Đã 3 ngày trôi qua...
Mọi thứ đang trở nên cực kì ồn ào, khó chịu thật.
Đây không phải thứ mà ta mong muốn.
Thôi kệ vậy.
Ta đã luôn có một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ chứa nhiều sự phản bội và chết chóc.
Giấc mơ đó không có gì ngoài sự tuyệt vọng, ta quá mệt mỏi với nó. Giấc mơ ấy hiện đã và đang trở thành hiện thực hóa, riêng ta thì không.
Có lẽ bởi đặc ân đó mà ta đã không đi đúng đường mà ta đã từng đi, cái gì siêu cường cường giả, cái gì chỉ huy nhân loại, ta bỏ lại hết để làm một ông chú nông dân chăn rau.
Haha, tự giới thiệu thì ta tên Du Thiên, 28 tuổi, dù tuổi vẫn còn khá non nhưng thật ra ta đã hơn 200 năm kinh nghiệm chiến đấu và dẫn dắt Nhân Loại.
Không phải nghỉ hưu đâu, mà ta đã Trùng Sinh về năm 28 tuổi, thời điểm mà Thần Linh đưa ra phán quyết với con người.
Mạt Thế Thây Ma, nghe có quen không, chủ đề phim khá khô khan và đậm chất drama nhỉ? Haha!
Ừ thì, nó đấy. Đúng rồi, thì đang là Mạt Thế đây, đúng hơn thì mạt thế đã xảy ra được 3 ngày, dù thành phố và thế giới đang loạn tùng phèo lên thì ta dẫn ung dung ngồi đây thư thái uống tách trà, cuốc miếng đất trước cửa trồng cà chua và cải xanh, sẵn tiện thì cũng chỉnh sửa lại đường ống để tưới tiêu rồi gia cố lại cãi hàng rào quanh nhà.
Không phải ta ích kỷ gì đâu, thật ra thì dù ta có la lên khô cuống họng thì cũng chả có ma nào tin có khi họ còn cho ta là tên hâm cũng không chừng, thế nên giúp người chi bằng giúp mình, ta đã dùng khoản lớn tiền để mua thức ăn dự trữ và một ít hạt giống để trồng rau.
Giai đoạn đầu thì dễ dàng là thế chứ càng về sau thực phẩm và thức ăn càng trở nên khan hiếm, nguồn nước bị ô nhiễm, đất đai khô cằn, sinh vật thì đột biến trở nên hung bạo.
Thức ăn khi đó phải nói là siêu hiếm.
Mà thôi kệ đi, nói tới đây thì ta cũng nói thêm luôn là ta giữ lại được đôi chút kỹ năng khi Trùng Sinh trở về quá khứ, đại khái thì ta giữ lại được khả năng Không Gian Lưu Trữ.
Nếu ta nhớ không lầm thì người đột biến sẽ xuất hiện sau 30 ngày đầu tiên của đại dịch, họ không phải ăn ngưng giao, cũng không cần phải liều mạng đánh giết Thây Ma gì, hơn đơn giản là đột biến do virus lạ xâm nhập qua đường không khí với số lượng nhỏ gây biến đổi Gen trên người và cả động vật.
Cuộc sống với ta hiện tại còn tốt chán, dù chỉ mới ba ngày nhưng hình như mất điện rồi, nhớ lại thì tận 15 ngày điện thành phố mới mất kia mà, điều này hơi lạ thì phải.
Thôi kệ đi.
Trong lúc đang tréo giò nhịp đùi nghe radio thì ta nghe thấy tiếng súng.
Nhìn qua thì không đâu xa lạ, chả phải ông hàng xóm đấy sao?
Cầm khẩu shotgun ông ta và bắn nát đầu cái thây ma đang ý định tiếp cận, có lẽ là ông ta đã hết lương thực nên liều mạng chạy ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Haha, tội nghiệp.
Nhìn lại thì bà lão kế bên lão hàng xóm hình như bị cắn mất rồi, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi cả hai chạy đến.
"Làm ơn! Làm ơn cứu chúng tôi! Cho chúng tôi vào!"
Bà cụ cầu xin trong tuyệt vọng, vài giây sau ông cụ cũng chạy đến, nhìn qua thì ông cũ bị cào vài cái trên tay.
Hướng khẩu súng shotgun về phía ta ông ta hét: "Mở cửa nếu mày không muốn bị nát đầu, thằng lập dị chết tiệt!!"
Ờ, ờ, ok fine. Đây là một lời đề nghị mà ta không tài nào chấp nhận được, cả hai đều sẽ chết, không nhanh thì chậm, thật tội nghiệp và ta không biết nói gì hơn.
Đôi mắt lạnh lẽo tôi nhìn ông cụ và bà cụ. Khuôn mặt cả hai lúc này đều đã hiện hữu nỗi khốn cùng và tuyệt vọng, bà cụ bên cạnh kéo tay chồng mình rồi nhẹ lắc đầu.
Ông cụ cũng đã bắt đầu cảm nhận được cái chết đang đến gần mà hạ đầu súng xuống, lạy chúa rằng đầu ta đã được bảo đảm là không nát như quả dưa hấu.
Đám thây ma đang tiến lại gần, dù cái chết là đều không tránh khỏi nhưng họ dẫn run rẩy trước cái chết đau đớn phía trước. Bà cụ cánh tay run rẩy nắm lấy tay chồng mình lần cuối, ông cụ lúc này vứt khẩu súng quay mặt lại nhìn nét giận dữ.
"Mày sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu, thằng khốn!"
Lời ông lão vừa hết bầy thây ma ập đến xé xác cả hai, chứng kiến mọi thứ nhưng khuôn mặt ta vẫn không lấy nỗi tia cảm xúc đau buồn.
Có lẽ ta đã quá già cho những việc thế này, ờ thì già quá nên mất cmn cảm xúc luôn ấy.
Trong lúc bầy thây ma đang điên cuồng tận hưởng bữa tiệc máu thì ta nhẹ nhàng mở cổng nhặt lấy khẩu shotgun, phải nói đây là vũ khí có tính sát thương cao khi cận chiến, việc một hai mà viên hạ gục thây ma biến dị cũng không có gì lạ.
Tội lỗi thì cứ đẩy lên đầu ta hết đi, ta chấp nhận mọi thứ. Riêng khẩu shotgun thì cho ta xin nhá.
Mang khẩu shotgun trên vai ta tiến tới căn nhà của cả hai với một món vũ khí khác trong tay, một cây hàng tự chế, không mấy tốt đẹp khi nhắc đến thứ này, nông nổi lúc trẻ ấy mà.
Để có được cái cơ ngơi như ngày hôm nay ta cũng đá đổi không ít máu, dù từng là quân nhân nhưng ta không đáng để đeo quân hàm, đó chắc chắn là một sự sỉ nhục với đất nước.
Nghĩ tới quá khứ làm tim ta đau quá man, ai đó an ủi ta đi, mà thôi ta ổn rồi, học cách trưởng thành hơn với nổi đau là bài học đường đời đầu tiên của ta mừ.
Sao ta cứ huyên thuyên như lão già ấy nhỉ, mà ta già thật, ít nhất là về mặt linh hồn là một lão già 300 tuổi nhưng thể xác thì ta vẫn còn trẻ lắm.
Mới 28 thôi, không già mấy đâu, ta còn định tìm vài nữ sinh trung học về bắt sinh cho ta vài đứa nhóc rồi hưởng thụ cuộc sống cuối thời đại tối tăm này cơ nhưng mà ta lười quá nên chưa làm.
Trở lại với vấn đề thì ta tìm được ít thuộc đỏ, ít băng gạt, ít cồn, và ít đạn cho khẩu shotgun từ nhà hai ông bà cụ.
Sao ta cứ cảm giác mình khốn nạn thế nào ấy, mà chắc không đâu.
Chắc là tưởng tượng thôi.
Thôi thì trở về ngủ vậy, để bảo vệ cái lỗ tai của mình khỏi những tiếng gầm gừ của mấy chục đầu thây ma ta đã dọn dẹp chúng.
Cũng không tốn quá nhiều công sức, cảm giác cứ như việc thường ngày luôn ấy, kệ đi, dù sao thì lúc trước còn khó khăn hơn giờ nhiều nên cảm giác dễ chịu cũng phải.
Hy vọng cải và ngô sẽ nảy mầm vào ngày mai.
"♪Ta là bác nông dân chăm chỉ♪"
Hôm nay như thế là quá đủ, có lẽ ta nên đi ngủ chút vậy.