Đùa nghịch cùng Mục Kiều hồi lâu, tôi cùng em ấy ngắm sao, thứ đáng lẽ không nên xuất hiện tại Phố Thị nhiều ánh đèn màu này.
Tốt, bây giờ thì đây chỉ là thành phố hoang tàn thôi nên Lưu Tinh lại xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Đã từng có một Chiêm Tinh Sư nói với tôi rằng, những ngôi sao ấy không đơn thuần phát sáng, đối với Khoa Học thì đây là việc không có gì lạ lẫm nhưng.....tin không, cô ta đã nói với tôi rằng, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một chiến sĩ nhân loại kiêu hùng, họ càng mạnh mẽ vì sao của họ càng tỏa sáng rực rỡ, và khi chúng lụi tàn hay vụt tắt cũng là lúc chiến sĩ nhân loại ấy đối mặt với tử thần.
Nên mỗi khi trên trời có sao băng, cô ta lại trưng ra bộ mặt buồn bã, bởi lúc đó chúng tôi cùng tuyền tiến, cùng một con đường để đi, trên cùng một con thuyền nên mọi khi chiến sĩ đồng tộc nào đó bị đánh bại, con trường phục hưng lại càng trở nên khó khăn hơn.
"Chủ Nhân, người có tâm sự?"
Mục Kiều hỏi. Tôi quay sang nhìn em ấy, có lẽ cùng tuổi với Mộ Dung Tiêu mà em ấy cũng rất nhạy bén với cảm xúc của kẻ đối diện.
Cả hai điều tinh tế ghê luôn ấy, đa phần là hai đứa cứ để ý mấy cái nhỏ nhặt mà ít ai quan tâm tới thôi, mà chắc cũng gì thế mà em ấy có thể thân với Lâm Thừa Anh và Lý Diễm Huỳnh. Nói thật chứ hai nàng trong hiền lành thế thôi chứ khó tin tưởng ai lắm, trừ con điên Lý Diễm Huỳnh ra nhá! Mẹ này không có hiền lành tẹo nào, một hai câu không hợp là coi chừng đi gặp ông bà chứ có đùa được đâu.
"Tâm sự? Ta có rất nhiều tâm sự, chỉ là không biết em có chịu cùng ta lắng nghe nó không thôi?"
Tôi nở nụ cười, khuôn mặt tất nhiên không có tàn dư nào của cảm xúc tiêu cực, tôi quen với nó rồi, việc này bây giờ đối với tôi không là gì cả.
"Được mà, nếu Chủ Nhân không phiền. Em cũng không có việc gì để làm, có phải em trong mắt ngài vô dụng lắm không?"
Em ấy hỏi với khuôn mặt cần sự chia sẻ, vậy ra tôi mới là người lắng nghe ở đây.
"Vô dụng? Ta nghĩ thật ra thì do hiện tại quá rảnh rỗi thôi, ta cũng đâu có việc gì để làm."
Tôi nhún vai nói, hiện tại thì dịch kiểu đó thì làm gì, đâu đâu cũng thấy Zombie, dù hiện tại đã miễn nhiễm với virus nhưng bị chúng xé xác chắc không chết?
Mục Kiều nghe được câu trả lời của tôi liền cúi đầu, con bé này suy nghĩ thiển cận quá, ý tôi là theo hướng tiêu cực quá.
Liệu có thể gọi em ấy được dạy bảo tốt quá không? Em ấy có lẽ đang ngại ngùng việc không làm được gì cho tôi mà lại được ăn uống đầy đủ, nước nôi còn được tắm rửa, ăn mặc quần áo sạch sẽ.
Nói thật chứ ở cái thời đại này có nước tắm cũng coi như là quá xa xỉ đi, nhắc tới tôi lại nhớ tới Lâm Thừa Anh rồi, chắc mai phải đi thưởng cho cô ấy thôi. Ngặt cái là cô ấy cuồng chế tạo quá, Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi cứ đi thu thập nguyên liệu suốt thì bảo giờ Lâm Thừa Anh mới chịu sinh con cho tôi, để cô ấy uống thuốc tránh thai mãi cũng không tốt lắm đâu.
Aizz, tôi mệt mỏi quá!! Sinh con cho tôi khó tới vậy sao? Mấy cô không nuôi thì để tôi nuôi, tôi đang rảnh rỗi quá đây này.
"Chủ Nhân, anh có cảm thấy chán ghét em không?"
Mục Kiều bất ngờ hỏi, ánh mắt em ấy có vẻ dò chừng cử chỉ và sắc mặt của tôi, việc em ấy gọi tôi là Chủ Nhân cũng đủ hiểu em ấy đã tự đạt ra ranh giới giữa cả hai xa tới mức nào rồi.
"Vậy ta nói, ta yêu em thì em có tin ta không?"
Tôi cười mỉm hỏi, tất nhiên nó có nhiều ý nghĩa, mà em ấy trả lời sao chả sa vào lưới của tôi.
"Không........."
Mục Kiều cúi đầu nói, khuôn mặt thể hiện sự thất vọng nồng đượm, em ấy vẫn đang cố chiếm lấy ít cảm tình từ tôi. Tôi làm khó em ấy rồi chăng?
"Vậy nếu ta nói, ta thích em thì sao?"
Mục Kiều quay sang nhìn tôi ngơ ngác, em ấy không hiểu đâu, bởi câu trả lời lời của em ấy tôi đều nắm rõ.
"Thích ạ.....?"
Em ấy nghiêng đầu khó hiểu, tôi chỉ nở nụ cười rồi nhẹ thơm lên môi em ấy, khuôn mặt nét bất ngờ, em ấy to tròn đôi mắt nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nhắm lại cảm giác.
Ít lâu tôi thả lưỡi em ấy ra với tia nước bọt kéo dài tạo nên sợi chỉ trắng kết nối cả hai.
".........ừ, là thích. Thích em làm mẹ của con ta."
Tôi trả lời rồi đề em ấy xuống, trời hơi lạnh nên tập thể dục một chút cho nó ấm người cũng tốt.
"Chủ Nhân....xấu."
Mục Kiều thẹn thùng, đôi cánh tay che lấy mặt khi toàn bộ cơ thể của em ấy dần được tôi phơi bày, chiếc quần lót và vào áo ngực cùng màu lập tức bị tôi gỡ bỏ.
Thơm lên cổ em ấy tôi nhẹ nhàng nhào nặn bên ngực trái.
"Ah!"
Mục Kiều nét mặt đê mê, tiếng rên của em ấy thậm chí còn thể hiện lên rằng em ấy đang muốn, bởi mới ăn trái cấm không lâu nên em ấy tất nhiên không nhịn nó được quá lâu.
Nhìn cái miệng nhỏ dễ thương chưa kìa, khi rên rỉ em ấy hơi hé miệng, nhìn thấy cái miệng ướt át đó của em ấy khiến tôi như muốn chiếm đoạt nó ngay.
Thế tôi đã chuyển từ cổ lên miệng của Mục Kiều, hôn lấy em ấy một cách nhẹ nhàng tôi cũng nhẹ nhàng không kém khi kích thích bộ ngực lớn của em ấy.
Cảm giác mềm mại và đàn hồi lan tỏa, tôi lúc này di chuyển miệng xuống núm vếu của em ấy, nhẹ nhàng nuốt trọn nó rồi mút mạnh mấy cái, nhấp nhả nhiều đợt rồi nhẹ nhàng cắn lấy nhũ hoa của Mục Kiều.
"Ah!!"
Em ấy rên lên tiếng lớn rồi cơ thể hơi run rẩy, em ấy cảm thấy nhột khi tôi vuốt ve bụng của em ấy.
Ngay khi tôi chuyển hai ngón tay xuống mu thì sự run rẩy uốn éo cơ thể ấy lại tăng cao, và rồi em ấy sục sôi sự dâm dục khi tôi chà hai ngón tay lên con bướm xinh đẹp mềm mại của em ấy.
"Ah, ưh, ưh!"
Em ấy rên rỉ không dừng, đôi mắt nhìn tôi với vẻ long lanh.
"Chủ Nhân, đừng mà....tha em đi, ah!"
Miệng thì nói không những bướm thì lại ướt mèm cả rồi, để trừng phạt sự giả dối của em ấy tôi đưa hai ngón tay vào trong, cảm giác ấm áp bao trùm rồi như cơn nghiện tôi không thể dừng lại việc di chuyển hai ngón tay ra vào trong âm hộ của Mục Kiều.
"Ah! Đừng mà! Em Ra! EM RAAA!!"
Mục Kiều lập tức đạt cực khoái rồi tia nước bắn thẳng ra ngoài thềm nhà, khuôn mặt em ấy đỏ bừng nét xấu hổ rồi thở hổn hển.
"Chủ Nhân, em muốn....em khó chịu quá, ư. Cho em cái đó của Anh đi."
Mục Kiều tự dang háng, đôi tay tự banh rộng hai ép mời gọi thanh kiếm của tôi.
Chỉ mới mang thôi nên chắc không sao đâu nhỉ? Tôi sẽ nhẹ nhàng hết sức có thể.
"Ứ ứ....!"
Dưới ánh trăng, Mục Kiều bắt đầu rên rỉ, tôi nhẹ nhàng tình cảm với em ấy hết mức, hai chúng tôi dần hòa hợp hơn với nhau qua từng nhịp đẩy.
Và rồi Mục Kiều ôm lấy cổ tôi, đôi chân mĩ miều kẹp lấy hông tôi thủ thỉ: "Em đã từng không hiểu. Tại sao trong những câu truyện, vị Anh Hùng luôn được vây quanh bởi những người phụ nữ xinh đẹp....ứ, ư ư. Em giờ hiểu rồi, họ gần anh ta bởi họ muốn được che chở, bởi họ yếu đuối giống em...ah~! Nếu có thể, em muốn được như Mặt Trăng kia, cao cao tại thượng, chúng sinh chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể ganh tị với ánh sáng mà Người ban phát, ahhh---!!!"