Chương 27: Hôm Nay dừng ở đây, ta hơi lười.

-Ngươi quyết định rồi sao?

Du Thiên khuôn mặt điềm nhiên hỏi, chưa bao giờ là hết khắc khe với Hứa Tiểu Minh, hắn đã luôn như thế.

Cái hào khí của bề trên tỏa ra từ hắn đôi khi còn khiến Hứa Tiểu Minh khó thở nhưng ở chung lâu cũng dần quen thuộc.

Đã từ lúc nào Hứa Tiểu Minh xem Du Thiên như người Anh Cả, Người Cả, Người Thầy đáng tôn trọng, đối với Hứa Tiểu Minh mà nói Du Thiên như cả một bầu trời. Còn hắn chỉ là một ngọn cỏ bé nhỏ sống dưới chân.

Không yêu không hận.

Không buồn ắt sẽ không đau?

Hứa Tiểu Minh bây giờ cứng cỏi, sau cơn mưa trời lại sáng nhưng riêng bóng tối thì mãi luôn ngự trị trong linh hồn của hắn.

Đã 1 tháng trôi qua, hắn đã không còn lưu luyến gì với mái ấm này, hắn quyết định phải mạnh hơn đồng nghĩa với việc phải cô độc. Phải tự bước trên đôi chân của mình, đi trên con đường mà mình đã trọn, dù có cô độc, dù có đau khổ thì vẫn phải đi tiếp.

Tia sáng đầu ngày phản chiếu dưới bầu trời, Hứa Tiểu Minh quỳ gối khấu lạy Sư Phụ mình.

-Con nhất định...không để người phải phiền lòng thêm bất cứ lần nào nữa!! Đồ Nhi khi gặp lại sẽ để người hãnh diện vì còn!!!

Hứa Tiểu Minh dập đầu ba cái máu tuôn rơi, Du Thiên như pho tượng không cảm xúc, không xót thương, đấng bề trên hắn lạnh lùng nhìn xuống.

-Đi đi, đừng bao giờ quay lại đây khi ngươi chưa có được câu trả lời thích đáng với bản thân.

Du Thiên quay lưng, Hứa Tiểu Minh giọt lệ chảy dài, thâm tâm tự nói.

(Chỉ hôm nay...chỉ hôn nay thôi, con sẽ không khóc, sẽ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào nữa!)

Hứa Tiểu Minh rời đi với chiếc ba lô được Mộ Dung Tiêu tăng mang sau lưng, chiếc áo choàng được Lý Diễm Huỳnh làm cho, một thanh katana đặt bên eo do Sư Mẫu Lâm Thừa Anh làm tặng.

Riêng Sư Phụ hắn không tặng gì, đôi mắt ông vẫn luôn thế, vẫn luôn luôn thất vọng vì hắn.

Trần U Nghi từ sớm đã biến, âm thầm đi theo Hứa Tiểu Minh một đoạn rồi hiện ra từ hư vô, đôi mắt lạnh lùng, khí chất cao ngạo, bộ y phục đen tuyền nàng mang sau mình chiếc cung sắt với những đường hoa văn hồng sắc bén ngọt.

-Sư Muội?

Hứa Tiểu Minh dừng chân, đôi mắt u ám như ngày nào nhìn tới người từng là học tỷ, nay là Sư Muội và được chính Sư Mẫu Mộ Dung Tiêu chỉ dạy.

-Đừng gọi ta là Sư Muội, dù trên danh nghĩa là thế nhưng ta vẫn luôn xem ngươi là em trai mình.

Ánh mắt Hứa Tiểu Minh đôi động rồi tia thất vọng tràn trề hắn cúi đầu nhìn xuống.

-Vậy sao...?

Câu nói nhẹ nhàng nhưng quá nhiều tâm tư của hắn bị Trần U Nghi vạch trần trong suy nghĩ, nàng vẫn luôn thông minh là thế, tâm tư của kẻ đối diện như một kịch bản bi hài bị nàng đọc sạch.

-Ta tới để nói với Ngươi. Nếu Ngươi giống như tên Dương Lâm đó, chính tay ta sẽ kết thúc cuộc đời khốn khổ này của Ngươi. Và đừng bao giờ làm Sư Phụ phải thất vọng.

Nói xong Trần U Nghi không chút chờ đợi mà biến mất, Hứa Tiểu Minh ngẩn ngơ, phải rồi...hắn đã gần như giống kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng.

Có quá nhiều tình yêu, quá nhiều sợi dây tình cảm, hắn chỉ muốn tìm ai đó lập đầy vết nứt con tim nhưng sai rồi ư.

Đâu đó ngoài kia, liệu rằng có ai đó là của hắn?

Hứa Tiểu Minh lê bước, không nặng nề nhưng đầy phiền muộn và tự ti.

----------------------------

Trở lại với ngôi nhà từ hư vô, Trần U Nghi ánh mắt nhẹ động cái rồi bước tới chiếc võng mà nàng biết rõ ai đang nằm ở đó.

Khuôn mặt lạnh lùng khi ấy biến đâu mất, đôi mắt lạnh nhạt nay hóa nhu mì với thứ tình cảm đi ngược với luân thường đạo lý.

Đã từ khi nào nàng si mê Thầy mình? Sự kính trọng khi ấy đã biến đổi thành cái tính ngưỡng Thần Thánh Hóa, nàng mê muội đấng bề trên này rồi đem lòng yêu luôn anh ấy.

Dù biết Mộ Dung Tiêu sẽ giận nhưng nàng không quan tâm, dù vai vế nàng nhỏ hơn nàng ta nhưng chưa chắc nàng đã thua, sự tham lam của nàng đã từ đâu mà hình thành?

Là từ Sức mạnh mà Du Thiên ban cho, nàng nhìn hắn không khác gì Thần Linh rồi tham lam muốn chiến hữu hắn cho riêng mình nhưng không thể.

Đối với suy nghĩ của Trần U Nghi mà nói thì người hoàn hảo như Du Thiên không thể của riêng ai, nên việc chiếm hữu hắn nàng cho qua và cũng từ đó về sau mối quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Tiêu rạn nứt.

Hơn ai hết nàng biết Mộ Dung Tiêu nghĩ gì, nàng ta có thể không là nhất nhưng lại có tiếng nói nhất, người được Du Thiên cưng chiều nhất.

Nàng cũng muốn thế, nàng ganh tị với y rồi sinh lòng ganh ghét ở một cái mức độ cho phép, dù đã cho Mộ Dung Tiêu là đối thủ nhưng không cần phải loại bỏ bởi y tồn tại cũng giống như nàng, là để phục vụ cho Thần Linh.

Mộ Dung Tiêu cũng thế, mối quan hệ của cả hai bắt đầu rạn nứt kể từ lúc Trần U Nghi khăn khăn muốn học bắn cung riêng với Du Thiên, Mộ Dung Tiêu lúc đầu chả mấy quan tâm nhưng sau khi phát hiện Trần U Nghi thâm du gọi tên Du Thiên thì mọi thứ đã khác.

Cả hai luôn cười nhưng nụ cười ấy thật đáng sợ, luôn nhìn nhau âu yếm nhưng khác đâu viên đạn tàn độc sẵn sàng phá nát đầu đối phương nếu phạm phải sai lầm.

Cả là ganh đua giành lấy Du Thiên là thế nhưng chưa bao giờ cả hai dám để một tia ý niệm ghét hay không thích nào lên người Lâm Thừa Anh và Lý Diễm Huỳnh.

Dù cả hai không nói, họ cũng không động chạm gì tới mối quan tâm của Du Thiên nhưng cả hai y đều biết một việc.

Việc đó là dưới cái nét thanh nhã của Lý Diễm Huỳnh là một con Quỷ, một con quỷ thật sự, ả ta sẵn sàng cắt cổ bất kỳ ai ngáng đường hay một tia ý niệm làm hại tới Lâm Thừa Anh.

Mối quan hệ giỏi Lâm Thừa Anh và Lý Diễm Huỳnh thật phức tạp nhưng đã là thế, riêng Mục Kiều bị loại, cái con điếm đó đối với hai người không khác gì một nô tì, dù được làm việc chung với Lý Diễm Huỳnh nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Một đứa vô năng ngu muội, loại.

Hậu Cung Luôn Cháy là thế nhưng không bao giờ được phép đi quá xa bởi họ biết Du Thiên luôn quan sát họ.

Thế nên vẫn không có việc gì xảy ra, mọi thứ vẫn được kiểm soát chặt chẽ bởi Lý Diễm Huỳnh, ả điên đó tự bao giờ trở thành quản lý của căn nhà không ai trong số những cô gái của Du Thiên rõ.

Họ chỉ đơn giản là sợ.

Du Thiên hơi lắc võng, chiếc nón lá rơi xuống thảm cỏ xanh khiến khuôn mặt say ngủ của hắn hiện ra.

Trần U Nghi nhìn vào nó với đôi mắt đỏ ửng, bên dưới lan tỏa cảm xúc rạo rực thiếu kiểm soát, hơi thở phì phò nàng tiếng lại gần võng.

Biết là bất kính với đấng bề trên nhưng nàng vẫn ép bản thân hướng cánh tay trắng muốt ấy tới sờ lên mặt Thần Linh.

Nó quá quyến rũ khiến nàng khiếu kiềm chế, nàng không chịu nổi nữa, nàng muốn vị Thần của nàng lấy đi thứ quý giá nhất.

Rồi lá gan nàng như to lên, nó không phải đứa trẻ mà biết lớn lên nhưng nó đã thế, nó đã lớn lên để nàng có đủ can đảm và liều lĩnh để trèo lên võng với Du Thiên.

Ép bộ ngực 80 lên người hắn, nàng hơi thở nóng bức phà vào cổ hắn rồi lè cái lưỡi mềm liếm lấy.

Cảm giác tê dại đầu lưỡi, hương vị Thần Thánh lan tỏa trong khoang miệng khiến âm hộ rỉ nước, đầu nhũ hoa cương cứng, cảm giác rạo rực ngứa ngáy chạy khắp cơ thể khiến não nàng như ngừng hoạt động, bỏ mặc cho cơn nứng tình chi phối, nàng kéo khóa quần Du Thiên rồi mị hoặc tự cởi áo của bản thân.

Nhìn xuống lúc này nàng thấy Du Thiên mở mắt, nàng sau lại không biết Thần của mình chưa bao giờ có giấc ngủ say bởi phải canh các nàng không làm loạn.

Thế nên nàng cũng rõ việc được cưỡi lên Thần Linh đã được cho phép, nếu không muốn thì nàng làm sao có thể trèo lên bất kính với Thần.

(Mình biết mà! Mình vẫn có chỗ đứng, vẫn có cơ hội đuổi kịp Mộ Dung Tiêu...ahhh! Chiếm lấy em đi, mọi thứ đều là của Ngài hết!)