"Thằng đồ đệ vô dụng!! Cong cơ đít, hít cơ giò mà chạy nhanh lên!!"
Tôi đang khổ luyện cho tên đồ đệ vô dụng này đây, hắn đấy, cái thằng nhút nhát đến cả kiến cũng chả dám giết này đây!
"Chạy nhanh lên!! Chưa ăn cơm à!"
"Chưa ăn thiệt mà Sư Phụ!"
"Còn trả treo à!"
"Oái! Đau...đau quá Sư Phụ!"
"Biết đau thì chạy nhanh lên!"
Nó thở như chó luôn rồi, thằng này yếu thế không biết.
Vì nó mà tôi đã thức khuya cùng Lâm Thừa Anh rèn nên mấy cái vòng tay vòng chân, còn cả giáp nữa đấy!
Hai cái vòng tay 300kg, mỗi bên 150kg.
Hai cái vòng chân tương tự: 300kg, mỗi bên 150kg.
Riêng cái giáp được thiết kế như áo chống đạn, 400kg.
Mà quả thật tiến độ này có hơi quá nhưng với một thằng sở hữu năng lực Vương Cấp thì ok thôi.
Năng lực (Khả Năng) của Nhân Loại được chia thành mấy bậc thôi: Thường, Hiếm, Đặc Biệt, Siêu Việt, Dũng Giả và Cấp God.
Vương Cấp ở đây là có chứ Vương trong Khả Năng ấy, chứ thật ra nó xếp ở bậc Siêu Việt.
Bọn này được định sẵn làm Vương một cõi rồi chúng nó phát triển ghê lắm.
[Hứa Tiểu Minh Chiến Lực: 970]
Thấy không, mới có mấy ngày thôi đấy, nó gần đuổi kịp Mộ Dung Tiêu rồi thậm chí còn bỏ xa Trần U Nghi.
"Nhanh lên thằng đồ đệ vô dụng!! Chạy nhanh còn về ăn cơm! Mày không đói à, thầy mày thì đói gần chết rồi đây! Tên đồ đệ bất kính này!!"
"Con cũng đói mà Sư Phụ!"
"Đói thì chạy nhanh lên!!"
"Mà tại sao có mình còn phải chạy vậy ạ? Sao Sư Phụ đạp xe vậy...không công bằng vì hết á..."
"Ta Sư Phụ hay ngươi Sư Phụ? Hỏi nữa ăn đạp bây giờ??"
"Oái! Đừng mà! Đau..."
"Ta mệt quá mà..."
"Sự Phụ mệt?"
"Ừm! Mệt lòng! ĐM tên đồ đệ ngu dốt ngươi không hỏi thì chết à!!!"
"Đừng đánh mà Sư Phụ!! Á!"
Xì, khổ lòng hết sức.
Vậy là một ngày nữa lại kết thúc, nhưng nó không kết thúc trong êm đẹp.
Tôi biết thế vì khi trời mờ sáng Hồng Phụng Nhi tìm tới cửa trong bộ dạng lắm lem máu tươi và thương vết?
Tôi giả vờ ngủ cho qua chuyện, tuy nhiên thằng đồ đệ ngu ngục của tôi thì hôm nay lại đi tập sớm.
Hiểu luôn, mấy hôm nay bị Mộ Dung Tiêu cho ăn chay là đã cay rồi giờ lại mắc thêm thằng ung thư não chứ phân này nữa????
Tôi chết mất, thôi mày làm gì thì làm, ta out game đây, tạm biệt~ ta không biết vì hết trơn á.
Mà hai chúng nữ phòng kế bên có thôi cái trò hú hí đi không hả???
Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi mỗi sáng lại chơi trò đọ ngực nên tôi đây mệt gần chết ... Tôi có nên lén qua đi ăn vụn không nhể??
Hehe! Tôi là Sư phụ mà, đệ tử làm sao cãi? Kakâkkâkkâkkâkkâkka!!!!
-------------------------------------
(Góc nhìn: Hứa Tiểu Minh, tên nhóc đã không còn yếu đuối?)
.
Sư Phụ rất khắc nghiệt với tôi, nhưng tôi lại rất vui...
Vui vì có một người Sư Phụ ấm áp như thế, ở đây như nhà tôi vậy.
.....tôi được quan tâm và chăm sóc.
Nhưng trong tâm trí tôi chưa bao giờ quên được bóng hình người con gái ấy.
"6788...
6789...
6790..."
7000 thì bài luyện tập của tôi sẽ hoàn thành nhưng lúc đó tôi nghe được âm thanh ngã gục của ai đó.
Tò mò tôi nhìn ra cửa, bóng hình người con gái ấy hiện lên.
Tôi bị ảo tưởng sao....?
Trái tim nói rằng tôi không nhìn nhầm, là cô ấy...cô ấy quay lại với tôi sao?
"Phụng...Nhi?"
Cô ấy trở lại trong bộ dạng tàn tạ, nhìn cô ấy thế trái tim tôi đau nhói.
"Tiểu...Tiểu Minh...cầu xin cậu! Giúp tớ! CỨU DƯƠNG LÂM!"
Cứu Dương Lâm-
Cứu Dương Lâm-
Cứu Dương Lâm-
Lời nói đó lập đi lập lại trong đầu tôi, tim tôi nhói lên rồi như đã ngừng đập.
C,cô ấy....
Không quay lại để gặp tôi. Là để Cứu Nó! Tại sao! Tại sao! Tại sao chứ!!!!
Liệu kẻ đó là tôi ... Cô ấy có.
"Phụng Nhi...cậu. Phụng Nhi! Phụng Nhi!"
Tôi cố gọi, cô ấy yếu quá! Không tốt! Tôi phải cứu cô ấy!
Phải rồi! Sư Mẫu! Sư Mẫu là Bác Sĩ!
Vội vàng tôi bế Phụng Nhi chạy vào nhà tìm Sư Mẫu, tôi đã rất mừng là Sư Mẫu đã dậy sớm.
Thấy tôi bế một cô gái bước vào phòng Sư Mẫu nở nụ cười rồi không nói lời nào hướng ngón tay chỉ xuống giường.
Người biết rồi sao...?
Chăm sóc Hồng Phụng Nhi, Sư Mẫu quay sang nhìn tôi.
"Cậu sẽ giải quyết thế nào?''
Sư Mẫu vẫn điềm nhiên như mọi khi, tôi không biết, không biết phải làm gì cả.
"Con....con...không biết. Nhưng con sẽ đi, Sư Mẫu giấu với Sư Phụ giúp con được không ạ?"
Sư Mẫu phì cười, ánh mắt của Sư Mẫu như nhìn một tên ngốc rồi vẫy tay đuổi tôi đi.
"Cảm ơn người rất nhiều!"
Tôi cúi đầu tạ ơn rồi chạy đi! Tôi không muốn làm việc này nhưng nhưng....
-------------------------------------
(Góc nhìn: Du Thiên)
.
Thằng nhóc chạy đi rồi.
Tôi mở cửa bước vào, Lý Diễm Huỳnh nhìn tôi song liền lắc đầu thở dài.
"Tại sao anh lại nhận một tên Đồ Đệ ngu muội như vậy?"
"Vì Nhân Loại."
Tôi trả khi liếc nhìn qua kẻ đã khiến Đồ Đệ tôi đau lòng, nắm tay siết chặt tôi thật sự muốn xé nát khuôn mặt đẹp đẽ này ra.
"Anh cao thủ ghê~ chỉ tội là lương tâm anh lại mục nát đến khốn khổ, hihihi!"
Lý Diễm Huỳnh châm chọc, tôi không quan tâm cô ả muốn nói gì nhưng tốt thôi, tôi vẫn là tôi.
Không bạch không hắc.
Tôi sống vì tôi, vì những thứ tôi cho là quan trọng.
"Sao anh lại không nói gì thêm?"
"Cô nói đúng mà. Nhưng tôi và cô không điên giống nhau."
"Ghê chưa kìa~!"
------------------------------------------------------
(Góc nhìn: Hứa Tiểu Minh, tên nhóc si tình?)
.
Sư Phụ đã dạy tôi một Kỹ Năng, một Kỹ Năng kì lạ giúp tôi định vị mục tiêu khi tôi từng tiếp xúc qua năng lượng của họ.
Và người tôi định vị đó chính là Mục Kiều!
Năng lượng của cô ta vẫn còn rất sáng, cô ta vẫn an toàn.
Khi tôi tới nơi thì phát hiện ra đây là một Cứ Địa ở phía Nam.
Cái tên Hắc Hội thoáng qua đầu.
Đây chỉ là một nhánh nhỏ của Hắc Hội.
Đám người đang ăn mừng việc gì đó, Dương Lâm thì bị treo trên cột gỗ hình thánh giá.
Mục Kiều đang bị một gã đàn ông trêu chọc, một gã đàn ông to lớn, cao tầm 2m, vóc dáng vạm vỡ. Nhìn hắn cứ như một con gấu lớn ấy, đặc biệt là cái khí tức huyết sắc tỏa ra từ gã đó vô cùng nguy hiểm.
Tôi bước vào sau khi hạ hai tên canh gác.
Xem ra tôi sớm đã bị phát hiện, tên thủ lĩnh hừ lạnh rồi đẩy Mục Kiều sang bên, trong khuôn mặt cô ta một vẻ sợ hãi, run rẩy.
Mọi thứ vẫn chưa đi quá xa, tôi đã tới kịp lúc.
"Lại một con chuột khác, Đại Lão ban cho ta cái ân tình này thật Tốt!"
Tên thủ lĩnh phất tay, đám tay chân của hắn lao lên, tất cả đều là người thường nên nhanh chóng bị tôi đánh ngất.
Đánh nhanh thắng nhanh tôi lao tới vung đấm hạ gục tên Thủ Lĩnh nhưng lúc này tôi chợt nhận ra....
Bản thân đã quá ngây thơ.
Nắm đấm của tôi không xi nhê với hắn.
Và rồi tôi bị đấm bay, nội tạng của tôi như lộn tùng phèo hết cả lên.
Đau đớn tôi nôn ra ngụm máu.
Nhanh quá! Tôi không theo kịp!
Tôi phải đánh bại hắn bằng mọi giá nếu không.........
Tôi phải dùng nó, phải, đây là biện pháp tối ưu nhất.
"Guuuuuuuuu!!!"
Tôi gào lên, cơ thể ẩn hiện làn sương đen, tóc tôi dựng đứng lên rồi bồng bềnh trôi nổi.
Cơ bắp tôi phình to, mặt và ngực xuất hiện những vết xăm đen.
"Ồ? Có chút thú vị, tuy nhiên...mày yếu quá!"
Trước tôi kịp nhận ra, bụng tôi đau nhói, nhìn xuống tôi nhận ra bản thân bị đấm tới cong người.
Khônggg! Tôi không muốn thua!
Tôi muốn mạnh mẽ.
Nôn ra máu tôi siết chặt nắm tay, ngượng người tôi đấm trả.
-Uỳnh!!!
"Phì!"
Tên Thủ Lĩnh nhổ ra xíu máu nhe răng cười.
"Vậy thôi ư? Yếu đuối."
Sau đó tôi không còn đủ tỉnh táo nữa, cơ thể tôi bầm giập bởi những cú đấm, mặt, bụng, ngực.
Đau quá....
Sư Phụ... Cứu con....
Trong lúc đôi mắt tôi mờ nhạt, tôi nhìn thấy Hồng Phụng Nhi lén lút cởi trói cho Dương Lâm.
Hướng cánh tay tới, tôi cố gọi....
"C...Ứ...u!"
Cô ấy không trả lời, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi rồi quay lưng cùng Dương Lâm biến mất trong màn đêm.
Không! Tại sao!
Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại sao! Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao!Tại sao! Tại....
"Ồ? Để con chuột nhắt nó chạy rồi...kệ đi vậy..."
Hắn dừng rồi, có phải tôi sắp chết rồi không?
Sư phụ...con sai rồi...
------------------------------------
(Góc nhìn: Du Thiên.)
.
Đi theo Hồng Phụng Nhi, cô nhóc có vẻ bỏ trốn khỏi nhà tôi với mục đích đáng ngờ.
Không, nói đúng hơn là đáng thương cho Đại Đệ Tử của tôi.
Khi đến nơi tôi thấy Hứa Tiểu Minh bị bón hành ngập mặt, không kịp ú ớ.
Cho mày chừa, cãi Thầy núi nó đè mày thấy chứa con?
Hồng Phụng Nhi rời đi cùng Dương Lâm, cô nhóc lạnh lùng ghê~
Sao lại làm thế, ít ra cũng phải nhắn nhủ là "đáng đời thằng vô dụng" chứ?
Thật là....
Thôi thì cũng lỡ làm Thầy nó rồi nên.
Không phải nên. Thật ra thì tôi đang rất giận dữ.
Nhưng vì Đệ Tử mình tôi cắn răng cho no ăn hết trận đòn.
Mọi thứ chấm hết tôi bước vào với cơn Thịnh Nộ to lớn.
--------------------------------------
(Góc nhìn: Lưu Chí Cương, Hoàng Kim Giáp)
.
Đang hăng say đánh đấm thì ta chợt rùng mình.
Có thứ gì đó đang đến, là Thây Ma sao?
Không đúng!?
Có thứ gì đó rất lạ, nó đang khiến cơ thể ta run rẩy.
Ta sợ ư? Thủ Lĩnh Đội 5 của Hắc Hội thần thánh sợ ư?
Kẻ được Thần Linh ban tặng sức mạnh như ta run rẩy trước cái mà ta chưa nhìn thấy mặt ư?
Không thể chấp nhận! Ta sao phải sợ nó, đấng Thần Linh đang nhìn ta, không được để họ thất vọng!
"MÀY. MÀY NGHĨ MÀY ĐÃ LÀM GÌ ĐỒ ĐỆ YẾU QUÝ CỦA TAO?"
Giọng u ám vang lên, da gà ta nổi cục cục.
Cơn gió nhẹ thổi ngang khiến sống lưng ta tê dại.
Khi ta kịp nhận ra thì đôi mắt Ác Ma đang nhìn ta rồi cơ thể ta bị đánh bay.
Lăn lộn trên nền đất ta đau đớn hét lên rồi bò lên trên đất....
"Không thể....việc này không thể! SAO MÀY DÁM!!!"
Ta hét lên giận dữ rồi kích hoạt Khả Năng của mình.
"HOÀNG KIM GIÁP!!"
Cơ thể ta ánh lên ánh hoàng kim thần thánh, một bộ giáp trụ bao khắp cơ thể, sức mạnh đang tuôn trào rồi....
Cơ thể ta đỗ ngã.
Việc gì xảy ra???
Kế tiếp ta lưu mờ tâm trí, tiếng la hét?
Của ta ư? Ta đang hét lên như một con heo bị chọc tiết!?
Nhục nhã! Quá nhục nhã!
Bộ giáp trên cơ thể ta bị bóc trần nhanh chóng, chúng bị nghiền nát thành cảm, da ta bắt đầu bong tróc, thịt bắt đầu tả tơi, xương cốt bắt đầu vụn vỡ.
Ta sắp chết ư...?
"Đừng bao giờ đụng một ngón tay của ngươi vào đệ tử ta. Tốt cho ngươi đấy, nếu không, ngươi chết cũng không được yên thân. Món nợ này, Đệ Tử ta sẽ tự mình lấy, rửa sạch cổ mà đợi."