Chương 18: Mảnh đất tôi yêu quý vừa bị phá, tâm trạng tôi đang không tốt

Tôi mệt mỏi nằm dài trên ghế tựa ở trước nhà, phía sau Mộ Dung Tiêu đang nhẹ bop vai cho.

Tôi nghĩ mình hẹo luôn rồi, nhưng rất may là con sống....

"Mệt lắm ạ?"

Mộ Dung Tiêu hỏi, cùng lúc đó em ấy tỏa nhiệt lạnh làm mát cho tôi giữa ngày hè oi bức này.

"Ừm...anh đã xém chết."

"Hihi~ chị Diễm Huỳnh chỉ làm hơi quá lên thôi, chị ấy thật ra đối rất tốt với em và chị Thừa Anh."

"Vậy sao...."

Tôi cảm thấy vui khi nghe thấy điều đó từ Mộ Dung Tiêu, nhìn ngoài em ấy vậy thôi chứ mấy hôm nay khư khư bám chặt lấy tôi, có lẽ em ấy cảm thấy bản thân đang phải thua thiệt với Lý Diễm Huỳnh và Lâm Thừa Anh.

Phụ nữ mà...

Hiện tại thì Lâm Thừa Anh đang tập trung vào việc tân trang cho nhà xưởng, phải em ấy biến cái nhà kho thành nhà xưởng luôn rồi, con chế tạo ra loạt cánh tay người máy phụ giúp rồi con tự làm nên một cái lò rèn nhỏ luôn.

Tôi mới bỏ bê em ấy có ba ngày thôi mà làm ra đủ số thứ, em ấy giỏi thật đấy, ghen tị thật.

Riêng Lý Diễm Huỳnh thì sau khi buông tha tôi thì cắm đầu vào việc nghiên cứu Huyết Tinh, giờ nó chỉ là cái vỏ bọc thôi nhưng cũng đủ để ả điên đó bù đầu thêm ít thời gian nữa.

Thế là hết ai làm loạn, tôi cũng đỡ phải bị tra tấn, thật ra thì kiểu nào thì sau khi nghiêm cứu thứ thuốc gì đó xong ả lại mò tới bắt cóc tôi nữa cho xem.

Không biết ả lấy đâu ra nhiều năng lượng vậy không biết, tôi thì sắp chết đến nơi rồi đây.

Trong lúc tôi đang tưởng tượng viễn cảnh kinh hoàng khi con mắm Lý Diễm Huỳnh nghiên cứu xong thì Mộ Dung Tiêu đã như cú mèo cưng bò lên người tôi nằm nép vào.

Em ấy rất mát nên việc này cũng tốt thôi, máy lạnh di động của tôi nè, haha....

Mọi thứ bình yên trôi qua.

Ít ra là cho đến khi tôi nói thế.

Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gầm gừ cuồng loạn, một cuộc rượt đuổi đang diễn ra trên con lộ bê tông cứng cáp.

Mọi thứ sẽ chẳng có gì nếu hướng chạy của bọn ắt ơ nào đó không hướng về phía nhà của tôi.

Bọn óc lợn này rẽ sang phải rồi chạy về phía Thành Phố Hải Long hộ bố!??

Chả biết có nghe được tiếng lòng của tôi không nhưng bọn nó éo rẽ mà chạy một mạch thẳng tới nhà tôi, nhảy qua bức tường rào gai 7,5m năm trai xinh gái đẹp thở hồng hộc.

Mi mắt của tôi đang giật liên hồi, tôi bẻ cổ bọn này nhé!

Bình tĩnh, bình tĩnh nào lòng tôi ơi.

Mộ Dung Tiêu ngủ rồi, tôi không muốn đánh thức em ấy, trong em ấy cũng không có vẻ gì là quan tài bọn nhóc mới nhảy vọt vào nhà người khác mà không câu xin phép.

"Tưởng tưởng chết rồi chứ..."

"Bọn, bọn chúng quay lưng bỏ chạy khi ta nhảy vào đây....?"

"Chuyện gì...với bọn chúng thế.mm?"

Xem nào, những vị khách không mời này còn chả liếc lấy tôi "chủ nhà" một cái mà cứ thong thả như chốn không người.

Ba cô gái và hai chàng trai,

Một cô gái tóc đỏ, xinh đẹp yêu kiều, tóc dài chạm lưng uốn cong ở phần ngọn, hông trái có đeo thanh katana, đôi mắt to tròn như hai viên hồng ngọc, cô gái này đẹp đẽ trong bộ váy ngắn màu đỏ, cử chỉ có phần tao nhã thanh cao.

Cô gái tiếp theo có mái tóc xanh lục dài chạm lưng và mượt mà, mái phía trước cắt kiểu búp bê, phong cách ăn mặc khá trẻ trung với trang phục học sinh? Áo khoác xám buộc ngang hông?

Sao cái khí chất dịu dàng hiền thục tỏa ra đi ngược lại với phong cách trang phục của cô gái này thế?

Cô gái tiếp theo khá đặc biệt với tôi là thế, khá lạnh lùng, điềm nhiên và khá kiệm lời trong đám, cô nhóc này có mái tóc đen chạm giữa lưng, mái trước cắt gọn, đôi mắt đen sắc bén, nếu không nhìn nhầm thì lúc nãy....chính nhóc này đưa ra ý kiến nhảy vào nhà tôi, nghĩa là cô nhóc đã nhìn thấy nhà tôi từ trước? Ý tôi là cô nhóc nhận ra từ khoảng khá xa rằng nhà tôi có hàng rào gai.

Quả là một đôi mắt tốt...nhỉ?

Hết nữ rồi tới nam, hai tên này đối lập nhau hoàn toàn, nếu có thể so sánh thì một là trời xanh, kẻ còn lại là cành cây khô trước gió dữ.

Một kẻ khí chất lãnh đạm, một kẻ nhút nhát sợ sệt và đoán xem ai chú ý tới tôi đầu tiên nào? Chính xác là cậu nhóc này.

Cả hai nhóc đều tóc đen nhưng khác với vẻ điển trai của tên kia thì tên còn lại ngố tàu với quả đầu nấm và cặp kính cận.

"Hả? Ở đây còn có người sống sao?"

Tên điển trai khuôn mặt ngạc nhiên quay sang nhìn tôi nói, nét cao ngạo và không xem ai ra gì của nó khiến tôi phát cáu.

"X-xin lỗi gì đã tự tiện...v-v..."

Tên nhóc kia nói lắp bắp không nên lời luôn rồi, tính cách kiều gì thế này?

Trong khi tên nhóc nhút nhát đang bối rối không biết nói gì thì tên nhóc điển trai tặc lưỡi vẻ khó chịu ra mặt, đúng lúc này mấy cô nàng kia mới chú ý tới sự hiện diện của tôi.

"Ta không nghĩ đây là hành động nên làm khi vào nhà người khác mà không được sự cho phép."

Tôi bước tới nói, chúng nữ chưa kịp phản ứng thì chúng nam tên điển trai bước ra nhếch mép cười.

"Chúng tôi cứ vào đấy, ông anh làm được gì chúng tôi? Mà tôi nghĩ đây cũng chả phải nhà của ông anh đâu phải không?"

Tên điển trai đôi mắt khinh bỉ, tay từ túi quần lấy ra vài thanh socola ném xuống đất.

"Sẽ không vấn đề gì đúng không? Tôi muốn đổi lấy căn nhà này của ông anh?"

Mép miệng tôi co giật liên tục, thằng oắt con này được quá nhờ?

"Hiểu rồi, đám tụi mày có thể Cút."

Tôi đôi mắt lạnh nhạt liếc qua, cánh cổng trước nhà sau cú búng tay của tôi lập tức rộng mở.

"Này Dương Lâm!"

Cô gái tóc đỏ chợt khuôn mặt khuyên ngăn, nhưng cô chưa kịp chạy tới thì tên oắt con kia như nổi cơn điên phá tan nhúm đất dưới chân bởi cái năng lực Trọng Lực.

Khắp khu vực quanh nhà chớp mắt bị đè nén bởi cái áp lực nặng nề.

Tôi đứng vững không động đậy, đôi mắt nhẹ liếc qua thằng hâm trước mặt.

Nở nụ cười mỉm, thằng oắt con nhẹ bước lại chỗ tôi.

"Ông anh hiểu làm gì đó thì phải? Tụi này không thương lượng. Mà là MỆNH LỆNH."

well hiểu rồi, chú mày nhớ mùi đất thèm vị nhan chứ gì.

"Dương Lâm...việc này không được, cậu, cậu đây là cướp cùn---"

Tên nhóc nhút nhát nói nhưng lập tức bị lườm, vẻ khinh bỉ hiện lên nồng đượm, xem ra tên nhút nhát không có tiếng nói trong cái nhóm của oắt con này rồi.

Nói chính xác thì anh đầy đang lập harem thì thằng thất bại nhút nhát này bám theo hút máu như con đỉa.

Hiểu.

Mà thôi, đó không phải việc tôi nên quan tâm.

Biết gì không, TÔI ĐANG RẤT TỨC GIẬN.

THẰNG OẮT CON MÀY NGHĨ MÀY ĐANG PHÁ NHÀ AI HẢ????

không kiềm chế được cảm xúc tôi tiếp cận trong cái chớp mắt, vung đấm tôi cho thằng oắt con trước mặt xéo hàm.

Thân hình cân đối của thằng oắt con trước mặt khụy xuống, ngay lúc này tôi bàn tay túm lấy cái đầu chứ shit của nó ấn xuống nền đất cái ầm rồi khinh bỉ đập chân lên vai trái nó.

Tiếng xương giòn rụm vang lên, thằng oắt con đau đớn la hét, nó cố vùng vẫy nên tôi cho nó một đá xéo hàm rồi tiếp tục ấn gót giày lên vài nó.

"Thằng oắt con, mày nghĩ mày đủ tư cách ra lệnh cho tao? Trong nhà của tao?"