Trời đã khoản giữa, ta tỉnh dậy với cái đầu đau inh ỏi, không phải do ồn đâu, mà là do say nắng đấy.
"Cái nón lá của mình đâu rồi ta?"
Ta loay hoay tìm kiếm cái nón, hiện cũng không có điện nên cũng không có đá để dùng, nóng vãi linh hồn.
Có lẽ ta nên chế tạo máy phát điện, đang tiếc là ta không rành về hạn mục này, thôi thì tìm một ai đó dậy. Có lẽ ta nên làm việc đó vào ngày mai, thôi ngày nào khác đi, ta hình như bị ám ảnh công việc rồi, không thích vận động nữa, giờ chỉ muốn an nhàn năm yên hưởng thụ tuổi già thôi.
Ta già rồi mà, ít ra cũng nên cho ta nghỉ hưu chớ~?
"Haa...haa...!"
Tiếng thở dốc.
Đương nhiên không phải của ta, nó phát ra từ con lộ dẫn đến thành phố.
Mà tai ta thính quá nhỉ? Haha...
Nhìn hướng xa xa, ta thấy Nữ Sinh Trung Học!!?
Trời má! Cầu được ước thấy luôn, ta đang cô đơn và cần người đấm bóp đây.
Mỡ tới miệng mèo luôn, hahaha!
Đúng là ăn ở như shit nhưng vẫn tốt số.
Nhìn qua thì là một tiểu mỹ nhân tóc xanh ngắn, hai đôi mắt tựa hai viên lam ngọc cùng cái thân hình nóng bỏng hết chỗ chê, có ngực, có mông, chân dài eo thon, nhìn thôi đã phát thèm.
Trong cô bé có vẻ lấm lem, nhìn qua thì chắc con nhà khá giả, dù quần áo có vết rách và dính máu nhưng trong qua thì không có vẻ gì là do cô nhóc chống cự với thây ma mà nên.
Hmm, vết xé ở cổ áo này giống người làm hơn, đừng nói là hàng qua tay rồi nha, nếu thế ta thiệt to rồi. Trong con bé có vẻ kiệt sức, chắc phải mệt lắm khi phải vừa trốn con người vừa trốn thây ma như thế.
Mà còn sống cũng coi như tốt số đi, ở Thành Phố giờ chắc phải loạn tùng phèo cả lên rồi, ai bảo mật độ dân cư lớn thế kia.
Cô bé có vẻ nhanh chân hơn khi nhìn thấy ngôi nhà bao dây thép gai của ta, chắc chú ý là ta, kẻ đang từ xa quan sát mọi thứ, chắc phải tuyệt vọng lắm mới có khuôn mặt thế kia.
Cô bé chạy tới: "Làm ơn, làm ơn hãy cho tôi vào, tôi chưa muốn chết...tôi có thể cho chú thức ăn, tôi có rất nhiều, mọi thứ đều cho chú hết!"
Cô bé đưa tới chiếc ba lô nhỏ chứa đầy bánh kẹo và mì ăn liền, phải nói là tài nguyên khá phong phú nhưng thiếu nước rồi cô bé, ở cái thời đại này thiếu nước coi như chí tử rồi còn đâu, vẫn còn hơi non nha.
Thôi thì cũng không làm khó cô bé thêm, ta mở cổng sắt để cô bé chạy vào, ngay khi chạy vào cô bé lập tức ngồi biệt xuống thảm cỏ tưới tốt, đôi mắt tuyệt vọng cô bé ngước nhìn bầu trời.
Nhìn đôi mắt này hẳng đã nhiều đêm mất ngủ nhỉ, tội nghiệp. Nhưng cũng không phải lúc để vui mừng đâu, ta còn phải check hàng họ của bé nữa đấy.
"Đứng dậy, đưa hai tay ra sau đầu."
Ta hướng khẩu shotgun tới nói, cô bé quay lại nhìn với một biểu cảm hốt hoảng.
"Chú, Chú định làm gì...tôi, tôi nói là cho chú hết thức ăn rồi mà, đừng bắn tôi chưa muốn chết..."
Đúng là bé con, trong có vẻ lại tuyệt vọng thêm rồi, chắc không sớm thì muộn cũng phải sang chấn tâm lý thôi.
"Đứng dậy, cởi hết quần áo ra. Không thì nát đầu!"
Ta nói với giọng của một tên biến thái, liếm môi cái tôi đôi mắt dâm dục nhìn vào bầu sữa căng tròn của cô bé.
"Không! Xin chú đừng mà! Đừng làm vậy...tha cho tôi đi! Xin chú đó, gì cũng được trừ việc này ra! Hức!"
Cô bé bắt đầu lệ nhòa khóe mi, trong tội nghiệp thật mà tôi có định làm gì cô bé đâu, tự nhiên òa khóc lên thế?
Định check hàng còn có còn nguyên vẹn không mà, lỡ đâu sứt mẻ thì sao.
"Cởi đồ hay chết? Chọn đi!"
Ta nhẹ giọng nhưng cực kì nghiêm túc, tôi sẽ bắn nếu cô nhóc không nghe lời.
Run rẩy, cô nhóc cúi mặt ít lâu rồi cánh tay run rẩy tháo từng cái cúc áo. Chả biết sau người tôi lúc này nóng lên kỳ lạ, chắc là đang nứng, dù sao thì con bé trong ngọt nước quá.
Chiếc áo có vẻ rách nát, mới tháo cái cúc áo đã bung lụa hết, bộ ngực to hiện ra cùng chiếc áo lót màu hồng nhạt, đúng cái tôi thích luôn, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau sao!
Tiếp đến là chiếc váy ngắn học sinh, tay con bé run rẩy từng đợt, bĩu môi chua chát cô bé kéo khóa bên hông quần rồi chiếc váy ngắn học sinh tự động tuột xuống.
Cái mu to hiện ra khiến đôi mắt ta đau nhức, tất nhiên mọi thứ đều bị che lại bởi cái quần lót màu hồng nhạt. Nước da trắng nõn, cặp đùi đầy đặn trắng sáng, phải nói là từ trên tới dưới điện nước tiện nghi.
Cô bé cứ như quả nhỏ mộng nước chờ ta đến hái vậy.
Cởi xong cô bé đôi mắt u ám nhìn qua, chắc lại định xin tha nhưng tất cả đều vô nghĩa đối với ta.
"Để tay ra sau đầu rồi xoay người ra sau."
Ta tiếp tục đưa ra yêu cầu, biểu cảm của cô bé có vẻ triệt để tuyệt vọng rồi, đôi mắt vẫn đôi lệ chảy dài rơi rớt.
"Xin, xin...hãy nhẹ nhàng..."
Cô bé đôi môi khô khan lắp bắp, mà con bé nói gì ấy nhỉ? Tại sao cầu xin nhẹ nhàng, ta có làm gì cô bé đau ư?
Cơ thể con bé bắt đầu run rẩy từng đợt nhẹ khi ta bao xoay người, chắc phải hồi hộp lắm, mà hồi hộp việc gì ấy nhỉ.
Quan sát hồi lâu ta thu súng thở dài.
"Được rồi, nhóc không bị cắn. Mặc đồ vào đi."
"Hả, hả?"
Cô bé quay người lại nhìn ta với biểu cảm kinh ngạc, đôi mắt lam ngọc mở to, cánh tay run rẩy chợt dừng lại.
"Chú, chú nãy giờ chỉ muốn kiểm tra xem tôi có bị cắn không thôi hả?"
Cô bé giọng dè chừng, đôi mắt hơi run hướng về phía ta hỏi.
"Ừm. Mà mu to đấy, ta thích."
Tôi nở nụ cười rồi quay đi, liếc lại tôi thấy khuôn mặt xấu hổ của cô bé khi dùng tay che mu mình lại.
Chắc phải múp lắm nhỉ. Kiểu này chắc lúc giã nó nhiều nước lắm đây, haha!
Ta biến thái quá!
Cô bé rón rén mặc lại đồ, sau khi quay đi ít lâu ta đem tới cho cô bé chai nước lọc và vài cây xúc xích.
Đôi mắt cô nhóc sáng rực lên khi nhìn thấy nước, đôi mắt cô nhóc dè chừng rồi mừng rỡ khi thấy ta đưa tới. Không chút lưỡng lự cô nhóc chợp lấy rồi uống hơi hết cả chai, dù có thức ăn trong ba lô nhưng cô bé vẫn ăn xúc xích ta đưa một cách ngon lành.
Vẫn còn non quá, ta mà xấu tánh bỏ cái gì vào nước thì ở đó mà rên rỉ quằn quại nghe chưa. Đúng là nhìn con bé ăn mà ta thấy tội, miếng ăn là miếng tồi tàn mà, dù sao thì cái địa ngục trần gian này kéo dài tận 300 năm không hết.
Dù con người có mạng lên thế nào thì luôn luôn có kẻ ngán đường, số phận cứ như đã được Thần Linh định đoạt sẵn rằng con người bắt buộc phải sống trong khổ sở vậy.
"Cảm ơn, chú là người tốt. Tôi lúc nãy còn tưởng mình sắp chết đến nơi rồi..."
Cô nhóc cúi đầu nói, đôi mắt vẫn giữ như inh sự tuyệt vọng lúc ban đầu, vẫn còn quá nhỏ, nhưng thế này đã đủ lớn rồi, khi ấy ta còn chứng kiến cảnh một cậu bé 10 tuổi phải tranh giành mẫu mì vụn để ăn kia.
"Nhóc trong khổ sở quá nhỉ? Chắc chịu không ít khổ rồi ha?"
Ta nở nụ cười lạc quan như cố xoa dịu tâm hồn to lớn nhưng yếu ớt kia của cô bé.
"...phải...tự nhiên cái tận thế, bố mẹ thì bị giết tôi cũng suýt bị làm nhục, rốt cuộc đã xảy ra việc gì chứ, việc này tại sao lại xảy ra, đây chỉ là ác mộng thôi đúng không? hức hức!"
Cô bé co rúm lại khóc nức nở, ta thì không biết an ủi thiếu nữ nên thôi, mà với tình trạng hiện tại của cô nhóc ta mà an ủi kẻo lại bị coi là biến thái ấy.
Thôi thì bật nấp bia uống ngụm đỡ sầu vậy.