ngay lần đầu tiên, với năng lực của nàng hiện tại thì việc sinh nở hết sức là bình thường luôn tuy nhiên.

Tôi giờ lên chức Bố rồi cũng nên quan tâm con mình một chút, nhưng mà Thập Tam Gian nàng ấy không muốn tôi can thiệp vào việc này thì phải.

Có ai Phong Ấn con mình lại ngay từ khi mới chào đời đâu.

Tôi hơi lo lắng, thay vì lo cho đứa trẻ thì tôi lo cho Thập Tam Gian hơn, khuôn mặt nàng ấy trong xanh xao lắm, đôi mắt yếu đuối hẳn đi.

Khi tôi bước vào thì mọi thứ đã được hoàn thành, với sự Phục Hồi Siêu Cấp của Mục Kiều và vị Bác Sĩ đại tài Lý Diễm Huỳnh thì việc hạ sinh một nhi tử quá sức bình thường nhưng-------

Bầu không khí trong căn phòng rất căng thẳng, Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi đứng một phía không nói, khuôn mặt hai nàng hơi khó coi quay sang nhìn tôi như đang sợ hãi điều gì đó.

Lâm Thừa Anh, Lý Diễm Huỳnh và Mục Kiều cũng không khá hơn là bao, mọi ánh nhìn chợt dồn về phía tôi. Có sợ hãi, có tôn thờ, và hơn tất cả họ như đang muốn hỏi điều gì đó.

Thập Tam Gian hiện không có trong phòng, việc này khiến tôi lo lắng, vậy là cô ấy quyết định làm nó một mình, đó cũng là lý do tại sao tất cả không cho tôi vào, thậm chí Trần U Nghi còn thiết lập cả kết giới không gian chặn tôi ở phía ngoài.

Tới đây tôi cũng lờ mờ đoán được sự việc rồi, Thập Tam Gian có lẽ đã sinh ra một con quái vật. Không phải tôi bị điên hay khùng nặng gì mà gọi con mình là quái vật nhưng tôi và Thập Tam Gian giống nhau.

Rằng hai con quái vật cùng nhau giao hợp sẽ sinh ra một con quái vật cực kỳ hùng mạnh, còn tại sao tôi gọi nó quái vật là bởi thứ [Khả Năng hay Năng Lực] mà Nhân Loại sở hữu.

Tất nhiên trong tất cả nhân loại có bao gồm cả tôi, một con Quái Vật đúng nghĩa, và tất nhiên quái vật thì phải sinh ra quái vật rồi. À mà đừng hiểu lầm mà tưởng tôi là quái thú nhé, quái vật ở đây là chỉ tầm cơ sức mạnh cơ.

Có một bí mật mà tận tới sau cùng, sau cùng khi Trận Chiến Nhân - Thần nổ ra. Bí mật tại sao con người lại đột ngột sở hữu Khả Năng thần thánh, tất nhiên trên lý thuyết là do đột biến nhưng hiện thực thì Do các Thực Thể tối cao nhúng tay vào.

Họ đã quá nhàm chán khi phải nhìn chủng tộc mà họ tạo ra tự phát triển và xây dựng, và thế họ muốn biết, thứ do kẻ đó tạo ra có tiềm năng tới đâu.

Và thế Nhân Loại tới hồi Kết, hồi kết của Sự Bình Yên nhưng lại là Khởi Nguyên Của Thần Vị. Đó là sai lầm của họ, họ đã quá kiêu ngạo khi tác động lên nhân loại bằng cách tạo ra chủng loại virus chứ đựng thứ Thần Lực mang năng lực Bản Ngã của từng vị Thần.

Kết quả một ít Nhân Loại khớp hoàn toàn với thứ năng lực Thần Thánh. Nói dễ hiểu thì Thần A mang năng lực A, trích xuất một ít Thần Lực của bản thân tạo nên virus phát tán xuống Nhân Thế, kết quả một ít năng Thần Lực đó lại tìm được cái Vỏ chứa hoàn hảo và phát triển giống hệt thứ năng lực A của vị Thần Kia.

Sau cùng thứ Sức Mạnh đó được gọi là Bản Ngã của Thần Vị, không giống với Bóng và Hình, đây là hai thực thể giống nhau 100% và cùng tồn tại trên cùng một mặt phẳng.

Thế là chiến tranh nổ ra, con người, thứ từng bị Thần Linh ghét bỏ bây giờ là mối đe dọa, thậm chí họ còn lật đổ được cả một Vương Triều Thần Thánh.

Hỗn thế cứ thế tiếp diễn.......

Tất nhiên tôi không muốn việc nó xảy ra nên mới quay về quá khứ, một là sửa sai lỗi lầm, hai là giết hết Bản Ngã Thần Linh.

Nghĩa là tôi sẽ là kẻ thù của toàn thế giới ấy, biết sao tôi làm vậy không? Là vì thằng nào cũng Làm Thần hết rồi ai làm Người hả???

Nói vậy thôi chứ tôi cũng khổ lắm, trên người mang Tận Hai cái Bản Ngã Thần Linh nên việc tôi phải làm là Diệt Tận Hải Cổ Thần, tất cả tôi cũng muốn làm Thần, nhưng Thần của tôi chỉ riêng tôi, nên tôi sẽ quét Sạch Thần Linh để Trở Thành Tối Thượng Thần Vương.

Sau đó thì thu lại hết năng lực, để con người trở lại với vị thế, phục hồi Thế Giới rồi sống an nhàn với mấy Nàng Thơ.

Đó là lý thuyết, con tương lai thì vô định, ngay cả Thập Tam Gian, người sở hữu Bản Ngã của Tà Thần Thượng Cổ cũng không nhìn ra tương lai phía trước, dù phải du hành đi, du hành lại nhưng kết cục thì------

Tôi chưa bao giờ Thành Công, tôi luôn luôn Thất Bại. Cô ấy nói thế ngay lần đầu tôi nhận ra cổ mang trong mình Bản Ngã Thần Linh.

Vậy chắc đây không phải lần duy nhất tôi trở lại quá khứ, có lẽ đã rất rất nhiều mà tôi không nhớ nổi.

Eo, nghe cứ củ chuối chấm nước tương ấy.

Không nghĩ tiếp.

Việc đầu tiên là phải xem Thập Tam Gian thế nào rồi. Dù nàng ấy biến mất nhưng cổng Thời Gian vẫn mở, nghĩa là nàng ấy xuyên không tới một thế giới khác để gửi gắm con tôi.

Coi như số nó khổ, nhưng mang trong mình dòng máu của tôi lẫn Thập Tam Gian thì không ai bắt nạt được nó. Nó thậm chí có thể phát triển hơn cả tôi trong tương lại, nàng ấy là muốn nó làm chủ cả một Thế Giới sao?

Nghe thì cũng hay đó nhưng nó liệu có giận tôi và Mẹ của nó không?

Bởi đã không dạy dỗ nó đàng hoàng mà lại bỏ rơi nó ngay từ đầu?

Mắt tôi đau quá, tôi không thể nhìn thấy Tương Lai như Thập Tam Gian, nàng ấy có Đôi Mắt Thời Gian thì tôi lại có Thẩm Định, Thẩm Định Linh Hồn, Thẩm Định Vận Mệnh.

"""""Du Thiên!!?"""""

Mấy nàng thơ của tôi hét lên lo lắng, bởi họ vừa thấy tôi rơi lệ, huyết lệ chảy dài và rơi rớt xuống sàn nhà.

Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu chạy tới đỡ tôi khi chao đảo.

"Giỏi lắm con trai, Tương Lai của con là Bất Định."

Tôi nhếch mép cười một cách tự hào, Lý Diễm Huỳnh và Lâm Thừa Anh nhìn tôi rồi quay sang nhìn nhau ngơ ngác.