Trận chiến kết thúc.
Một kết quả thật bất ngờ đối với tôi.
Tôi đã không nghĩ kỹ thuật tác chiến của Thập Tam Gian tệ mà thật ra là cô ấy không mấy nghiêm túc, không hề có xíu sát ý nào từ cô ấy cả.
Dù thất bại nhưng tôi biết nàng ta không phải kẻ dễ bị giết, dù sao thì...
Mà thôi đu dậy, Lý Diễm Huỳnh hơi quá tay rồi.
Thật ra thì Lý Diễm Huỳnh cũng chưa tung hết sức, người gì đâu mà đáng sợ ghê.
-
Bế Thập Tam Gian vào phòng, tôi nhẹ nhắm đạt cô ấy xuống giường, phía sau là sự tò mò và giận dỗi của mấy nàng thơ kia.
Thôi đi mà, giận hờn gì nữa đây.
Thật tình...
Tôi quay người lại nhìn mấy nàng, Mộ Dung Tiêu là người đầu tiên phản ứng khi tôi quay lại.
Không nói không rằng em ấy đi tới phụng phịu đôi má, đôi mắt ướt át như sắp khóc tiến tới nhéo hông tôi cái đau điếng người.
"?"
Tôi nhìn em ấy nghi hoặc, em ấy nhìn tôi rồi quay mặt sang bên bực tức.
"Hứ."
Em ấy đang ghen ấy hả? Dễ thương ghê.
Nhìn sang, Trần U Nghi thì không như thế, em ấy điềm nhiên với nụ cười thích thú nhìn Thập Tam Gian rồi quay sang nghiêng đầu cười với tôi.
Em ấy đang trêu chọc tôi sao? Tinh nghịch thiệt.
Lý Diễm Huỳnh thì thôi đi, con mắm đó sớm quay lại phòng rồi, chắc là để đợi tôi đến. Nói thật là tôi éo đến đâu nhưng kiểu nào thì nàng ta cũng sẽ bắt tôi đến thôi, lỡ hứa rồi nên thôi cũng làm cho cô ta vui lòng.
Trở lại với Thập Tam Gian, dù được tôi cứu nhưng cơ thể cô ta lão hóa rất nhanh, đây hẳn là hậu quả của việc Gia Tốc Thời Gian lên bản thân để di chuyển trong Không Gian Ngưng Đọng.
"Anh Du Thiên, cô ta là ai? Anh quen cô ta sao?"
Mộ Dung Tiêu hiểu, sự hiếu kỳ hiện trong mắt của em ấy.
Quen sao? Nào có quen biết, hơn thế nhiều.
"....một người bạn cũ."
Tôi cười mỉm nói, Mộ Dung Tiêu hơi nghiêng đầu rồi thở dài, như hiểu được vấn đề nào đó em ấy quay đầu rời đi.
"Hôm nay thôi đấy, không có lần sao đâu."
Mộ Dung Tiêu trước khi đóng cánh cửa phòng quay lại, nháy mắt em ấy lè lưỡi tinh nghịch nói.
Trẻ con ghê, nhìn cũng cute~ nữa. Trần U Nghi thì chỉ nhìn tôi nhẹ nhàng cười, song em ấy cũng rời đi, trước khi đi cũng không quên cúi đầu chào rồi mới đóng cửa.
Giờ thì chỉ còn lại mình tôi và Thập Tam Gian, khi căn phòng trở lại với sự lặng im, Thập Tam Gian đôi tay ôm lấy, thanh trường kiếm trong tay cô ấy kề cổ tôi.
"Bất cẩn ghê, anh nghĩ tôi sẽ cảm kích chỉ vì anh đã cứu tôi thôi sao?"
Xem ra cô ấy vừa sử dụng lần cuối để phục hồi lại cơ thể, dưới ánh trăng lẻ loi qua khe cửa, tôi có thể nhìn thấy mái tóc vàng bồng bềnh dưới cơn gió nhẹ.
Thở dài, tôi hai tay đưa lên đầu hàng.
"Cô chắc không đưa tôi về chỉ để giết tôi thêm lần nữa đúng không, Thập Tam Gian?"
Tôi nghiêm túc hỏi, thật ra thì không quá khó để tôi đoán ra, tại sao tôi có thể quay lại quá khứ 300 năm sao.
Kẻ duy nhất có thể làm điều đó chính là cô ấy, Thập Tam Gian, múi giờ thứ 13.
Thanh trường kiếm nhanh chóng hạ xuống, nếu muốn thì cô ấy đã có thể giết Lý Diễm Huỳnh vào lúc nãy, thay vào đó cô ấy tỏa ra là một kẻ yếu thế hơn bằng việc hy sinh ba lần đảo ngược......chỉ để được cùng tôi có khoảng thời gian riêng.
Có tính toán cả đấy.
Nếu cô ấy sử dụng song kiếm thì ngay cả tôi cũng không đánh lại, chắc vậy.
"Anh còn không thèm tới tìm tôi, Du Thiên.
Tôi....bị tổn thương đấy, tên khốn phụ bạc nhà anh."
Giọng hờn dỗi, cô ấy nói.
Khi tôi quay lại, một tuyệt sắc giai nhân hiện ra, một mỹ nhân với mái tóc hoàng kim. Nụ cười tự kiêu luôn hiện trên đôi môi đỏ thắm, đôi mi vũ cong nhẹ nhàng động đậy, ánh mắt dịu dàng cô ấy đang nhìn tôi.
Chiếc áo choàng vẫn mặc trên người tuy nhiên hai thanh trường kiếm thì cô ấy đã tháo bỏ đặt cạnh đầu giường, chéo chân cô ấy lúc nào lộ rõ bộ ngực lớn, bờ eo thon và vô cùng mị hoặc dưới lớp trang phục đen bó sát.
Tim tôi loạn nhịp trong phút chốc, đó cũng là lý do tại sao cô ấy chưa bao giờ bỏ mũ trùm xuống chốn đông người, bởi quá xinh đẹp. Xinh đẹp đến nỗi ai nhìn qua cũng bị cô ấy quyến rũ, và điều này khiến cô ấy gặp phải rất nhiều vấn đề.
Hiếm hoi vài kẻ có thể cưỡng chế lại được sự quyến rũ hay nói đúng hơn là mê hoặc này của cô ấy chỉ có Tôi và Tên Kia.
Thở dài, tôi gãi đầu ngồi xuống cạnh cô ấy.
Tôi được phép mà đúng không?
"Tôi thấy nó không cần thiết----"
Tôi bị lườm nên không nói thêm, Nữ Hoàng này khó chiều chuộng lắm, tính khí cũng hơi thất thường nữa.
"Anh không gặp tôi bởi anh nghĩ nó không cần thiết? Đồ khốn."
Tôi bị chửi thẳng mặt luôn kìa, chắc giận lắm, mà thật ra thì tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Nếu đưa tôi trở về quá khứ được thì cô ấy cũng thế, cô ấy cũng giữ được kí ức của 300 năm trước thì tôi sao phải lo cô ấy bị thiệt được.
Chỉ là---------tôi thật sự muốn hỏi, cái giá mà cô ấy phải trả cho việc ấy là gì?
"Được rồi, là tôi sai nên đừng giận nữa. Vậy cô đến đây để làm gì? Ước muốn của cô cũng giống tên đó mà đúng không?"
Tôi ngã người lên giường nói, Thập Tam Gian nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng của cô ấy hơi buồn phiền rồi cổ ngã người nằm lên cánh tay đang dang rộng của tôi.
"Ta nghĩ nó sẽ ổn thôi, dù không có ngươi bên cạnh. Nhưng ta sai rồi, dù biết trước mọi thứ nhưng những thứ mà ta được không hề giống trước, bởi cạnh tay lúc này đã không còn ngươi kề bên. Ta cần ngươi, Du Thiên."
Để người mạnh mẽ nói ra những câu này, cô ấy hẳn phải khổ sở lắm, tên kia chắc lại chọn sai con đường để đi nữa rồi.
Hắn luôn thế mà, vô cảm tới tàn nhẫn, đôi lúc hắn rất cay nghiệt, với chính bản thân lẫn những người xung quanh, bị ám ảnh bởi việc sẽ một lần nữa đưa con người về với vị thế đứng đầu chuỗi thức ăn.
Việc đó sẽ không bao giờ xảy ra, con người đã đánh mất cơ hội đó rồi. Sẽ thật tàn nhẫn nếu ai đó nó cho hắn lọt tai rằng, những gì hắn cố gắng chỉ là vô nghĩa.
"Tôi không quay lại với con đường đó nữa đâu."
Tôi trả lời, dù biết nó rất tàn nhẫn với cô ấy vào lúc này nhưng tôi biết làm gì hơn đâu.
Tôi sa ngã rồi, hay nói chính xác thì tôi đã không còn hứng thú với sự tồn vong của nhân loại nữa. Tôi không có ước mơ cao cả nào hết, sự cố gắng của tôi bất giờ chỉ để tạo ra một gia đình, một nơi tôi có thể sống rồi cùng mấy nàng thơ sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời không lo nghĩ, không tranh đấu, không mất mát............
Tôi nợ cô ấy, nợ Thập Tam Gian một cái khấu đầu tạ ơn vì đã cho tôi trở lại cùng cô ấy-----để tôi có thể làm lại mọi thứ một lần nữa, theo một chiều hướng khác.
"Ngươi vẫn còn giận sao? Giận bọn ta đã không thể bảo vệ con gái ngươi vào khi đó?"
Thập Tam Gian níu cổ áo tôi nói, giọng cô ấy nghẹn ngào. Tôi biết cô ấy đã luôn tự trách bản thân mình rằng đã không bảo vệ được đệ tử của mình, tôi cũng thế------------một người cha tồi không cứu nổi con gái mình.
Khựng người ít lâu tôi vuốt ve mái tóc Thập Tam Gian an ủi, mắt tôi hơi đỏ nhưng tôi sẽ không khóc vào lúc này nhưng tôi sẽ khóc vào lần tới, lần mà tôi gặp lại vợ mình.
Tôi cũng sẽ không bắt cô ấy sinh con cho mình, bởi vận mệnh của nó quá cay nghiệt, không tồn tại chính là sự giải thoát cho nó.
Tội lỗi này của tôi hết, đây là sự trả giá của riêng tôi.
"Cô làm hết sức rồi. Tôi không trách cô đâu. Nhưng tôi cũng không về phe con người nữa, họ đáng phải thế."
Thập Tam Gian không chấp nhận những gì tôi đã nói, cô ấy ngồi dậy, cởi bỏ áo choàng và tất cả quần áo trên cơ thể.
"Ta không chấp nhận điều đó. Du Thiên, bây giờ ngươi có con với ta đi! Ta muốn-------cướp ngươi khỏi tay cô ta."
Một sự đề nghị mang tính chất ràng buộc, tuy nhiên cô sai rồi Thập Tam Gian. Tôi của hiện tại sẽ không vì bất kỳ ai, hay là cô cũng của tôi luôn đi.
Tên đó mà biết suy nghĩ của tôi hiện giờ chắc sôi máu quá!
Mà kệ hắn chứ. Muhahahahaha!