Có một cuộc cãi vã đang diễn ra.
Tôi và Mộ Dung Tiêu vô tình làm khán giả trong sự kiện này.
Thật ra thì chúng tôi có chút hóng hớt xíu, dù sao cũng là nhà tôi mà nên không ai dám xua đuổi gì đâu.
Một phần cũng do tôi hơi chán.
Cãi nhau của nhóm bạn trẻ hình như xoay quanh vấn đề ở lại hay không ở lại, vậy là sau tất cả, có một vài cá nhân quyết định ở lại chơi với tôi ư?
Mà kệ đi, dù sao tôi cũng không có ý kiến gì đâu, ý tôi là việc được làm khán giả ấy.
Nhìn qua, tôi thấy Mộ Dung Tiêu khuôn mặt vô cảm quan sát, tay còn cầm cây xúc xích cắn nửa.
Tôi cũng thế, khác nhau duy nhất của hai vị khán giả này là tôi uống nước lạnh còn Mộ Dung Tiêu em ấy uống sữa nóng.
Em ấy dạo này hơi ú lên thì phải.
Suy nghĩ đó vừa chợt thoáng qua trong đầu tôi thì Mộ Dung Tiêu đứa cái lườm nguy hiểm nhìn qua.
"Anh lại nghĩ xấu về em ạ?"
Em ấy như có thần giao cách cảm ấy, biết luôn kìa.
Thay vì trả lời, tôi nhẹ nâng tay em ấy lên rồi bắt mạch, bình thường mà, theo như tôi tính toán thì bây giờ phải có rồi chứ?
Đoán được suy nghĩ của tôi, Mộ Dung Tiêu giận dỗi thu tay, quay mặt sang bên em ấy liếc nhẹ lại nhìn.
"Không có đâu, em có xin ít thuốc từ chị Diễm Huỳnh."
Em ấy nói thế, giọng hơi hờn dỗi tôi thì phải.
"Vậy sao...?"
Tôi hơi ngập ngừng thì em ấy tựa đầu sang vai tôi, nhỏ giọng.
"Chị Thừa Anh cũng thế, anh đừng hòng làm khổ tụi em. Ở cái thời đại này anh còn bắt tụi em sinh con cho anh, có phải quá lắm không? Thật ra thì có một đứa trẻ với anh cũng tốt, nhưng mà nuôi dạy, phải nuôi dạy đó anh biết chưa...với lại cha mẹ chúng cũng đủ khổ rồi, ai lại muốn con cái mình khổ sở sống qua ngày chứ?"
Choàng tay lên vai em ấy, thôi thì không muốn tôi cũng không ép làm gì, mà kiểu nào cũng dính cho coi.
Con cái với họ có vẻ còn hơi sớm, thôi vậy, để khi khác.
Mà hình như tôi quên mất thứ gì đó?
Phải rồi, là bọn nhóc.
Có vẻ khá sôi nổi nên không ai quan tâm tôi và Mộ Dung Tiêu, hướng tới nhìn tôi thấy tên oắt con Dương Lâm đập bàn đứng dậy.
"Chị U Nghi đang ngu muội cái gì vậy!? Tại sao lại ở lại, ở một nơi như thế này...."
Nơi thế này sao? Chú em mà phá hỏng bàn gỗ của anh thì cứ xác định đi là vừa.
Bầu không khí có vẻ nặng thì, nhìn qua tôi thấy Hồng Phụng Nhi lặng im, khuôn mặt một nét khó nói.
Cũng phải, xét về vai vế thì Trần U Nghi vẫn lớn hơn, về mặt tuổi tác, còn là Học Tỷ của cả bọn nữa chứ.
Hứa Tiểu Minh vẫn đang lưỡng lự, khuôn mặt cậu nhóc tối đen, đôi cánh tay run rẩy dù đã cố giấu, cậu ta đang hồi hộp sao? Hay trong đợi điều gì khác, phải rồi...là Hồng Phụng Nhi, chắc là đang đợi Hồng Phụng Nhi.
Cậu nhóc muốn người trong mộng mở lời mời ở lại ư?
Theo khách quan riêng tôi thì y hơi quá ngây thơ, quá ngây thơ, trong đôi mắt của Hồng Phụng Nhi kia...hoàn toàn không có bóng dáng của Hứa Tiểu Minh nào hết.
Cô nhóc đó tàn nhẫn thật đấy.
Hồng Phụng Nhi cuối cùng cũng mở lời, những lời nói sẽ xâu xé con tim Hứa Tiểu Minh nhút nhát.
"Tiểu Minh thì em không nói, cậu ấy vốn không có khả năng tự vệ trước mấy con Thây Ma. Nhưng chị U Nghi thì không được, chị đã như đầu thuyền của bọn em rồi, sao tự dưng chị lại...."
Hồng Phụng Nhi bắt đầu ngập ngừng, cô nàng này chắc đang không biết nói gì tiếp, vẫn còn quá trẻ, vẫn còn rất non trong khâu thuyết phục người khác.
Nhiêu đó thôi không đủ để thuyết phục ai đâu, nhìn cũng không giống thuyết phục cho mấy, giống rắt muối lên vết thương của Hứa Tiểu Minh kia hơn.
Lúc này tôi nhìn qua Mộ Dung Tiêu, em ấy khá vô tư với đôi chân đẹp đung đưa trên ghế.
"Sao thế ạ?"
Em ấy lúc nào cũng để ý đến tôi hết nhỉ? Thế này làm tôi có cảm giác được tôn thờ quá đó.
"Là em đúng không? Người đề nghị Trần U Nghi ở lại?"
"Vâng, đúng rồi ạ."
Em ấy xem ra rất thân với Trần U Nghi hoặc không, hay em ấy ngưỡng mộ cô gái kia? Hoặc đã nhận được sự giúp đỡ vì từ Trần U Nghi từ trước?
Hmm, đều này thật đáng suy ngẫm.
"Anh Du Thiên này?"
"Sao thế?"
"Thời Mạt Thế, ai cũng thế ạ? Họ hoạt động nhóm, thảo luận đứa ra kế hoạch hợp lý và cố gắng sống sót?"
"Sao em lại tò mò về việc này?"
"Ừ thì...em muốn biết, em và họ khác nhau thế nào?"
"Nói sao nhỉ, hoạt động theo nhóm tỷ lệ sống sót và thu thập sẽ cao hơn. Chẳng hạn như khi em bị vây khốn, em có thể bỏ lại kẻ yếu nhất làm vật thế mạng rồi bỏ chạy."
"Như cái cậu Hứa Tiểu Minh ấy hả anh?"
"...haha."
Em ấy có cần thẳng thắn thế không, nhóc đó nghe thấy đấy, đau lòng lắm chứ đùa.
Nhưng sao,
Em ấy hôm nay lại quan tâm tới những việc thế này, liệu có phải em ấy muốn ganh đua với những kẻ ngoài kia?
Tôi có cảm giác như sắp mất em ấy tới nơi rồi ấy....
"Sao tự dưng em lại hỏi nhưng việc này?"
Tôi dò hỏi.
Mộ Dung Tiêu nhìn qua nở nụ cười, em ấy lúc này thật ngọt ngào, đột ngột thơm lên má tôi cái rồi xấu hổ quay đi.
"Để biết Anh Du Thiên đã tuyệt vời thế nào khi một tay che chở cho em. Có phải em rất may mắn không...khi đã gặp được người như anh?"
Giọng em ấy nhỏ dần về cuối, tôi nghe rất rõ đấy, liệu đây có phải thính không nhỉ?
Em ấy tôn thờ tôi hơi quá rồi, nhưng tôi thấy vui khi em ấy thế này.
Cảm ơn vì đã nghĩ về anh như thế, lão già như anh xúc động quá đây này.
Trở lại với cuộc họp của mấy bạn trẻ thì bầu không khí đang cực kỳ căng thẳng, Trần U Nghi lúc này mở lời.
"Tụi em vẫn sẽ tốt thôi dù không có chị, dù sao chị cũng chỉ là một gánh nặng khi đi cùng tụi em mà thôi. Chị và Tiểu Minh sẽ ở lại để giảm bớt hai gánh nặng, đáng lẽ tụi em nên vui vẻ đồng ý mới phải?"
Trần U Nghi giọng bình thản, tuy nhiên trong cái bình thản đó lại có chút giận, giận thay cho Hứa Tiểu Minh bên cạnh.
Hứa Tiểu Minh lúc này nghe xong bối rối nhìn qua Trần U Nghi, thằng nhóc này còn muốn níu kéo ở lại cùng Hồng Phụng Nhi kia hử?
"Chị U Nghi đừng nói vậy, tụi em đã làm gì khiến chịu khó chịu sao ạ? Em biết chị không nhỏ nhen vậy mà, đúng không? Ở lại với tụi em đi, nơi này dù tốt nhưng nhanh thôi sẽ cạn kiệt lương thực, Thành Phố này đang dần lụi tàn chị không thấy sao....với lại, họ cũng sẽ không đồng ý cho chị nương nhờ lại đâu..."
Mục Kiều bất ngờ lên tiếng rồi nhìn qua chỗ tôi và Mộ Dung Tiêu.
"Chuyện này em không cần phải lo! Bạn Chị là cô chủ nhỏ ở đây đấy, với lại đừng có giả vờ thánh thiện nữa, em cũng chỉ cố đeo bám theo Dương Lâm để được che chở thôi đúng không? Hay là em cũng ở lại với chị đi?"
"Chị U Nghi...Chị!"
Mục Kiều nét mặt khó coi rồi cúi đầu xuống bàn, cô đôi mắt rưng rưng lệ như sắp khóc.
Thẳng thắn ghê, cô gái U Nghi này cũng không đơn giản muốn ở lại, cô ta muốn tách tất cả người trong nhóm ra trừ cặp đôi Dương Lâm và Hồng Phụng Nhi.
"Chị U Nghi như vậy chả phải hơi quá đáng rồi sao? Mục Kiều cậu ấy dù không có năng lực chiến đấu nhưng vẫn có Khả Năng Chữa Trị mà, chả bằng như tên vô dụng nào đó..."
Dương Lâm lập tức nói đỡ, đôi mắt lạnh nhạt hắn lườm Hứa Tiểu Minh.
Đôi mắt đổ lỗi đó...tên này đang dồn tất cả tội lỗi lên thằng nhóc kia, haha thú vị thật.
"Em cũng chỉ để tâm tới năng lực chữa trị của em ấy thôi chứ gì? Nếu không thì em cũng sẽ...chả bằng như kẻ vô dụng nào đó."
U Nghi vặn lại.
Dương Lâm kia nét mặt khó coi hẳn ra.
"Chị đây là có ý gì? Rốt cuộc tên đó đã dụ dỗ chị cái gì để chị bỏ rơi bọn em hả??"
Giận quá hóa ngu, tên oắt con đó chỉ ngón tay về phía tôi hét lớn.
Nghe xong tôi thấy hơi lạnh lạnh, quay sang tôi thấy Mộ Dung Tiêu đôi mắt lạnh lẽo hướng tới chỗ tên oắt con bố láo kia, khuôn mặt vô cảm em ấy nở nụ cười tươi rói quay sang tôi.
"Ừ, hư! Anh Du Thiên, em GIẾT con chuột nhắt này nhé~?"
Ừm, giết đi em!
Tôi muốn nói thế ghê nhưng thôi....
"Thôi em. Để nó lốc chốc thêm chút nữa đi."
"Hừm..."
Nhìn về phía Dương Lâm em ấy hừ lạnh tiếng rồi quay sang bên.