Chương 20: Có rất nhiều tâm sự, cậu nhóc ấy quá nhút nhát

(Hứa Tiểu Minh, Cậu Bé Nhút Nhát)

.....

Chúng tôi được cho phép ở lại, riêng cá nhân tôi nghĩ anh ấy thật tử tế.

Anh ấy tên Du Thiên, một người có đôi mắt hoàng hôn rực sáng, một mái tóc đen tuyền, một khuôn mặt điển trai nhưng có nét xảo quyệt.

Với những gì tôi thấy thì anh ấy rất ngầu, cách nói và cả cử chỉ khi giao tiếp, một con người dày dặn kinh nghiệm.

Hơn hết anh ấy rất mạnh, anh ấy thậm chí đã đánh bại con quái vật đó mà chả đột giọt mồ hôi.

Anh ấy cũng có gì đó rất đặc biệt, tôi nghĩ các cô gái trong nhóm đã bị anh ấy thu hút, riêng con quái vật đó thì bị áp chế toàn diện, thậm chí nó còn bị Mộ Dung Tiêu bạn học đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Cô ấy bây giờ có thể được xem là một cường giả, đã không còn là một Mộ Dung Tiêu lập dị thích ở một mình như lúc trước.

Tôi đã nghĩ, đã nghĩ bản thân tôi và Mộ Dung Tiêu giống nhau nhưng không.

Cô ấy mạnh mẽ, còn tôi thì yếu đuối.

Tôi thậm chí không bảo vệ nổi Nữ Thần trong lòng, phải để cô ấy bảo vệ lại, thật thảm hại, nó nói đúng, tôi chả khác bọt gì một tên phế vật, một bãi rác không thể tái chế, một con giun ăn phân.

Tim tôi lại nhói đau khi nghĩ tới....

Những lời nói của cô ấy lúc đó.

""Cậu đừng trẻ con nữa được không, cậu sẽ chẳng bao giờ được như Dương Lâm đâu, cậu ấy vốn mạnh mẽ mà.""

Những lời đó của người bạn thanh mai trúc mã, nó inh sâu vào tâm hồn và lí trí, trái tim tôi như rỉ máu ngay lúc đó.

Sau cùng thì tôi chỉ ghen tị với hắn thôi, hắn luôn được những bạn nữ vây quanh, tôi quả thật đã rất ghen tị nhưng tôi vẫn ổn vì cạnh tôi vẫn có một Nữ Thần.

Cho đến một ngày thế giới tôi sụp đổ, cô ấy đi cạnh hắn, cười nói cùng hắn, tôi biết hắn là một thiên tài, từ học lực đến địa vị....tôi không có gì hơn hắn cả, không gì cả.

Trong vô thức tôi đã đến một căn phòng lớn, một xưởng chế tạo. Tò mò tôi hé mở cửa, bên trong Anh Du Thiên và một mỹ nhân đang cùng nhau làm gì đó, họ đang cố chế tạo thứ gì đó.

Thấy tôi bước vào mỹ nhân ấy nở nụ cười dịu dàng, cô ấy rất đẹp, là một mỹ nhân với mái tóc màu hạt dẻ uốn cong về ngọn, nước da rám nắng và một thân hình mĩ miều.

Cô ấy ắt hẳn là một trong nữ nhân của anh Du Thiên, tôi ghen tị với anh ấy, anh ấy có một ngôi nhà, một khu vườn và những người vợ đẹp.

"Em là khách của Anh Du Thiên đúng không? Anh ấy có kể với chị, cố gắng lên nhé~"

Cô ấy nở nụ cười và cho tôi lời động viên, nhưng Anh Du Thiên đã nói gì vậy, không lẽ anh ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho Hồng Phụng Nhi?

"V-vâng ạ!!"

Tôi luống cuống cúi đầu cảm tạ, khi tôi ngước lên cô ấy che miệng cười duyên dáng rồi tiếp tục công việc của mình.

Anh Du Thiên hoàn toàn không để ý tới tôi cho đến một lúc.

"Nhóc tò mò lắm nhỉ?"

"D-Dạ?"

Tôi khó hiểu nhưng anh ấy đã bước tới, tôi được chính chủ nhà dẫn đi thăm quan, một căn nhà rộng lớn với nhiều phòng còn được để trống.

Máy phát điện, pin năng lượng Mặt Trời, máy lọc nước, nhà tắm riêng, máy điều hòa......

Đây, đây là thiên đường sao?

Và rồi anh ấy dẫn tôi tới cuối góc nhà, một căn phòng lớn khác, bên trong như một phòng khám.

Một người phụ nữ xinh đẹp khác hiện ra khi cánh cửa phòng được mở, một nét đẹp tao nhã, một khí chất điềm đạm và một đôi mắt đỏ u sầu.

Nét đẹp này khiến tay chân tôi rụng rời, tôi không dám tới gần bởi tôi sợ, tôi sợ mình lại như kẻ ngốc trước vợ của anh Du Thiên, anh ấy sẽ lại xem thường tôi như họ.

"Hử? Anh Du Thiên, anh dẫn ai đến thế? Oa~ một cậu nhóc dễ thương? Chuột bạch hả?"

C-cái gì? Chuột, chuột bạch???

Tôi bối rối nhưng anh Du Thiên vỗ vai, hướng tôi tới chiếc ghế ảnh đứng tựa lưng vào tường liếc sang vợ mình.

"Kiểm tra cậu nhóc giúp tôi."

"Em hiểu rồi."

Nợ nụ cô ấy quay sang, không biết tại sao nụ cười này khiến tôi rợn người, dù cô ấy cười rất đẹp.

Bàn tay của một mỹ nhân đang chạm vào tôi, cô ấy lấy đi cả ống máu nhưng tôi lại không thấy đau chút nào.

Sau đó tôi tiếp tục theo chân anh Du Thiên, dù rất mạnh nhưng anh ấy không có gì là kiêu ngạo hay xem thường tôi, trái tim tôi bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tối đến, nơi đây lặng im không bóng thây ma, đèn được bật sáng khắp nơi và hàng rào 7,5m quanh nhà ẩn hiện tia điện, sẽ rất thảm nếu như chạm vào nó.

Thành Thị vốn chả có Sao nhưng từ khi Tận Thế đến những ngôi sao trở lại với bầu trời đêm, chúng rực rỡ và chói sáng.

Cứ như tôi vậy, tôi là màn đêm buồn bã, nàng là vị Lưu Tinh chói sáng trên bầu trời cao, tôi chỉ có thể ngược nhìn mà thôi, ngước nhìn và dõi theo bóng lưng cô ấy...

"Vẫn còn buồn à?"

"Dạ?"

Tôi quay sang, Chị U Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Dù chúng tôi không thân nhưng từ ấy tới giờ Chị U Nghi cứ như chị ruột tôi vậy, quan tâm và thường ra mặt giúp tôi.

Nhưng mỗi lần thế tên kia lại nổi điên lên, hắn có vẻ thầm yêu chị U Nghi nhưng chỉ chưa bao giờ là để ý hắn cả.

Hắn cứ như mọi phụ nữ hắn gặp đều sẽ yêu hắn vậy, một bên khốn bệnh hoạn.

"...Em ổn."

"Chị không thấy em ổn chút nào.'

"Em ổn mà."

Tôi cố chối bỏ cảm xúc của bản thân nói, chị U Nghi chỉ nở nụ cười rồi cùng tôi ngắm sao...

"Sắp tới em định làm gì?"

Bất ngờ chị U Nghi hỏi, tôi hơi bối rối nhưng nhanh quay sang, chị ấy thật lộng lẫy vào lúc này.

"...ý chị là sao?"

"Ừ thì chị thấy hơi mệt mỏi rồi nên muốn ở lại đây, em thấy đấy, anh chàng Du Thiên đó rất tốt. Chị cá là anh ta không khó khăn khi chúng ta muốn ở lại đâu, chị sẽ ở lại. Còn em thì sao? Chị không nghĩ em chị được Dương Lâm nữa, hắn sẽ giết em đấy."

"Em....em..."

Tôi không có câu trả lời, thật bất ngờ khi chị U Nghi muốn ở lại, tôi đã nghĩ chị ấy sẽ đi bất cứ nơi đâu mà tên kia tới.

Nhưng xem ra...

Chị ấy biết bộ mặt thật của hắn, còn Hồng Phụng Nhi cậu ấy.

Tôi lưỡng lự ...