Chương 28: Mục Kiều lâm vào khủng hoảng, tuyệt vọng rồi bị nhấn chìm trong hoan lạc

Mọi thứ có lẽ sẽ êm đẹp theo ý của y nếu như không có sự chen ngang của Mộ Dung Tiêu.

Tia sương lạnh bao trùm cả khu vườn rồi tiếng tách tách vang dội, từ hư không làn sương trắng tích tụ rồi băng hóa.

Một thanh đại đao sắc bén được hình thành, Mộ Dung Tiêu thân ảnh chụp lấy chuôi đao lạnh lẽo áp sát với một cú vung không che đậy sát ý với cái cổ trắng tinh khôi của Trần U Nghi.

Keng!

Âm thanh va chạm vang lên rồi lưỡi đao băng của Mộ Dung Tiêu vỡ tan thành từng mảnh vụn, Trần U Nghi từ lúc nào đã mặc lại quần áo, cây cung cũng từ đâu lôi ra đỡ lấy.

Tất nhiên vũ khí năng lượng của Mộ Dung Tiêu không sánh ngang được với tạo tác của Lâm Thừa Anh.

Đó cũng là lý do tại sao đao của Mộ Dung Tiêu vỡ nát.

Đôi mắt hình viên đạn Mộ Dung Tiêu nhìn Trần U Nghi, kẻ vẫn đang điềm nhiên nở nụ cười nhạt nhòa.

-Sư Mẫu, người làm gì thế?

Trần U Nghi bất chợt cười như không cười bước xuống khỏi võng.

-Làm gì ấy hả? Haha, định giết một con sâu ăn cháo đá bát mà thôi.

Mộ Dung Tiêu phủi phủi tay nói, không chút nhường nhịn nàng bước tới ngồi xuống võng rồi lườn Du Thiên.

Không trả lời, Du Thiên chỉ nở nụ cười nhạt nhòa rồi nhắm mắt lại coi như không thấy gì, không biết a, đây đang xảy ra việc gì thế? Sao ồn quá vậy?

Đúng lúc này Trần U Nghi cất tiếng, đôi mắt lạnh tanh nàng nhìn qua.

-Tiếc thật ha Sư Mẫu. Người chắc không có cơ hội giết nó nữa rồi, sâu rồi cũng kết kén thành bướm mà.

Trần U Nghi nghiêng đầu cười mỉm như chọc tức Mộ Dung Tiêu, Du Thiên lúc này tay lén lút nhặt lại chiếc nón lá rồi úp lên mặt.

Mộ Dung Tiêu bước xuống võng, ưỡn ngực nàng bước tới trước Trần U Nghi.

-Vậy hử? Muốn-thử-không?

Giọng cực kỳ đe dọa Mộ Dung Tiêu hỏi song cũng không có gì là sợ đối với Trần U Nghi, đáp trả lại chỉ có nụ cười rồi cả hai đột ngột biến mất khỏi không gian.

[Mộ Dung Tiêu Chiến Lực: 7890]

[Trần U Nghi Chiến Lực: 9780]

Chênh lệch là có giữa cả hai, Du Thiên tặc lưỡi rồi nhắm mắt thiếp đi nhưng.

Phập!

Chiếc kim tiêm bất ngờ cấm phập vào cổ hắn, chiếc nón lá rơi xuống nền cỏ xanh, Du Thiên nhíu mày nhìn cái thân ảnh đang cưỡi trên người mình.

[Lý Diễm Huỳnh Chiến Lực: 11 666]

-Bắt được mi rồi, tên Lười Biếng~

Lý Diễm Huỳnh bộ điệu đùa giỡn, giọng ngọt ngào nàng kề sát tai Du Thiên cắn cái.

-Phải rất kỳ công mới kích bát được hai đứa nó đó, mi biết không? Sao dạo này mi đắc khách vậy hử?

-Haha...sao biết được, chắc nổi tiếng lên rồi chăng?

Du Thiên khuôn mặt vô cảm rút chiếc kim tiêm ra khỏi cổ quăng đi, đôi mắt hướng lên Du Thiên chợt thở dài.

-Cô giải quyết sao với con Rồng của tôi đây?

Ngón tay chỉ xuống khóa quần nay đã như muốn bung ra Du Thiên nói.

Lý Diễm Huỳnh cười khúc khích rồi kéo Du Thiên vào phòng, việc này cũng không mấy lạ lùng gì bởi cứ mấy ngày là hắn lại bị Bắt Cóc kiểu này.

Nhưng hôm nay lại khác, cửa vừa mờ Du Thiên bị đẩy vào trong rồi tiếng khóa cửa từ bên ngoài vang vào.

Việc này quả thật chả lành, Du Thiên nhìn lại, Mục Kiều thân trong bộ đồ y tế khiêu gợi ngồi trên giường.

Đôi mắt hồng hào nàng đôi mắt run rẩy nhìn Du Thiên, đôi cánh tay nàng từ lúc nào đã hạ dưới háng rồi hai cái bắp đùi cứ cạ vào nhau liền hồi, nhìn qua trong rất ngứa ngáy.

-Du...Du Thiên...em khó chịu quá!

Rồi bất ngờ một Mục Kiều nhút nhát lành tính hằng ngày nhảy vồ tới ôm lấy Du Thiên.

Hơi thở nóng ran Mục Kiều tay ôm chân kẹp, miệng liếm láp cổ Du Thiên không ngừng.

Đôi mắt lúc này mờ nhạt, thứ thuốc này hôm nay với hắn hình như cao thêm một bậc, thứ bên dưới khó chịu đến mức tự mở khóa quần mà chọc thẳng vào giữa háng của Mục Kiều phái trước.

Bên ngoài, Lý Diễm Huỳnh đôi mắt hiện lên tia thích thú, cánh tay che miệng nàng cười như con cáo ăn lấy trùm nho tươi.

(Ufufufu! Bọn nó mà biết tin thuộc cấp ta chén trước chắc lại nổi khùng lên mà lật nhà mất! Vui quá đi~)

Lý Diễm Huỳnh nhét chùm chìa khóa vào giữa ngực rồi nhanh rời đi tìm Lâm Thừa Anh hú hí.

Trong phòng Du Thiên đã không còn kiểm soát được tình hình, lột sạch đồ Mục Kiều rồi hắn nhét thằng con Nguyền Long vào âm hộ nàng ta.

"Uuuuhhhh!"

Mục Kiều hét lên nhưng lập tức ngậm miệng lại cắn răng cam chịu, máu tươi nhuộm đỏ khúc gỗ của Du Thiên rồi nhanh chóng phai mờ bởi từng nhịp đẩy mạnh bạo.

Phía trước Mục Kiều bị đẩy tới ngây ngốc, tệ dại tâm can cửa môi nàng phút giây rên rỉ nhưng thanh âm êm dịu rồi dữ dội dần lên.

Chính xác thì nàng la hét không khác vì một con heo song đây là việc mà cấp trên yêu cầu nên nàng không dám bất tuân.

Cơn đau nhanh qua đi, Mục Kiều nhanh chóng cảm thấy lạ, một cảm giác rạo rực khi âm hộ nàng tuôn trào dịch thủy bôi trơn thứ to lớn cứng cáp kia của Chủ Nhân Ngôi Nhà.

Bĩu môi nàng đầu rên rỉ nhưng tiếng kêu sung sướng, cặp ngực lớn của nàng bắt đầu đung đưa lên xuống, đôi mông trần to bự bị hai nắm tay mạnh khỏe siết chặt rồi banh ra khiến nàng tệ liệt ngay lập tức.

Âm hộ như bị banh rộng, từng nhịp đẩy nó lấp đầy âm hộ rồi xuyên qua miệng tử cung của nàng.

Cảm giác sung sướng khiến nàng rên rỉ kích thích, thanh âm dục vọng vang dội căn phòng, dù đã khép nén giọng miệng nàng nhanh mất kiểm soát mà chảy dãi hai bên.

Cảm giác dâng trào nhưng nào cố chối bỏ nó, cố bò về phía trước nhưng lập tức bị giữ lại bởi đôi tay của Du Thiên.

Hắn giữ lấy hai bên hông nàng rồi dập liên hồi vào cái mông đầy đặn to lớn, hưởng thụ cảm giác va chạm đau rát, cảm thụ thứ xúc cảm đàn hồi từ bờ mông trắng sáng không chút vết tích khiến hắn sung sướng tột độ.

Tăng tốc.

Mục Kiều biết Du Thiên định làm gì, yếu ớt nàng cánh tay hướng ra sau định đẩy hắn ra nhưng bất thành, càng cố chống cự hắn càng dập mạng hơn, sâu hơn.

-Đư! ng...em xin anh! Ya! Ah, đừng ra bên trong! Em chưa muốn có em bé! KHÔNG! UGHHHHH----

Mục Kiều hét lên rồi đoán nhận đợt tinh dịch dồi dào, cơ thể run rẩy cô tuyệt vọng gục ngã dưới giường rồi lập tức bị Du Thiên lật lại như lật trứng chiên mà đút ngay con Nguyền Long vào.

-Aaaggghhhh!

Chưa kịp nghĩ lấy hơi liền bị thúc cú như ta hỏa, Mục Kiều chợt há miệng lè lưỡi, cảm giác thốn khiến bụng cô quặn đau nhưng lập tức nó truyền tới cho cô cảm giác khoái cảm khó tả.

-ÁAAAAAGHHHH!! KHÔNG ĐỪNG NHÌN....ƯGHHH!!!

Cơ thể co giật, Mục Kiều nảy nảy mu lên rồi tia nước bắn tận mặt Du Thiên khiến hắn càng thêm kích thích.

Nâng chân Mục Kiều lên cao, Du Thiên không ngại ngần lút cán với nàng ta. Bị chiếm đoạt tuyệt đối Mục Kiều ngây dại, đôi mắt như kẻ mất hồn mà đắm chìm trong hoan lạc.

Tiếng rên la, tiếng va chạm hòa làm một.

Bản nhạc dâm dục phát động khiến cả căn phòng đắm chìm trong vùi sắc dục.

Rồi đến lúc kết thúc, Du Thiên đâm mạnh thúc sâu, đẩu con Nguyền Long xuyên qua cánh cửa thiên đàng rồi điên cuồng gieo rắc sự sống.

Mục Kiều hét lên điên dại, cô dại vì sướng, vì khoái cảm lầm đầu tiên làm phụ nữ rồi cơ thể cô co giật.

Rung lên rồi Mục Kiều đổ sụp, khi Du Thiên rút con Nguyền Long ra, âm hộ Mục Kiều chảy dài đống chất nhờn màu trắng.