Giải với chả phẫu.
Tôi đánh ngất cô ả rồi mang về, mọe nó đúng là con điên.
Trên đường đi ẻm tỉnh dậy rồi dùng ống tiêm cố đánh thuốc mê tôi mới ghê.
Đậu móa! Lẽ ra tôi không nên tìm tới ả điên này, đmmmmmmmmm.
Mà thôi đi, dù sao bây giờ là thế nhưng càng về sau ả càng trờ nên hung bạo và tàn nhẫn hơn, thế nên tôi mới bắt ả về nà!
Thời Đại nợ tôi một lời cảm ơn.
Trở về tới nhà tôi quăng con mẹ điên này xuống sàn trước giường của Lâm Thừa Anh, xoa xoa mông ả lườm đôi uất ức, hai má phồng lên rồi ướt át đôi mắt.
Vì đây má! Nhõng nhẽo hả??? Hông có cửa với anh mày đâu, trò con bò.
Thở dài...
"Chữa trị cho cô ấy."
Tôi hướng tay về phía Lâm Thừa Anh nói, cô ả nhìn qua Lâm Thừa Anh với đôi mắt sáng rực rồi lờ đi quay lại nhìn tôi.
"Tại sao tôi phải giúp anh? Anh còn chả tử tế nổi với tôi nữa...ui...ui..."
Cô ả xoa mông đứng dậy chống eo nói, tôi nói rồi, ả ta bệnh nhân tâm thần giải đoạn F mọe rồi, không trị được đâu.
"Cô muốn gì đây? Ha là muốn tôi treo cô lên cho quạ nó tha?"
"Ý??? Được hả? Cảm giác đó chắc kích thích lắm, anh giúp tôi thiệt hả? Thiệt hông???"
Con điên máu M này...
Đưa tay tôi siết chặt đầu ả rồi đưa lên cau, tiếng rắc rắc vang lên, ả rên rỉ quằn quại rồi.
"Ứ! Sướng quá! Nữa đi! Cho em nữa, cho em sướnggg~~~~ áhhh~~~"
Tiếng rên rỉ khắp nhà, Mộ Dung Tiêu đứng sau che mặt xấu hổ thay ả điên này.
Thả tay, ả hai má đỏ hồng, thở hổn hển trên sàn rồi ôm lấy chân tôi.
"Nữa đi, cho nữa đi mà~~ chưa sướng, cho tôi sướng hơn đi~~~ năn nỉ đóa~"
Con mẹ điên này!!!
Hít thở, hít thở đều đều nào tôi ơi, việc này không tốt cho tim mạch, nhất là với người già như tôi.
"Vậy giúp tôi chữa cho bạn tôi trước đi?"
Tôi cố tạo ra nụ cười với mép miệng giật liên hồi nói, cô nhìn tôi cái rồi lắc đầu lia lịa.
"Ứ chịu! Anh định lừa tôi chứ gì, con lâu nha cưng...chị đây điên chứa chưa có ngáo, tại sao tôi phải giúp anh chứ?"
Ả ngồi biệt dưới sàn nhà xoay xoay cọng tóc mái.
Đậu xanh rau má, bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi....
Hít thở đều vì nó tốt cho tim mạch.
Tôi khổ quá mà...
"Vậy cô muốn gì đây? Lý-Diễm-Huỳnh?"
Tôi cánh tay đặt lên đầu cô ả trừng mắt hỏi.
"Ứ! Sướng quá! Không được mà...cho tôi giải phẫu anh đi?"
"Vẫn chưa chịu bỏ ý định đó à?"
Tôi buông tay tiếp tục thở dài, tôi mệt quá.
"Nếu cô muốn tôi có thể cho cô thức ăn."
Tôi bắt đầu thương thảo với con mắm thần kinh không tốt này.
"Không được."
Ả lắc đầu quyết đoán.
"Rượu thì sao?''
Khuôn mặt biến sắc, ả quay lại nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, tôi biết ngay mà, ả chính xác là con sâu rượu.
"Thật, thật hả?"
"Ừ, giờ thì trị cho bạn tôi dùm cái."
"Không được."
Ả bất ngờ quanh tay quay mắt đi.
Đậu móa! Rốt cuộc là muốn cái mọe gì????????
Hí mắt, ảnh liếc lại nhìn khuôn mặt méo mó của tôi.
"Nếu anh chịu lấy giúp tôi một vật thì...."
Con ả điên này lại xoay cọng tóc mái nữa rồi.
Tim tôi...ư...tôi chắc vỡ mật chết quá.
"Lấy gì đây má trẻ? Nói nhanh rồi trị bệnh cho bạn tôi dùm cái."
Nở nụ cười ma mãnh, ả như đạt được mục đích vọt lên choàng lấy tay tôi khiến Mộ Dung Tiêu hốt hoảng.
"Là Huyết Tinh, ở Hắc Hội có một viên Huyết Tinh, là thứ được thờ phụng của bọn dị giáo đó, tôi muốn nó! Anh lấy cho tôi có được không?"
Biết ngay mà, với tính cách của ả điên này thì làm gì có việc ả chịu gia nhập cái bọn dị giáo thờ phụng Ác Quỷ đó chứ?
Nói chung thì ả và bọn đó đối lập nhau, ả điên này thì nghiêng về khoa học chữa trị, còn bọn kia thuộc dạng sùng đạo cmnr.
Hmm, hmm, hmmmm, hmmmmm.
Huyết Tinh hả? Chả phải viên sao băng ấy hả?
Viên sao băng giúp con người có khả năng điều khiển máu và nô dịch........
Nhớ không lầm thì kẻ hấp thụ được nó sẽ biến thành Chân Tổ Huyết Ma.
Nhớ khi xưa thảo phạt con này mệt mỏi VL.
"Được hông? Được hông hả??"
Ả như đứa trẻ đòi đồ chơi, vây lấy tôi không buông mà lắc lắc muốn rớt cánh tay luôn rồi nhỏ điên này!
Nghiên cứu à, chắc không có vấn đề gì đâu...nhỉ...?
Tôi đùa đóa, vấn đề lớn luôn ấy chứ!!
"....um..."
Nhìn lại, tôi thấy Lâm Thừa Anh đang rất tệ, thôi thì nhắm mắt cho qua lần này đi.
Chưa kịp trả lời tôi đã thấy nụ cười rợn cmn người của nhỏ điên bên dưới hướng lên.
"Rồi, rồi. Chữa trước đi."
"Ok!"
Tôi vừa cảm thấy mình mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.
Lâm Thừa Anh được chữa trị sắc mặt trở lại với sự hồng hào, tôi mừng là cô ấy đã ổn nhưng tôi thì éo ổn.
"Ehehe~~"
Đừng cười nữa, ám ảnh quá con nhỏ này!
Tôi tát cắm đầu ả điên trước mặt rồi dẫn ả tới phòng, không mất quá nhiều thời gian để tôi dọn dẹp sắp xếp căn phòng như một phòng mạch nhỏ.
Trong mặt ả phởn chưa kìa, muốn lụi cho mấy phát ghê.
"Du Thiên, Du Thiên nè~~ muốn chơi trò chơi hông?"
"Gì nữa đây mẹ trẻ?"
Tôi nhướng mày hỏi, nở nụ cười ma mị ả ngón tay chọc chọc ngực tôi mở lời.
"Ehehe~ trò chơi đơn giản lắm, tôi cho anh tiêm cái...."
Ả chỉ xuống mu quần mình nói.
"....nhưng ảnh cũng phải cho tôi TIÊM CÁI!"
Ả từ hư vô lôi ra loạt kim tiêm, móa!
Biết là chẳng tốt lành gì mà.
"Miễn!"
Túm đầu, tôi ném ả ra khỏi cửa sổ.
"Á! Kimochi~Nn!"
Tôi khổ qua man.
Ha là tôi giết mọe ả này đi, thứ này không để nó kịp đẻ trứng mới được.