Chương 19: Ta thấy tội cho nó mà không phải việc của ta nên cũng thôi

"AAAAA! K-KHỐN KIẾP! Mày đã làm gì tao! Năng lực của tao...tại sao...aaaaa---!"

Tên oắt con đang la hét, nhìn sang chúng nữ tôi thấy những đôi mắt dè chừng và sợ sệt. Hiểu rồi, thằng oắt con này là đầu lĩnh, nó bị thế này khiến đám còn lại dè dặt lấy tôi.

Tôi cười mỉm, đôi mắt sắc lạnh hơn nhìn chúng, cô gái tóc đen và xanh bích chợt run rẩy, cô gái tóc đỏ cố tỏa ra bình tĩnh trong khi cánh tay rung lên như điên.

Như lấy hết can đảm, cô gái tóc đỏ bước tới...

Đánh nhau?

"Xin lỗi ạ! Mong anh thứ lỗi về hành động ngu xuẩn của bạn em!"

Cô gái tóc đỏ làm tôi cảm thấy kinh ngạc, cô cúi đầu với góc 90° trước tôi nói lớn.

Hiểu rồi, vậy ra cô mới là đầu lĩnh.

"Được rồi tôi tha."

Tôi nhấc chân ra khỏi đống rác bên dưới nói, không phải tôi dễ dãi đâu, chỉ là bọn nhóc này hơi thú vị xíu thôi.

Cũng đáng để tôi trêu đùa một xíu, sau ít phút giới thiệu thì tôi biết tên từng đứa.

Tóc đỏ - Hồng Phụng Nhi.

[Hồng Phụng Nhi Chiến Lực: 567]

[Số đo ba vòng: 85-60-90]

[Khả năng: Bạch Hỏa]

Tóc đen - Trần U Nghi.

[Trần U Nghi Chiến Lực: 467]

[Số đo ba vòng: 80-55-80]

[Khả năng: Mắt Chim Ưng]

Tóc Xanh Bích - Mục Kiều.

[Mục Kiều Chiến Lực: 207]

[Số đo ba vòng: 90-60-85]

[Khả năng: Hồi Phục]

Điển Trai - Dương Lâm.

[Dương Lâm Chiến Lực: 577]

[Khả năng: Trọng Lực Chi Vương]

Nhút nhát - Hứa Tiểu Minh.

[Hứa Tiểu Minh Chiến Lực: 145]

[Khả năng: Cuồng Nộ Chi Vương]

Vâng, tôi ổn. Ít ra là cho đến khi tôi biết hai Vị Vua đặt cạnh nhau.

Một tên, Trọng Lực Chi Vương.

Tên còn lại, Cuồng Nộ Chi Vương.

Đúng là sầu thúi ruột, tại sao mấy cái năng lực Cấp Vua thế này luôn rơi vào tay bọn nhóc chưa kịp lớn thế hả.

Tôi quả thật hơi mất bình tĩnh, tại sao hả? Tại hai cái thằn oắt con này này.

Aaahhh! Tôi điên lên mất, nhân loại diệt vong rồi, không ngước đầu lên nổi luôn!

Một vị Vua nhân cách như loz!

Tên thứ hai thì nhút nhát, nhút nhát...nhút nhát...hahaha....hahaha.

"Dạ? Anh cho tụi em ở lại ạ?"

Cô gái tóc đỏ khuôn mặt ngạc nhiên nhìn tôi, tất nhiên là tôi có âm mưu.

"Tất nhiên tôi sẽ thu phí. 5 thanh socola 1 ngày?"

Tôi cười mỉm nói, mấy cô gái nhìn nhau, khi cô gái tóc đỏ định trả lời thì thằng oắt con Dương Lâm lên tiếng.

"Tưởng tốt lành lắm. Đã đói còn giả bộ thanh cao, sạch sẽ tới buồn nôn."

A thằng này được phết nhỉ?

"Dương Lâm cậu bớt nói ít câu được không?"

Hồng Phụng Nhi liếc sang thằng oắt con Dương Lâm nói, trừng mắt nó "Hừ" tiếng rồi hậm hực đi ra ngoài.

Đậu móa mày mà phá vườn anh thì cứ chủng bị tinh thần đi là vừa.

Trong lúc tức giận bỏ đi thằng oắt con chợt chạm mặt tên nhóc nhút nhát Hứa Tiểu Minh.

Đôi mắt hiện lên tia xem thường nồng thắm, Dương Lâm đẩy ngã Hứa Tiểu Minh hừ lạnh.

"Thằng thất bại, đáng lý tao không nên mang mày theo."

Nói xong hắn bỏ đi, tình bạn không tốt lắm nhỉ?

"Dương , Dương Lâm..!"

Mục Kiều, cô gái đã chữa trị cái vai gãi cho thằng oắt con Dương Lâm chạy theo vẻ lo lắng.

Ghen tị quá, nó được gái quan tâm kìa.

"X-xin lỗi, cậu ấy hơi bất đồng...chắc tại lúc nãy đánh thua anh nên---"

Hồng Phụng Nhi với vẻ khó nói, cô cười khổ, ngay sau đó tôi cắt ngang lời cô nhóc.

"Nên cay cú chứ gì?"

Tôi bước lại đỡ tên nhóc Hứa Tiểu Minh lên, nói thật tôi có chút thích thú với đứa trẻ này.

"Yếu đuối nhỉ?"

Tôi xoa đầu đứa trẻ tội nghiệp nói, nó ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đã hơi đỏ, chắc chịu uất ức nên muốn khóc rồi đây.

"Vâ, vâng...ạ...yếu đuối."

Nó lẩm bẩm rồi cúi đầu, chúng nhìn qua tôi rồi chợt thở dài khi nhìn vào Hứa Tiểu Minh, sự khinh thường của họ cũng thế, họ không mấy xem trọng đứa trẻ này chỉ gì nó nhút nhát.

Riêng Hồng Phụng Nhi đôi mắt êm dịu nhìn Hứa Tiểu Minh.

"Cậu không sao chứ?"

"T-Tớ , Tớ không sao..."

Hứa Tiểu Minh nét bối rối khi Hồng Phụng Nhi quan tâm nhìn ngó, hiểu rồi, thằng nhóc này đỉa đeo chân hạc đây mà.

Tội nghiệp. Nhìn thì cô nhóc này quan tâm tên oắt con kia hơn, chắc chỉ tốt bụng với kẻ ngoài lề này thôi.

Tôi chăm chú quan sát mọi thứ thì chợt Mộ Dung Tiêu bước vào, phía sau em ấy còn kéo theo một cái thân ảnh bầm giập.

À ừ nói sao nhỉ? Thằng oắt con kia chắc vừa bị tẩn thừa sống thiếu chết, bước vào theo là Mục Kiều với nét mặt tái xanh run rẩy.

"Anh Du Thiên, em bắt được con chuột phá mấy cây cà của anh này!"

Mộ Dung Tiêu túm cổ áo Dương Lâm đưa lên nói, trời móa nó hả dạ sao ấy.

"Ừm. Giết mọe nó luôn đi."

Tôi lỡ miệng.

Mộ Dung Tiêu thì tưởng thật, cô kéo đâu ra thanh Băng Đao rồi đưa tới định cắt cổ thằng oắt con Dương Lâm thì.

"Mộ Dung Tiêu đừng!"

Trần U Nghi chợt gọi tên em ấy.

Hai người biết nhau?

Tôi nhìn qua thấy khuôn mặt hoảng hốt của Hồng Phụng Nhi, vội vã cô chạy đến đỡ Dương Lâm, khuôn mặt Hứa Tiểu Minh lúc này tối đen.

Hiểu luôn.

"Mục Kiều mau chữa cho cậu ấy!"

"U-ừm!"

Mục Kiều run rẩy liếc qua Mộ Dung Tiêu cái rồi hạ người chữa thương cho thằng oắt con Dương Lâm.

"A! U Nghi! Sau chị ở đây??"

Mộ Dung Tiêu chỉ tay về phía Trần U Nghi nói rồi chạy đến ôm lấy.

Tôi đã bỏ qua việc gì đó rồi chăng?

Mọi thứ đang trở nên rối rắm hơn nhưng tôi cá là mấy ngày sắp tới sẽ xảy ra vô số việc hay ho đây.

Mà trong Hứa Tiểu Minh tội nhỉ?

Yêu đơn phương cũng là cái tội, tội là không dám nói với người mình yêu.

Thế nên mới ôm bao cay đắng thế, một phần cũng sợ nói ra bị Từ Chối.

Bởi, thà ôm hy vọng ngàn thu.

Còn hơn liều mạng một lần đắng cay~