Chương 26: He lu!! Mị là "Z" một nhân cách hãm l~ của tác! Vì tối qua nó thất vọng quá nên bị Mị cắt cổ rồi. Bộ này kể từ giờ Mị đảm trách, và xin chào lần nữa! Đây là Chương Tăm Tối uhaha!

Lưu Chí Cương toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt hắn lấy ít hơi tàn còn lại lết vào liều.

Bắt Mục Kiều kẻ đang run rẩy sợ hãi chữa trị cho mình, rất may mắn rằng hắn vẫn còn một lá bùa hộ mệnh.

Hoặc không.

Kẻ kia quá đáng sợ, hắn đã như gần đất xa trời nếu hắn không kịp dừng tay.

Một thất bại toàn diện.

Sự nhục nhã ê chề sẽ đeo bám hắn từ đây đến hết đời.

Vết thương đang dần lành lại, xương cốt cũng bắt đầu có dấu hiệu liền lại với nhau.

Sau trận chiến thì hắn không khác gì một con giun cố tìm sự trợ giúp với cái thân thể tả tơi không khác gì một miếng giẻ rách. Thật đáng thương.

Đôi mắt hắn chợt hiện lên tia thịnh nộ khi nhớ lại lời nói.

-Đừng bao giờ đặt một ngón tay của mi lên người Đệ Tử ta, nếu không có chết mi cũng sẽ chả được yên thân đâu. Cứ rửa sạch cổ mà đợi, món nợ này chính Đệ Tử ta sẽ đến lấy.

(Con mọe nó!!)

Ký ức thoáng qua khiến hắn như nổi điên, song khuôn mặt vẫn nghiêm nghị và không nói lời nào.

Mục Kiều bên cạnh lúc này đã run lẩy bẩy, đây là quá sức với nàng ta, không phải quá sức ở khả năng chữa trị mà là quá sức chịu đựng về mặt tinh thần.

(Tại sao luôn là mình...)

Mục Kiều thầm khóc, đôi mắt nàng đỏ lên, bất cứ lúc này cũng có thể rơi lệ.

Phải chăng số phận nữ nhân thời Mạt Thế là thế, không bị đem làm trò tiêu khiển thì cũng chỉ là một cái công cụ, không hơn không kém.

Nhưng có một điều Mục Kiều hiện tại không ngờ tới, rằng nàng sống được cho tới lúc này là nhờ một bàn tay vô hình đứng sau thâu tóm lấy mọi thứ.

Nơi đây là sân khấu của hắn, và nàng chính là một chú rối đáng thương hại bị hắn móc mắt kéo tơ buột chặt.

Lưu Chí Cương hiện đã có thể cử động, hắn không chết được vì niềm tin Thần Linh luôn ưu ái hắn. Hắn đặc biệt hơn những cái nhân loại tầm thường ngoài kia, bởi thế hắn mới có được ngày hôm nay.

(Nợ sao? Cứ đến đây, lần sao ta nhất định rút gân lột da thằng oắt con đó rồi đóng hộp trả lại ngươi! Rồi sẽ có một ngày chính ta sẽ tự tay chặt đâu ngươi!)

Suy nghĩ lãnh khốc hắn như tô thêm lửa giận lên người, bản tính háo sắc lại hiện lên, đôi mắt hơi nhíu lại hắn nhìn sang Mục Kiều đang mồ hôi nhễ nhại Chữa Trị.

Liếm môi hắn nở nụ cười dâm dục, cánh tay to lớn hắn đưa ra nắm lấy bầu sữa căng tròn khiến Mục Kiều giật mình bật ngửa.

-A! Đừng-đừng mà! Tôi cầu xin anh đừng làm hại tôi....hức!

Mục Kiều khuôn mặt hốt hoảng, sợ hãi cô cầu xin trong vô vọng, bởi cô biết hắn sẽ chẳng tha cho mình nhưng dù vô vọng cô vẫn cầu mong hắn rũ lòng thương xót.

Câu trả lời là Không, việc đó đã quá rõ ràng.

Thế Giới sớm đã lụi tàn, đạo đức con người cũng thế...cũng lụi tàn.

"Không, không, bé cưng. Ta sẽ chẳng làm hại gì nàng cả, ta sẽ nhẹ nhàng thôi...đêm nay nàng sẽ được nếm trải hương vị trở thành một người phụ nữ đích thực, ahaha!"

Lưu Chí Cương giọng đê tiện, đôi mắt híp chặt hắn nở nụ cười đáng kinh tởm bò tới như một con sói trước nàng thỏ nhút nhát dần lùi sát lại góc căn liều.

"Không! Đừng mà....tha cho tôi đi, tôi không muốn! Tránh xa tôi ra! Hức!"

Mục Kiều rơi lệ, tay chân nàng cố đẩy đi thứ kinh tởm trước mặt nhưng chỉ như muỗi đốt inox, hắn cứ như ngọn núi, còn nàng cứ như cơn gió nhẹ.

Gió thổi cây động chứ gió bao giờ xô ngã núi non bao giờ?

"La hét đi! Chống cự mạnh mẽ lên! Haha! Cô càng la ta càng khoái! Ahaha!"

Khi mọi ngã đường đều dẫn đến Trường Chinh, bế tắc-Trích lời của ai đó thì tấm thân ngọc ngà của cô đang bị đe dọa nhưng mọi lối thoát đều không, đều bế tắc.

Mục Kiều đã nghĩ....(có lẽ mình nên kết thúc nó ở đây. Mình chịu đủ rồi, kết thúc có thể là giải thoát đối với mình...)

Nàng đã có ý định cắn lưỡi tự vẫn.

Khi mọi thứ tưởng như sẽ hóa màu đen u ám, túp liều sẽ vang lên nhưng thanh âm tuyệt diệu mê người cùng một con hung thú tàn phá mãnh liệt một tấm thân thì Không.

Du Thiên nói không với việc món hàng vếu to này của hắn bị qua tay, ngay từ đầu đã thế rồi, rằng hắn và Dương Lâm kia không khác, chỉ khác ở cái hắn là một cái thối nát nhân cách biết che giấu, còn tên kia thì không.

Chúc mừng khi ngươi quay vào Ô Cú Lừa nhé!

Mọi Nữ Nhân hắn nhấm đến liền phải của hắn, hắn có thể văn hoa lá liễu nhưng chưa bao giờ bỏ mất con mồi của mình, cả Thần cũng không cướp được miếng ăn của hắn thì con Gấu Vàng này là thứ gì?

Gấu tất nhiên vẫn là gấu, tuy nhiên nó có vào nồi hay không vẫn còn tùy vào tâm trạng của Bác Thợ Săn.

Ngay lúc Mục Kiều ý định tự vẫn, Du Thiên bước vào với đôi mắt u ám.

Cười nhếch mép hắn khiến cả hai đơ ra rồi cả Mục Kiều lẫn Lưu Chí Cương đều run lên như cầy sấy.

-Sao thế? Ta đáng sợ thế ư?

Du Thiên híp mắt với nụ cười tới mang tai đầy rùng rợn.

Lưu Chí Cương lúc này bất lên rồi lại đổ ra sau bật ngửa trên nền đất dơ bẩn, hắn hai chân hai tay luống cuống chống đẩy đạp bay đất cát chỉ để lùi ra xa con quái vật trước mắt càng xa càng tốt.

Nỗi ám ảnh tới tột cùng được gieo rắc thành công vào tâm trí ngu muội của Lưu Chí Cương, hắn sẽ vĩnh viễn không quên nổi khuôn mặt này, cho đến lúc chết.

-Ngươi qua đây.

Du Thiên ngón tay cử động nhẹ nhàng kêu gọi Mục Kiều đi qua, trong lúc nửa mê nửa tỉnh Mục Kiều giật thoát người rồi "Dạ vâng!" vội vã chạy qua.

Du Thiên rời đi bỏ lại Lưu Chí Cương không thèm quan tâm, quan tâm làm chi loại tôm tép, hắn là thế, đã là bọ thì không sớm cũng muộn bị dẫm bẹp.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lưu Chí Cương ngay khi biết bản thân vẫn ổn cánh tay liền đưa lên sờ lấy đầu mình.

-Vẫn còn! Ta vẫn còn sống...ta còn sống...hahaha!

Cười ngay dạy Lưu Chí Cương nhìn xuống đáy quần, nơi đấy bây giờ ẩm ướt và hôi thối.

...và rồi hắn lặng lẽ đi tìm một cái quần mới mặc vào.

-----------------------------

Trở lại với Du Thiên, sau khi về đến nơi hắn đã bắt Mục Kiều chữa trị cho Đệ Tử của mình.

Cùng với Lý Diễm Huỳnh, hắn bây giờ có bộ đôi phục hồi chữa trị mạnh nhất thời kỳ Khởi Nguyên.

Hứa Tiểu Minh nhanh chóng trượt khỏi tay Thần Chết, những vết thương lành lại, xương cốt gãy nát cũng nối liền lại như thời còn mạnh khỏe.

Vết thương thể xác thì có thể lành nhưng vết thương linh hồn có lành không khi nó đang dần vỡ nát.

Trái Tim hắn, Linh Hồn hắn hiện rất đau. Đau khổ trong bóng tối, hắn nhận ra bản thân đang chìm dần xuống đáy biển sâu thẳm tối tăm.

Phía ngoài, Trần U Nghi đôi mắt thương hại nhìn Hứa Tiểu Minh rồi quay sang nhìn Du Thiên kẻ đã như chết đứng nhìn Hứa Tiểu Minh hơn 5 tiếng đồng hồ.

-Sư Phụ...Sư Huynh liệu có tỉnh lại không?

Thẳng thắn mà nói cô cũng hơi xót thương cho Hứa Tiểu Minh và cũng cảm thấy ganh tị với Hồng Phụng Nhi vì đã trộm được trái tim của một cậu con trai tốt thế này.

Không buồn, không giận. Hứa Tiểu Minh thế này là do cậu ta tự chuốc lấy nhưng cơ sao khóe mắt Trần U Nghi đỏ rực, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, quả tim đang điên cuồng nhói lên.

Lửa giận đang sôi sục, Trần U Nghi cố tỏa ra bình thản nhưng thực chất ở đây cô là người mất kiểm soát nhất.

-Tỉnh cũng được. Không tỉnh cũng tốt.

Du Thiên ánh mắt thật giọng, giọng nói lạnh tựa sương tuyết, khí chất hắn vẫn thế vẫn điềm nhiên nhưng cớ sao Trần U Nghi cảm thấy lạnh lẽo cả tâm hồn, giá buốt đến cùng cực.

Du Thiên rời đi với bóng lưng của một người Thầy đang đau khổ cho cậu học trò nhưng khi cánh cửa nhẹ đóng, nụ cười tàn nhẫn hiện lên, sắc trời u ám, hoa cỏ sửng sờ.

Tôi đến Du Thiên nằm dài trên mái nhà, đôi mắt tối tăm ngấm nhìn bán nguyệt cùng lưu tinh nhưng phút giây trời đổi gió kéo đến mây đen, cuồng phong điên cuồng trút giận lên đầu từng ngọn cây cọng cỏ.

Cánh cửa nhà bỗng mở, bóng đen đau khổ run rẩy bước ra rồi chợt khụy xuống giữa thảm cỏ xanh gào thét.

Cánh tay đập xuống như trút bỏ nổi bi thương, máu tươi nhuộm khóc khoảng cỏ bên dưới.

Hắc Vân bỗng dưng rơi lên, cái giá lạnh kéo đến khiến cậu thiếu niên như kẻ đã chết kia chợt run rẩy, đau đớn nhưng cậu lại cười, nụ cười tươi khi nước mắt bị mưa che lấp.

Đúng lúc đó Du Thiên bước tới, tay cầm chiếc ô đen hắn dừng lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống Hứa Tiểu Minh bên dưới như nhìn lại quá khứ của mình lúc xưa.

Hắn đã từng như thế, đã từng bi ai như thế này nhưng hắn không ngu muội thế kia.

Đôi môi run rẩy Hứa Tiểu Minh ngước mặt nhìn Du Thiên, ánh mắt u ám chạy dài dòng huyết lệ, níu lấy vạt áo Du Thiên ... Hứa Tiểu Minh chua chát cuống họng.

-Sư Phụ...con sai rồi sao...?

Du Thiên đôi mắt sáng rực nhìn xuống.

-Ngươi nói xem?

Hứa Tiểu Minh cúi đầu, tấm thân nhỏ bé của y rung lên từng đợt rồi chống tay xuống nền đất dơ bẩn.

-Sư phụ....con không muốn thế này...con muốn mạnh hơn! CON MUỐN MẠNH HƠN!!

Trong cơn mưa Hứa Tiểu Minh gào thét, trời mưa như trút, sấm sét vang trời như nổi cơn Thịnh Nộ.

Du Thiên trầm ngâm.