(Góc Nhìn: Trần U Nghi, Lành Tính?)
.
Tôi và Mộ Dung Tiêu đã tìm một bãi đất trống để giải quyết công việc cá nhân.
Không quan trọng em ấy mạnh mẽ như thế nào.
Tôi hôm nay sẽ hạ bệ em ấy.
Tôi không quan tâm vị trí đó của em ấy, thứ tôi cần là một vị trí, vị trí có thể đứng cạnh anh Du Thiên.
Dù trên danh nghĩa tôi là người đến sau nhưng tôi không quan tâm, anh ấy quan trọng đối với tôi, dù em ấy có muốn hay không thì tôi vẫn sẽ trao tấm thân trinh trắng này cho ảnh.
"Em tại sao luôn cản trở Chị thế? Em không thể ngồi yên chút xíu mà nhìn sao? Đã sắp thành công, vậy mà...em thật không nhường anh ấy cho chị dù một chút thôi sao? Em ích kỷ thật đấy."
Nói thật thì chúng tôi không đến đây để nói chuyện, từ hư vô tôi lấy ra món báu vật mà anh ấy đã tặng.
Tôi gọi nó là "Bán Nguyệt Cung".
"Ích kỷ? Ai mới là người ích kỷ đây? Buồn cười làm sao, tôi quả thật không ngờ chị em khác người đàn ông của tôi đến thế? Chị không có xíu tự trọng nào sao?"
Em vặn lại. Không khí xung quanh đang thay đổi, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ đang giảm rất nhanh.
Tôi biết năng lực của em ấy liên quan tới Băng Tuyết nhưng cũng không ngờ là em ấy có thể làm tới mức này, hiện đang hè, bầu không khí đáng ra phải rất oi bức mới phải.
Thảm thực vật dưới chân em ấy đóng băng cả rồi, tôi biết em ấy vẫn chưa quá nghiêm túc nhưng thế này có phải đáng sợ quá rồi không?
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, đáng lý ra tôi mới phải là người gây nguy hiếp lên em ấy nhưng tại sao?
Năng lực của tôi là Ưng Nhãn, với khả năng này chuyển và khoảng cách quan sát của tôi được nâng lên tới cực hạn, nó thậm chí còn có thể giúp đoán được chuyển động của đối thủ.
Sư Phụ nói năng lực này của tôi cực kỳ thích hợp với vị trí bắn tỉa kết liễu hoặc ám sát, song Sư Phụ cũng nói năng lực này rất lợi trong cận chiến.
Đoán được cả chuyển động của đối phương mà.
Nhưng nhiêu đó là chưa đủ để tôi có thể thắng Mộ Dung Tiêu, một người được Anh ấy dạy cách kiểm soát và chiến đấu cận chiến cực kỳ giỏi.
Không chế năng lượng hoàn hảo, cận chiến ưu việt, trận chiến này tôi vốn đã không có cửa thắng nhưng.
Nhưng tôi có át chủ bài. Phải tôi đã thức tỉnh lần hai, anh ấy nói đây là trường hợp đặc biệt và rất hiếm gặp bởi thông thường sẽ có một số cá nhân sau khi trở thành Tiến Hóa Giả sở hữu song sinh năng lực.
Những người đó được anh ấy gọi là đặc biệt và được chính anh ấy đánh giá rằng có sự phát triển rất nhanh, Tiến Hóa Giả bình thường bước một thì những kẻ đặc biệt đó bước mười.
Tôi thì không được cho là đặc biệt nhưng thức tỉnh trước và thức tỉnh thêm một lần nữa để sở hữu hai năng lực được chính miệng anh ấy đánh giá là hiếm hoi, chỉ một trên triệu cá nhân hiếm hoi xuất hiện trường hợp này.
Về mặc tu luyện thì tôi sẽ không bằng được những người thức tỉnh song sinh năng lực nhưng cũng không gọi là quá khó khăn trong qua trình tu luyện.
"Hừm...."
Tôi nghe thấy tiếng hừ lạnh, trở lại với thực tại tôi nhận ra bản thân đang rơi vào tình huống nguy hiểm.
Em ấy bắt đầu rồi.
Cánh tay phải em ấy đưa lên cao, dòng chảy năng lượng trong cơ thể em ấy có chút biến động.
Khi kịp nhận ra vô số gai băng đã được hình thành phía trên đầu tôi rồi lao thẳng xuống như một cơn mưa lành hạt.
Nó thật sự rất nguy hiểm, những gai băng này rất sắc nhọn, phạm vi ảnh hưởng cũng rất lớn, thế nên việc tránh né là gần như không thể đối với một Tiến Hóa Giả bình thường dù cho có ngang cấp bậc với em ấy cũng thế.
Tuy nhiên...
Việc ẩn nấp và chạy trốn là sở trường của tôi, Anh Ấy đã đào tạo tôi như vậy, rằng một Lính Bắn Tỉa không bao giờ được để lộ vị trí của bản thân với kẻ địch.
'Lưu Động Không Gian' là năng lực thứ hai mà tôi thức tỉnh, nó như một năng lực được sinh ra để bổ trợ của Chức Nghiệp của tôi vậy.
Khả năng mà nó ban tặng cho tôi chính là dịch chuyển tức thời với khoảng cách ngắn, lưu trữ vật phẩm và bóp méo không gian.
Sử dụng năng lực của mình tôi tiếp cận Mộ Dung Tiêu từ phía sau, tôi sẽ không giết em ấy nhưng trầy thì chút ít có lẽ không sao đâu nhỉ?
Suy nghĩ thoáng qua, tôi từ không gian của mình lấy ra con dao găm, thứ mà tôi được Chị Thừa Anh làm tặng, tất nhiên là với danh nghĩa quà gặp mặt của Sư Mẫu.
Khó chịu làm sao...tôi đã ước mình không phải đệ tử của anh ấy, thay vào đó tại sao không là Người Phụ Nữ của anh ấy kia chứ?
"Chị thật sự ngay thơ."
Giọng nói băng giá cất lên.
Tôi chợt giật mình, bản năng cho tôi biết không được tấn công em ấy vào lúc này.
Lưỡi dao găm chỉ vừa sát cổ em ấy chút thôi tôi liền phải thu lại, nhảy lùi về phía tôi lộn ngược cơ thể ba lần rồi tiếp tục bật người lên cao.
Vô sống cột băng sắc bén từ lòng đất đâm lên, nếu tôi không kịp né chỉ sợ rằng đã chết.
Em ấy thực sự muốn xuống tay với tôi sao?
Việc có lẽ đã đi hơi xa nhưng thôi kệ đi, chỉ cần dừng lại đúng lúc là được.
Nghĩ thế, tôi tiếp tục từ không gian của bản thân đem ra hai cái phi đao nhỏ phi tới.
Mộ Dung Tiêu em ấy có vẻ rất tự kiêu với khả năng thực chiến và phản xạ nhanh nhạy của bản thân, thế nên tôi đã sử dụng một số thủ thuật ném dao mà anh ấy đã dạy.
Tôi đã làm em ấy lơ là cảnh giác với hai lưỡi phi đao phi tới một cách tầm thường, em ấy tất nhiên không gặp khó khăn khi dùng lưỡi kiếm băng trong tay gạt nó đi nhưng lúc này.
...ngay nhịp hai lưỡi phi đao bị đánh bật, hai lưỡi phi đao khác lao tới, khoảng trễ giữa hai đợt tấn con chỉ vỏn vẹn 1s.
Anh ấy gọi thủ thuật này là 'Phi Đao Đôi'.
Thông thường tôi sẽ thực hiện thủ thuật này với hai lưỡi phi đao phi tới trên một đường thẳng nhưng vì là Mộ Dung Tiêu nên tôi đã tăng gấp đôi số lượng.
Và đúng như tôi dự đoán, em ấy quá bất cẩn, dù em ấy phản xạ siêu nhanh nhưng một trong hai lưỡi phi đao tiếp theo kịp xược qua má em ấy.
Máu từ vết cắt nhỏ chảy ra, tôi nở nụ cười mỉm tự cao nhìn em ấy.
"Sư Mẫu, người bất cẩn quá đấy. Nếu lưỡi phi đao của con có tẩm độc thì e là..."
Tôi không nói tiếp nhưng thay vào đó tôi nở nụ cười khiêu khích.
Dưới sự khiêu khích của tôi, Mộ Dung Tiêu không nghi ngờ gì đã nổi điên lên.
Dù không nói gì, em ấy chỉ đưa tay lau đi vết máu trên gò má nhưng không khí xung quanh đang giảm cực mạnh, sân chơi băng giá của em ấy đang dần được hình thành.
Bản năng cảm nhận nguy hiểm của tôi đang reo lên điên đảo.
----tôi có cảm giác mình vừa chọc chó thành công vậy?
-------------------------------------
(Góc nhìn: Du Thiên, mất kiểm soát?)
.
Tôi cứ nghĩ lần này tiêu thật rồi chứ?
Nếu tôi không kịp tỉnh táo tôi sợ bản thân đã chơi chết Mục Kiều.
Dù hiện tại chúng tôi vẫn đang vui đùa nhưng tôi phải cực kỳ kiểm soát, nếu lỡ tay thì cái cơ thể đẹp đẽ này vụn nát mất.
"Nn, ah, ah! Um~ um, ưm...!"
Chắc cũng phải vài tiếng trôi qua rồi, Mục Kiều hiện tại đã tả tươi, cơ thể ẻm nhớp nháp và ra rất nhiều mồ hôi.
Nó đến thế sao?
Con ả điên đó có canh chỉnh liều lượng cho em ấy không thế, tôi có linh cảm chả lành nhưng hiện tại cũng không biết làm gì hơn.
Không nhanh hết thuốc thì tôi phải chơi em ấy nhiệt tình hơn mới được, lượng thuốc kích dục mà ả điên đó tiêm cho tôi đủ khiến một con voi trưởng thành đổ gục trước khi kịp làm gì chứ không đùa đâu.
Mà ả điên đó giỏi thật đấy, ý tôi là thiên bẩm của ả đáng lẽ phải là Sát Thủ mới phải, chứ Bác Sĩ gì kiều này.
Tôi nhiều lần bị tiêm thuốc như thế nhưng lần nào cũng không tránh được, bất ngờ ghê.
"Ah! Ah! Ah! Ưhm! Hmm!!"
Mục Kiều có lẽ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Để ẻm chổng mông ngoài cũng mỏi thế nên tôi đã bế ẻm lên rồi chơi đứng luôn cho nó máu.
Âm hộ em sau nhiều đợt bị tôi công phá thì hiện tại lấm lem luôn rồi, cảm giác khít này cứ như bị kẹp quần áo kẹp ấy.
Bế chán rồi tôi đề ẻm đứng dáng chữ "S" mông đưa ra sau, ngực ưỡn về phía trước.
Cố kiểm soát hơi thở tôi nhẹ nhàng hơn với ẻm, con hàng này dễ vỡ thế nên tôi nâng niu chút đi vậy.
Trong khi hông đang liên tục làm việc thì tôi cũng không thể để tay mình rảnh rỗi được, đôi tay hư hỏng này tôi đứa ra trước ngực ẻm. Nhưng thay vì nắm bóp thì tôi lại vuốt ve nó lên xuống, khi tôi làm vậy cơ thể ẻm run lên rồi uốn éo, trong nhột lắm nhưng tôi biết ẻm sướng.
Thế nên tôi đã không dừng lại mà liên tục vuốt ve ngực ẻm, khi cảm nhận thấy hơi thở ẻm gấp gáp dần tôi đổi động tác vuốt ngực sang se ti.
"Áaaaahhhh-----''
Ngay khi ấy ẻm bất ngờ hét lên đầy khoái cảm, ngước cổ em híp chặt đôi lông vũ mà hưởng thụ cảm giác khoái cảm chạm giới hạn.
Bên dưới cái khe hẹp, ẻm dâm thủy tràn ra tung tóe, nếu từ dưới nhìn lên thì không khác gì vòi sen được vặn hết cỡ đâu.
Ẻm ra xong rồi gục luôn, đưa tay giữ lấy ẻm khỏi ngã tôi bế ẻm đặt lại lên giường ngủ.
Tôi không có hứng thú với mấy con búp bê tình dục nên ẻm ngất tôi cũng thôi.
Tuy nhiên con Nguyền Long của tôi thì vẫn còn đang cực kỳ Giận Dữ.
Thế nên tôi đã rời khỏi phòng mà thân thể không chút vải che chắn.
Quan trọng lắm sao khi tôi là đang đi tìm người để giải quyết, không cần biết đó là ai, tôi sẽ vồ lấy bất cứ người phụ nữ nào trong nhà nếu tôi nhìn thấy.
Đầu tôi nóng quá, tôi cần phải hạ nhiệt nó ngay lập tức.