[Ps: Ngưng Đọng. Xin lỗi, các đạo hữu bỏ qua cho.]
....
"Hai đứa không ăn nữa hở?"
Du Thiên nhìn qua hai nàng thơ của mình hỏi, cả hai đồng loạt lắc đầu từ chối, thế là hắn lại chén thêm vài miếng dưa hấu.
"Anh Du Thiên, rốt cuộc là đã xảy ra việc gì? Tại sao người kia lại bị thương?"
Mộ Dung Tiêu cuối cùng không nhịn được sự tò mò quay lại hỏi, Du Thiên lúc này nhổ hạt dưa ra rồi bình nhiên nở nụ cười.
"Đó là hậu quả khi cô ta lạm dụng năng lực của bản thân, cơ thể nhỏ bé đó không chịu nổi."
Đúng lúc Trần U Nghi cũng quay sang, sự tò mò nồng đậm xuất hiện trong đôi mắt cô nàng: "Năng lực của cô ta rốt cuộc là gì ạ? Sư Phụ biết phải không, nói con biết đi."
Du Thiên đôi mắt hứng khởi nhìn Trần U Nghi, nở nụ cười hắn mở miệng: "Năng lực của nàng ta à....Bí Mật, ta không nói đâu Uhaha!"
""Xấu tính.""
Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi đồng thanh nói.
Trở lại với trận chiến, Lý Diễm Huỳnh liên tục ép lui Thập Tam Gian bàn những cú đá điêu luyện, đến cả Du Thiên cũng hơi chút ngạc nhiên bởi nàng mà suy nghĩ: 'Cô ta có học võ luôn hả? May vá, cắt tóc, giờ Võ Thuật luôn, đáng sợ ghê~~ lúc trước mình cũng chả nhìn thấy mặt này của cô ta bao giờ.'
Trở lại, Thập Tam Gian có vẻ chật vật bởi từng cú đá khó chịu của Lý Diễm Huỳnh song nàng là đang đợi cơ hội, bởi thế mà nàng mới dưới cơ một kẻ chuyên đánh lén và tấn công tầm xa như Lý Diễm Huỳnh.
Cơ hội đến, Thập Tam Gian bất ngờ vung kiếm cắt ngang khiến Lý Diễm Huỳnh lập tức phải lùi lại né đòn. Song Lý Diễm Huỳnh cũng ngay lập tức phi tới hai ống tiêm đen nhưng bất thành khi trúng đích bởi thân thủ của Thập Tam Gian chợt linh hoạt và chuẩn xác hơn, nàng ta chỉ đơn giản nghiêng đầu né nó, trong cực kỳ nhẹ nhàng.
Mọi thứ trong mắt Thập Tam Gian lúc này tương đối chậm chạp bởi nàng vừa kích hoạt [Đôi Mắt Thời Gian] dù chỉ duy trì được 5s nhưng cũng đủ để giúp nàng né tránh sự tấn công khó chịu của Lý Diễm Huỳnh.
".....đến lúc phải phân thắng bại rồi."
Như nắm giữ lấy chiến thắng, Thập Tam Gian tuyên bố rồi nàng quét lưỡi kiếm vòng tròn xong xuôi nàng cắm chặt nó xuống đất.
Bất ngờ lớp kết giới có phạm vi 100m hiện ra bao trùm lấy cả hai, thời gian bên trong lập tức ngừng lại.
"Cái gì!"
Lý Diễm Huỳnh khuôn mặt ngạc nhiên hét, đôi mắt khó chịu nàng nhìn về phía Lý Diễm Huỳnh.
'Át chủ bài của mi đây sao, Ufufufu?'
Đây vốn là kỹ năng [Không Gian Ngưng Động] trong không gian này Thời Gian tuyệt dừng lại, kẻ địch tuyệt đối không thể di chuyển nhưng người thi triển thì ngược lại.
Sở dĩ có thể di chuyển trong [Không Gian Ngưng Động] là vì Thập Tam Gian sử dụng chính kỹ năng [Gia Tốc Thời Gian] lên chính cơ thể mình, tuy nhiên bởi hành động này tuổi thọ của cô tăng nhanh song cũng chả phải vấn đề, nếu chết cô vẫn còn một lần [Kẻ Trộm Thời Gian - Đảo Ngược] để quay lại điểm xuất phát trận chiến.
Mái tóc của Thập Tam Gian nhanh biến trắng, dưới lớp áo choàng xám thì không ai nhận ra việc này, hoặc không. Từng bước chậm rãi, Thập Tam Gian tiến tới, hướng lưỡi trường lên cổ Lý Diễm Huỳnh.
"......tôi thắng?"
Lý Diễm Huỳnh trước câu hỏi chỉ nở nụ cười quỷ dị, Du Thiên lúc này chỉ có thể lắc đầu.
'Vẫn quá sơ hở? Tôi nói rồi mà, sự kiêu ngạo đó sẽ có lúc khiến cô phải trả giá. Lý Diễm Huỳnh của hiện tại đáng sợ gấp 4 lần khi trước đó, còn cô thì vẫn giẫm chân tại chỗ.'
Du Thiên suy nghĩ, cả hai người Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi thân muốn động nhưng khi thấy Du Thiên không động thì cũng không.
"Khụ! C---Cái gì...?! Việc này, từ lúc nào....khụ! Khụ!"
Thập Tam Gian khụy hai gối trước mặt Lý Diễm Huỳnh khó khăn nói, Lý Diễm Huỳnh lúc này phát lên cười ma mị.
"Ufufufufufufu! Ufufufufufu!"
Thập Tam Gian khuôn mặt nhợt nhạt, tâm lúc này định liều mạng sử dụng đợt cuối cùng Khả Năng nhưng chợt dừng lại.
Du Thiên từ nào lúc xuất hiện, không gian ngưng đọng chợt vỡ tan, Lý Diễm Huỳnh đôi mắt hơi nhíu, khuôn mặt thể hiện nét khó chịu.
"Anh yêu? Anh là muốn cứu ả ta hả? Ngoại tình là không được đâu nha~? Thiến."
Du Thiên khuôn mặt chợt khó coi, từng đợt da gà nổi lên. Đưa ngón tay tới, Du Thiên búng trán Lý Diễm Huỳnh cái khiến cô nàng bật ngửa trên đất ôm đầu.
"Đau! Đau...đau...đau! Bạo lực gia đình ! Bớ làng nước ơi Nó Sướng Quá Trời!"
Lý Diễm Huỳnh khuôn mặt giận dỗi, Du Thiên nhìn nàng chỉ cười mỉm, đưa bàn tay hướng tới: "Thuốc Giải?"
Lý Diễm Huỳnh phồng má, đôi mắt ướt át cô uất ức nhìn Du Thiên.
"Không cho!"
"Đừng trẻ con nữa, không là tét mông đó."
"Hả? Tét mông?? Được cho anh yêu, lát mạnh lên nha!!"
Lý Diễm Huỳnh vui vẻ đưa lọ huyết thanh cho Du Thiên, mi mắt giật giật Du Thiên nhìn Lý Diễm Huỳnh chợt thở dài.
'Tha cho tôi đi....'
Nghĩ rồi Du Thiên quay sang người đang khó khăn bò trên đất, đôi mắt cô vẫn hướng tới chỗ Du Thiên, nụ cười ấy thật quen thuộc.
Du Thiên đôi mắt hiếm hoi thể hiện sự thương hại, uống hết lọ huyết thanh Du Thiên bất ngờ hôn lấy Thập Tam Gian.
Đôi mắt mở to Thập Tam Gian như bị shock nhưng rồi nhẹ nhắm đôi mi vũ lại nhẹ nhàng rơi lệ.
"Tên Phụ Bạc."
[[…]]