Chương 35: Làm khán giả cũng không phải việc gì đó quá tệ, nhìn cũng rất thích đó chứ

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bầu trời u ám được soi rọi bởi ánh trăng màu bạch sắc, gió nhẹ đưa những tảng mây trắng mờ nhạt che phủ.

Sự soi rọi chợt mất đi vài giây tỏa sáng, dưới cánh đồng ngô của Du Thiên cơn gió nhẹ chợt thổi qua khiến mái tóc đen của hắn nhẹ nhàng động đậy.

Cảm nhận sự dịu mát của cơn gió, Du Thiên chợt nhắm mắt lại tĩnh tọa bởi thứ mùi hương quen thuộc, dù thế nào, dù đã 300 trăm tuổi thì hắn cũng không quên mất được hương thương này của cô gái?

Đặt miếng dưa đang cắn dở dang xuống Du Thiên hướng ánh nhìn ra phía cánh cổng, nó không xa nhưng khoảng cách giữa hắn và cô lúc này tựa vực thẳm hai bên bờ vậy.

Không xa nhưng chỉ cần sẩy chân thôi liền bị bóng tối bao trùm, ngồi cạnh Du Thiên là Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu, cả hai cũng rất thong thả, không phải họ không nhận ra sự hiện diện đáng sợ kia mà là họ không cảm thấy sát khí.

Cánh cửa nhà cũng đột ngột mở, Lý Diễm Huỳnh từ bên trong bước ra với nụ cười tinh nghịch trên miệng, đôi mắt mị hoặc nàng liếc về phía cổng nhà.

Ánh sáng trở lại và mặt trăng tiếp tục soi rọi thế gian, xua đi bóng đêm lạnh lẽo và u ám. Thân hình mĩ miều lộ ra qua lớp áo choàng xám, một vóc dáng Nữ Nhân, một đôi mắt xinh đẹp màu lam ngọc ẩn hiện trong bóng tối.

Tay nàng cầm một thanh trường kiếm, eo tiếp đeo một thanh trường kiếm to hơn đôi phần thanh trên tay.

Tiếng giày cao gót hướng tới, hàng rào gai sắt chỉ đơn thuần được Du Thiên dựng nên để cản trở thây ma quấy phá khu vườn của hắn, loại hàng rào này hiện tại không có tác dụng cản trở con người bởi họ bây giờ đã trở nên siêu phàm hơn rất nhiều.

"Ufufu~ một kẻ mạnh tìm tới? Anh yêu, anh có đi ngoại tình không thế? Để người ta tìm tới nhà thế này? Không tốt đâu nha~"

Lý Diễm Huỳnh cười như không cười, sát ý bất giác tòa ra nồng đượm. Trên thực tế thì cô không có cái lý do gì để khai chiến hay ghét bỏ kẻ kia, nó đơn giản chỉ là một cái cớ.

Đôi lúc cô cũng cảm thấy khá buồn chán, muốn được đổi gió thay vì cứ cắm đầu vào những thí nghiệm dị hình của bản thân.

Du Thiên thì không được, hắn quá mạnh.

Mộ Dung Tiêu thì càng không, cô quá yếu.

Trần U Nghi thì không đáng nhắc tới.

Mục Kiều thì hạn tôm tép.

Lâm Thừa Anh càng không, hơn ai hết cô không muốn đối đầu với nàng ta.

Sự háo chiến của Lý Diễm Huỳnh được khơi dậy khi thoáng qua kẻ kia dù không tỏa ra bao nhiêu năng lượng nhưng....cô muốn thứ nó, thử đánh với kẻ kia một lần như việc trả lại mối duyên nợ nào đó.

Hoặc không. Nó đơn thuần chỉ là cái ghét của Phụ Nữ.

'Không vừa mắt? Là thế....sao?'

Du Thiên nhìn qua Lý Diễm Huỳnh rồi nhẹ nhắm lại đôi lông vũ nghĩ.

'Thôi kệ, cho cô ta thể hiện khả năng chiến đấu của mình đôi chút.'

Du Thiên suy nghĩ, cái đầu nhẹ gật, từ trên nhìn xuống Lý Diễm Huỳnh hiểu ý liền nở nụ cười ma mị, kéo mặt anh yêu của nàng rồi thơm cái trước hai đôi mắt ganh tị kèm sự phụng phịu giận dỗi của hai người ngồi cạnh.

Mộ Dung Tiêu bực tức lầm bầm: "Đồ thiên vị.''

Trần U Nghi lại hơi nhíu mày nhìn bóng dáng của Lý Diễm Huỳnh rời đi, suy nghĩ: 'Có chút thú vị, mình có thể học hỏi một chút từ cô ta. Sẵn cũng dò xét luôn cô ta mạnh tới đâu.'

Trần U Nghi đôi mắt ngọc nhẹ động song cô nở nụ cười đầy ám muội.

Du Thiên không ý kiến gì với hai cách suy nghĩ của hai cái hộ vệ không được công nhận của hắn, đôi mắt xuất hiện tia hứng thú Du Thiên đưa miếng dưa lên miệng cắn nhẹ miếng nhìn ra.

[Lý Diễm Huỳnh Chiến Lực: 25 000]

Du Thiên nở nụ cười mỉm, tất nhiên là bởi nó thú vị, Lý Diễm Huỳnh mà hắn đánh giá không thảm hại thế này, mọi thứ sau cùng cũng chỉ là cái vỏ bọc đáng sợ.

Giữ một cô gái thế này bên mình, Du Thiên cảm giác cực kỳ yêu thích.

[Thập Tam Gian Chiến Lực: ??????]

[Số đo ba vòng: 90-60-90]

[Khả năng: Thời Gian Chi Thần]

Một kẻ sở hữu năng lực siêu cheat vừa xuất hiện trước mắt Du Thiên, tuy nhiên người này không bạn cũng không thù, ý định của nàng ta chính Du Thiên cũng không rõ.

Bởi thứ sức mạnh đó đang dần gặm nhấm linh hồn của nàng, nàng giữ được bao nhiêu là 'Mình' thì hắn cũng không rõ, nàng muốn làm chi hắn càng không thể rõ ràng.

Một người bạn cũ, hay một tiểu tình nhân chính Du Thiên là người rõ nhất, dù sao lúc trước......hắn cũng là một thân Anh Hùng, mà anh hùng thì không khỏi ải Nữ Nhân.

Bên cạnh hắn lúc này không thiếu, lúc trước càng không.

"Ufufufu~ hiếm khi có khách đến chơi. Mà mị nói nè, tới nhà người ta mà đem theo kiếm là bị đuổi về đó biết chưa? Với lại, xem ra mị tìm thấy một kẻ chả phép tắc gì rồi ha. Vào nhà kẻ khác mà chẳng thèm xin phép luôn, tự tiện ghê~"

Lý Diễm Huỳnh từng kẽ tay kẹp lấy một loạt ống tiêm, bên trong từng ống tiêm chứa một loại chất lỏng màu đen với từng hạt cát lấp lánh màu tử sắc.

Lý Diễm Huỳnh cười như không cười, sát ý không che giấu đâm thẳng tới chỗ Thập Tam Gian.

"......cô vẫn không thay đổi vì mấy."

Hiếm hoi nở nụ cười hứng thú, Thập Tam Gian chất giọng thanh thoát nói, cánh tay rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ hướng tới Lý Diễm Huỳnh như chấp nhận lời thách đấu.

"Hử? Nói quái gì thế? Mị nhớ là mị éo có quen biết gì cô hết!"

Lý Diễm Huỳnh lập tức xuất hiện phía sau Thập Tam Gian tấn công.

Dưới chiếc vào choàng Thập Tam Gian chợt nở nụ cười, lúc này phía còn lại Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi khuôn mặt kinh ngạc tới méo mó.

'Nhanh, Nhanh quá!'

Mộ Dung Tiêu ngơ ngác nhìn sang Du Thiên để hiểu thêm những cô chỉ nhận lại nụ cười nhạt nhòa của Du Thiên.

Bực tức Mộ Dung Tiêu hừ tiếng rồi quay đi: "Xấu tính...!''

Phía còn lại Trần U Nghi đôi mắt ẩn hiện sự kinh ngạc rồi dịu dàng ngay lập tức: 'Không được mất bình tĩnh, người đánh lén được cả Sư Phụ thì cách di chuyển thế cũng không gì lạ. Nhưng có gì đó không đúng thì phải...?'

Trần U Nghi nhận ra một vấn đề, Mộ Dung Tiêu lúc này cũng mới để ý tới, đồng loạt cả hai cùng nở một nụ cười.

Mặt khác Du Thiên vẫn bình tâm ăn dưa hấu.

Trở lại với đòn tấn công của Lý Diễm Huỳnh lúc này, không quá khó để Thập Tam Gian kịp né trước khi mũi kim tiêm trong tay Lý Diễm Huỳnh đâm vào cổ.

Để lại ba đợt tàn ảnh, Thập Tam Gian chỉ đơn giản di chuyển sang bên cách Lý Diễm Huỳnh ba mét không hơn không thiếu.

Tuy nhiên lúc này Thập Tam Gian chợt nhận ra nụ cười chiến thắng của Lý Diễm Huỳnh, đôi mi vũ nhíu lại, Thập Tam Gian chợt khựng người nôn ra máu.

"Hự...!"

Đôi mắt mờ nhạt Thập Tam Gian nhìn xuống hông của bản thân từ bao giờ đâm vào ba cái ống tiêm, máu loan ra rồi nàng khụy gối xuống.

'Là lúc đó sao? Nàng ta tấn công chỉ là để đánh lạc hướng....mình sơ suất ư?'

Thập Tam Gian suy nghĩ chạy qua, cô nhanh chóng nhận ra muộn màng việc Lý Diễm Huỳnh đã phi tới ba ống tiêm chất kịch độc trước khi nàng ta siêu phàm thoát hiện tấn công mình để làm phân tâm.

Nhưng cái đáng sợ ở đây là Lý Diễm Huỳnh biết đúng vị trí của Thập Tam Gian sau khi né đòn.

'Đáng sợ ghê...mình thậm chí còn chả có cơ hội để đánh trả nữa là.'

Thập Tam Gian nghĩ nhưng lúc đó nàng chợt nở nụ cười, thời gian dừng lại rồi bất chợt mọi thứ bị đảo ngược.

Từng người ở đây không ai nhận ra sự bất thường đó ngoài Du Thiên, và rồi Thập Tam Gian trở lại đúng thời khắc ba mũi tiêm độc bay tới.

Từng đường kiếm đẹp đẽ nàng vung ra cắt đôi loạt ba ống tiêm độc của Lý Diễm Huỳnh.

Tuy nhiên, lúc này Lý Diễm Huỳnh lại tiếp tục nở một nụ cười.

Tâm tư của Thập Tam Gian chợt bị nhiễu loạn bởi nụ cười như không cười ấy của Lý Diễm Huỳnh.

'Là gì...?'

Thập Tam Gian suy nghĩ song nàng lập tức phải lùi lại bởi ba cú đá liên tục của Lý Diễm Huỳnh.

Không tài nào hiểu nổi con người này Thập Tam Gian lần đầu tiên phản công, nàng áp sát Lý Diễm Huỳnh tuyệt đối bằng kỹ năng [Bước Nhảy Thời Gian] rồi đường kiếm vung tới cổ Lý Diễm Huỳnh thì dừng lại.

"Khụ!!"

Thập Tam Gian đường không chạm nổi, toàn thân nàng đổ ngã, máu từ mũi và mắt liên tục chảy ra.

'.........Virus sao?'

Thập Tam Gian đôi mắt mờ nhạt rồi nhắm lại, Lý Diễm Huỳnh sớm đã không muồn Thập Tam Gian sống, đơn giản là nàng muốn thế.

Né được hay không không quan trọng, quan trọng là Thập Tam Gian quá bất cẩn, nàng cũng thật không ngờ rằng trong những ống tiêm của Lý Diễm Huỳnh chứa loại virus được chính nàng ta nghiên cứu chế tạo.

Kể từ lúc Thập Tam Gian vung kiếm cắt đi nhưng ống tiêm đen của Lý Diễm Huỳnh thì nàng đã thua rồi.

Virus bám lên lưỡi kiếm rồi qua tay Thập Tam Gian xâm nhập vào cơ thể, phá hủy mọi thứ, tốc độ và sức mạnh của nó còn rất đáng sợ khi ngay chính kẻ bị lây nhiễm cũng không chút hay biết.

Tuy nhiên thời gian một lần nữa đảo ngược, lần này thay vì chém đôi từng ống tiêm thì Thập Tam Gian né chúng.

Cũng lúc này Thập Tam Gian thể hiện điểm yếu của bản thân, nàng không phải Thần, việc đảo ngược thời gian liên tục khiến cơ thể quá tải.

Cắm chặt lưỡi kiếm xuống đất, Thập Tam Gian khụy gối nôn ra máu.

"Vậy ra đây là điểm yếu của mi? Ufufufu, xem ra sức mạnh đó của mi cũng có cái giá khi sử dụng nó nhỉ?''

Lý Diễm Huỳnh che miệng cười, đôi mắt thể hiện sự thích thú.

Gió đổi chiều và thân ảnh cùng đôi mắt đỏ của Lý Diễm Huỳnh rực rỡ hơn bao giờ hết.

Lúc này, Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi hoàn toàn không hiểu việc gì, họ thấy nó đơn thuần là né tránh nhưng cơ sao kẻ kia lại bị thương.

Cả hai không tài nào hiểu nổi.

Du Thiên lúc này nhổ hột dưa, hắn cũng rất biết thương thức đó chứ.

'Nhận ra sao....mình lại xem thường cô ta nữa ư, ngoài trừ Du Thiên thì chưa từng có kẻ nhận ra. Phải rồi, là vì Du Thiên sao? Vẫn còn 1 lần nữa, không được lãng phí, xem ra mình phải thắng cô ta mới nói chuyện được với Du Thiên. Tung át chủ bài vậy.''