Chương 3: Ta Không Dám Ăn Nhưng Thèm Gần Chết

Tối rồi, con bé cũng khóc tới sưng vù cả hai mắt. Làm như ta là nơi cho nhóc giải sầu ấy, đúng là hết nói nổi.

Mà ta hiểu cái cảm giác đó đấy, cái cảm giác không người thân nương tựa, đôi khi chỉ muốn có ai đó bên cạnh để vỡ òa khóc lóc, ta cũng đã từng thế.

Cảm giác đó buồn biết bao, thôi ta trở lại với cái già của mình đây.

Tối rồi nên ta quyết định trở lại nhà, cho con bé tắm rửa sạch sẽ dù nước cũng chỉ sài được thêm vài ngày nhưng có nước thì cứ dùng lấy đi.

"A-nou...um,..um. Cám, cám ơn chú đã cho cháu ở nhờ ạ."

Con bé có vẻ khó nói, đúng hơn là xấu hổ khi chỉ mặc có chiếc áo sơ mi trắng. Đây tất nhiên là kiệt tác của ta, ta cũng đâu có quần áo cho phụ nữ, thế là con bé chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi, chắc chym bên dưới mắt lắm ha.

Muốn coi quá, con rắn của ta lại lên rồi, rán ăn chay đi, vài bữa nữa tao cho mày ăn sò béo ha.

"Mà chú này, mất điện sao ạ?"

"Ừ, đã mất từ hôm qua rồi. Nhóc sợ tối?"

"Kh, Không có! Cháu không có sợ!"

Cô nhóc có vẻ bối rối, mà kệ đi, tôi để lại chiếc nén rồi rời đi.

"Phòng tôi bên cạnh."

Nhà cũng không có gì ngoài cái nhiều phòng, sau khi ông già đi bán muối thì ta sống ở đây một mình, đôi khi còn thấy sợ ma bởi nó rộng vãi.

Thôi thì cũng không nói gì thêm, tôi trở lại phòng, đóng cửa thổi nén rồi ngủ. Nhưng không biết sao đêm nay lại khó ngủ, có lẽ bởi ngủ phòng bên là cô nhóc.

Lâu lắm rồi ta không có ngửi lại mùi gái nên hơi ghiền, mà cô nhóc có vẻ rất sợ đàn ông chắc là do cú sốc, nên ta cũng thôi động tới cô nhóc vào lúc này.

Thứ ta muốn là một món hàng dùng được lâu dài, không phải hàng dùng qua một lần. Phải nói là ta đã cảm thấy rất cô đơn.

"Khốn nạn, mất ngủ cmnl."

Ta lảm nhảm, bất ngờ thay cánh cửa phòng ta chợt mở, cô nhóc bước vào với đôi cánh tay đặt trên ngực.

"Chú, chú còn thức không ạ?"

Giọng run run cô nhóc bước thêm vài bước trước khi dừng lại trước giường ngủ của ta.

"Sao thế?"

Ta quay qua hỏi,

"Cháu, cháu sợ..."

Cô nhóc lại khóc nữa rồi, sao ta cứ như vừa được làm cha vậy, từ đâu ra đứa con gái 15 tuổi thế này.

"Muốn ngủ cùng hả?"

Ta giọng ám muội nhưng cô nhóc lập tức trả lời.

"Không! Không có...cháu ngủ dưới sàn được rồi..."

Nói rồi cô nhóc co rúm dưới sàn gỗ, trong tội vl, tự dưng lại hành hạ bản thân thế? Thấy cũng không đành lòng là bao ta quăng cho cô nhóc cái chăn rồi thở dài.

"Nhóc cứ thế thì không sống nổi đâu."

"Cá,cám ơn, chú."

Cô nhóc giọng nghẹn ngào, chắc không phải lại khóc nữa đó chứ. Mà thôi kệ, ngủ đi dậy, chắc con bé không tàn nhẫn tới mức đâm ta lúc ngủ đây nhỉ?

Mà sao cứ gọi chú mãi thế con kia! Ta mới 28 tuổi thôi! Thay vì gọi anh nó lại gọi chú luôn mới đau, ta già tới vậy sao?

Nếu không tính tuổi thật thì...

Bỏ đi. Ngủ vậy.

Ta tỉnh dậy khi trời vừa sáng, nắng chưa kịp chiếu nhưng đã có thể thấy rõ mọi thứ.

Nhìn dáng ngủ của con nhỏ kìa, nhóc ngủ thế này thì người chú này biết làm sao đây.

Hình chứ thập là thứ ta có thể miêu tả, lộ cả ngực ra rồi bé ơi, vếu móm gì đẹp ghê, đầu ti hơi nhỏ nhưng lại hồng hào đẹp mắt, thèm quá...

Nhỏ này đúng là biết khiêu khích đàn ông đó, kệ đi.

Ta đánh răng rồi trở lại với vườn rau cải, vẫn chưa có dấu hiệu đâm trồi nhưng thời gian sấp tới thì chắc ổn thôi.

Tươi nước cho chúng rồi ta nằm dài trên chiếc ghế dựa được đặt trước cửa nhà, khoảng nửa tiếng thì ta nghe thấy tiếng bước chân.

Cô nhóc bước ra với bộ đồng phục học sinh rách nát đôi chỗ, mở mắt nhìn cô nhóc cái rồi ta ném cho nó vài bộ quần áo vừa mới tìm được từ nhà hàng xóm.

Có lẽ ông bà đó có một cô con gái, chắc là đi học nên cũng không có dịp để về luôn, tội nghiệp, không là ta lại có thêm một cư dân nữa rồi.

Buồn thiệt đấy.

Bị ném đồ vào mặc cô nhóc có vè bối rối rồi đôi má đỏ ửng nhìn qua.

"Cảm ơn chú!"

Câu cảm ơn cô nhóc chạy ngược vào trong, giọng điệu hình như đã có lại chút sức sống.

Đúng là trẻ con, mau buồn cũng mau quên.

Mà vậy cũng tốt, sống tiếp với nỗi đau còn hơn đau khổ trong sự dằn vặt.

Cô nhóc nhanh trở lại với bộ trang phục mới, quần jean ngắn và áo thung có in chữ Nike ở ngực.

Ngồi xuống cạnh chiếc ghế cô nhóc nhìn ra lũ thây ma trước cửa trầm ngâm, đúng là tâm lý có dấu hiệu sứt mẻ rồi.

"Nhóc định sẽ làm gì, trong thời gian sắp tới?"

Rặn lắm mới được chừng đấy chữ ta hỏi, qua thật ta không giỏi lắm mấy khoản này, kêu ta đi chém lộn còn nhanh hơn đấy.

Tệ quá...

"Mộ Dung Tiêu ạ, cháu tên Mộ Dung Tiêu. Đừng gọi nhóc nữa, trong chú cũng đâu có già lắm. Gọi, gọi anh được không ạ?"

"À, ờ..."

Bất ngờ vãi, cô nhóc vừa khen ta đẹp trai đúng không.

Móa ơi! Gái khen con đẹp trai kìa, huhu!

"Anh tên gì ạ?"

"Du Thiên. Bỏ kính ngữ đi, nghe sợ quá."

"Mẹ bảo phải dùng kính ngữ với người lớn tuổi hơn mình...."

Cô nhóc đôi mắt buồn bã khi nhắc tới, lại tự làm đau mình, nhóc thuộc máu M hả.

Mà con ai ngoan ngoãn quá trời quá đất vậy nèk, làm tôi nhục quá man.

"Mộ, Dung Tiêu nhỉ? Em có biết chiến đấu với thây ma không?"

Thôi thì cũng đang chán, làm chút việc tốt cho đời vậy.

"Không ạ, em còn chẳng biết làm gì khi bị chúng đuổi theo. Chỉ chạy là giỏi thôi, dù sao thì em cũng từng là vận động viên điền kinh của trường..."

Lại thêm một nổi buồn khác, ta nói rồi, cô nhóc này M chắc luôn.

"Được, vậy ta giúp nhóc."

"Hả, hả? Sao ạ?"

Cô nhóc tò mò nhìn qua, tôi rút cây hàng cạnh bên quăng lên không rồi cắm phập xuống sàn nhà.

"Hí!!?"

Cô nhóc giật mình tái xanh mặt mày rồi run run nhìn qua.

"Đây, đầy là đao..."

"Rút nó lên."

"Rút, rút ra sao ạ?"

"Ừm."

Cô nhóc lưỡng lự ít lâu rồi đôi tay run run cầm cán cây hàng rút lên rồi vụng về ngã bật ra sau.

"Ui da!"

Thở dài, đúng là vừa nhát vừa yếu.

Ngồi dậy ta đi tới ra hiệu cô nhóc đi theo, dù mang cho mình khuôn mặt ngơ ngác nhưng vẫn rất nghe lời chạy theo.

Lũ thây ma ở đây không quá nhiều như lúc sáng, có lẽ đã tản đi, túm đầu một cái thây ma ta bẽ lội hai tay của nó rồi kéo qua chỗ cô nhóc Mộ Dung Tiêu.

"Á! Nó, nó còn sống ạ?"

Cô nhóc ôm cây hàng trong tay run rẩy, đúng là bó tay, sao nhóc sống được tới giờ thế.

À mà nhóc nói là mình chạy rất giỏi nhỉ, thôi cũng không quá khắc khe với người mới như nhóc làm gì.

Nghĩ xong ta quyết định bẽ lọi bên chân của cái thây ma rồi để nó kà lết tới chỗ cô nhóc Mộ Dung Tiêu.

"Em, em phải giết, giết nó ạ!?"

Cô nhóc có vẻ hốt hoảng, đúng là bản tính tiểu thư, chắc bố mẹ chăm nhóc kỷ lắm nhỉ.

"Xem ra đầu nhóc vẫn còn sài được, đúng rồi đấy. Ta nói trước nha, nó mà cắn nhóc là coi như xong đấy, ta không cứu nổi nhóc đâu."

Ta ngoáy mũi liếc qua nói, cô nhóc có vẻ bối rối, run rẩy rồi khi cái thây ma tới gần liền phải làm theo bản năng khi sự sống bị đe dọa.

Một cú bổ nát đầu cái thây ma tội nghiệp.

"Làm tốt lắm, vậy hai con thì sao?"

Ta tìm thêm hai đầu thây ma khác kéo tới, lần này chỉ bẻ tay, để lại đôi chân lành lặn chúng như hai con chó săn lao tới.

"Cái, cái này...!"

Cô nhóc đôi mắt ướt lệ run rẩy trước hai đầu thay ma rồi vung bừa cây hàng.

Cũng tốt đấy, có được xíu can đảm ha.

[Mộ Dung Tiêu chiến lực: 12]

Xem ra ta lấy lại được thêm ít kỹ năng rồi, thứ này hiện lên thì có vẻ là Con Mắt Thẩm Định.